Cố Thanh Nghiêu đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, nếu đồng hồ sinh học của anh và Thẩm Diệc Chu giống nhau, anh không thể che giấu được việc bản thân không thể ăn đồ của con người?
Suy nghĩ một lát, Cố Thanh Nghiêu lập tức ném vấn đề sang một bên.
Vậy thì cứ ăn thôi!
Thẩm Diệc Chu nấu cơm ngon như vậy, chỉ ngửi thôi cũng muốn cắn một miếng.
Vì thế Cố Thanh Nghiêu ôm mèo, hít mùi hương của món trứng kho cà chua, tay không quên vuốt lông của con mèo nhỏ.
Cố Thanh Nghiêu là một con quỷ thích ăn, nhưng khổ nỗi hắn lại là quỷ hút máu.
Năm ấy khi anh chuyển đổi thành công liền ăn súp cay Hà Nam, kết quả là đêm đó anh bị tiêu chảy nặng.
Từ đó về sau, cuộc sống sinh hoạt của anh đều không thú vị!
Mèo không cho sờ, đồ ăn ngon không ăn được, anh tồn tại để làm gì?
Sau đó khoa học kĩ thuật của nhân loại càng ngày càng phát triển, internet bắt đầu nổi lên, anh ở trên mạng tìm được một đám người cùng sở thích.
Đám người này tự xưng là Tham ăn.
Vương triều đã mất, năm tháng đổi thay nhưng tham ăn là bất hủ!
Cho nên bây giờ Cố Thanh Nghiêu lén lút ôm bụng, trước khi đi anh còn cầm theo điện thoại, mở âm thanh lớn nhất để che đi âm thanh lạ từ nhà vệ sinh.
Lúc này trên TV đang phát lại trận thi đấu hữu nghị của CBO và IU.
Hai chiến đội cùng ước hẹn là trận đấu hữu nghị sẽ không công khai, nhưng lần này có lẽ là muốn thu hút hạt giống tốt cho trại huấn luyện, cho nên trận đấu hữu nghị liền được công khai.
Kết quả bị đánh thành cái dạng kia, mục đích tuyên truyền của IU liền không đạt được, có khi còn phản tác dụng.
Thẩm Diệc Chu không chơi game, nhưng ở cùng Cố Thanh Nghiêu lâu như vậy, các tin tức về Giải cứu con tin hắn vẫn biết ít nhiều.
Cho nên hắn cầm đồ ăn vặt trên bàn, nhìn đám người nhỏ trong TV chạy tới chạy lui.
Khi Cố Thanh Nghiêu đi ra, vừa lúc nhìn thấy Habitat bị đối phương ấn xuống sàn mà đánh…
“Người này bị gϊếŧ 3 lần à?”
Nghe thấy tiếng Cố Thanh Nghiêu, Thẩm Diệc Chu theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình TV, nhìn thấy thi thể trên mặt đất chậm rãi biến mất.
“Người này thực lực chẳng ra gì nha…”
Cố Thanh Nghiêu ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, đưa tay ôm con mèo đang muốn chạy trốn vào ngực, trong lòng không khỏi ảm đạm.
Anh không biết phải giải thích với Thẩm Diệc Chu như thế nào, không phải Habitat không giỏi, mà là do trạng thái đồng đội không tốt?
Người điều trị của IU khi bị đối thủ tấn công đã dùng kĩ năng hồi máu nhiều lần, dẫn đến về sau không đủ máu để bổ sung.
Cuối cùng Habitat còn chút máu đối đầu với KMO cùng người điều trị.
KMO là người tiên phong của CBO, luôn nằm trong top 10 của bảng PK, là một tuyển thủ chuyên nghiệp có kỹ thuật và nhận thức hàng đầu.
Nhưng khuyết điểm của KMO cũng rất rõ ràng, đấu pháp của hắn tương đối liều lĩnh, đầu óc nóng lên sẽ khiến đội ngũ bị chệch ra khỏi đường ray, dẫn đến bị quân địch dạy cho cách làm người.
Nhưng thao tác của KMO quá mạnh mẽ, mạnh đến mức chiến đội CBO luyến tiếc tuyển thủ này, cuối cùng họ họp bàn mua lại người điều trị AOA với giá cao.
Bởi vì chuyện này, trên diễn đàn còn dấy lên một trận mưa máu, rất nhiều fans trào phúng chiến đội CBO, nhưng không thể phủ nhận việc AOA đến khiến chiến đội CBO trở nên mạnh hơn.
AOA không phải người xuất sắc nhất trong trại huấn luyện mà là một tuyển thủ ngôi sao tên GEN.
Nhưng đấu pháp của AOA rất kiên cường, dù KMO có hung mãnh tới đâu, hắn đều có thể đuổi kịp.
So với AOA, người điều trị Liễu Liễu của IU không có nhiều kinh nghiệm như vậy. Cậu ở trại huấn luyện ba tháng đã được cất nhắc lên chiến đội, thậm chí cậu còn được hợp tác với đại thần nổi tiếng, có thể nói là một bước lên trời khiến cậu ta đắc ý.
Đáng tiếc là tâm lý của cậu ta không ổn định, toàn bộ trận đấu bị kéo xuống.
Cuối cùng người bị mắng lại là Thất gia, điều này khiến Liễu Liễu đang có tâm trạng không tốt bỗng hiểu được sự tàn khốc của giới Esport.
Cho nên lúc Thất gia bị đối thủ đè xuống đất đánh, không phải do Thất gia không nỗ lực.
Là tuyển thủ chuyên nghiệp, năng lực cá nhân của mọi người đều mạnh, nhưng khả năng khai thác nhược điểm của đối thủ càng mạnh hơn.
Trận giao hữu cho tới cuối, không hề có sự hồi hộp nào cả.
Cố Thanh Nghiêu càng xem càng tức, lúc này anh mới hiểu rõ, tại sao trên diễn đàn lại mắng xối xả như vậy.
Xem trận giao hữu kia, đúng là thua đến mất hết cả mặt mũi.
Thẩm Diệc Chu thấy Cố Thanh Nghiêu trừng mắt nhìn TV với vẻ mặt không vui, nghĩ một lúc liền đoạt lấy con mèo nhỏ ôm vào trong lòng.
“Xem thi đấu thôi mà cậu tức đến mức này?”
“A, tức đến mức xuất huyết não luôn.” Cố Thanh Nghiêu cười lạnh một tiếng, sau đó anh ngả người, hai tay đặt lên lưng ghế sô pha, anh cố tỏ ra thật bình tĩnh, nhưng động tác của chân thể hiện sự kích động: “Tôi cũng không phải người không nói đạo lý, không phải chiến đội IU không được phép thua, nhưng mà thua khó coi như vậy?”
Thẩm Diệc Chu không hiểu được sự nhiệt tình của người hâm mộ thể thao điện tử, hắn suy tư một lát, tính toán khuyên nhủ bạn cùng nhà.
“Lần trước khi chiến đội IU thua, không phải cậu đã thề nếu còn xem họ thi đấu thì cậu là con gâu gâu mà? Cậu đã thề độc như vậy thì lần sau đừng xem nữa.”
Cố Thanh Nghiêu trong nháy mắt không còn lời gì để nói.
Nhớ lời thề năm đó của đám fan u mê thể thao điện tử, lời nào mà không hai mặt?
Người hâm mộ của thể thao điện tử yêu ghét rõ ràng. Nếu chiến đội mình thích đánh tốt, người hâm mộ sẽ thổi họ lên tận trời cao, nhưng nếu chiến đội đánh tệ, họ sẽ mắng chết chiến đội, không chỉ mắng tuyển thủ, huấn luyện viên, phân tích viên, đều bị mắng một lượt, nhưng nếu chiến đội lại giành chiến thắng, họ nháy mắt quên đi thù hận, bắt đầu hoan hỉ thổi phồng.
Có thể nói, người hâm mộ cùng với chiến đội phải nói là vừa yêu vừa hận, dây dưa cho đến hết đời.
Cho nên khi đại lão gian xảo Habitat nhìn thấy fans mắng mình…
Lại mắng?
Mắng thì mắng đi, lần sau tôi thắng là được chứ gì?
Đôi khi chiến đội đấu thua, Habitat còn đi dạo một vòng trang weibo chính thức của chiến đội, nhìn fans mắng muôn hình muôn dạng, tuy rằng một số bình luận khiến người nhìn khó chịu, nhưng thấy fans còn tức giận hơn cả bản thân, hắn lại không nhịn được vui vẻ.
Kiểu vừa vui vừa tức này, ngàn vạn lần không được để fans biết, nếu không họ sẽ gửi quan tài cho chiến đội mất.
Đội viên mới nhìn thấy fans mắng chửi như vậy liền chảy hai hàng nước mắt.
Còn đội viên lão làng?
Không tồn tại.
Không thấy xạ thủ JLY ngủ rất ngon kìa?
Thẩm Diệc Chu đã gần tốt nghiệp cho nên gần đây đều bận rộn làm luận văn, nếu luận văn không được thông qua, hắn sẽ chết rất thảm.
Cho nên hắn chỉ ngồi xem TV với Cố Thanh Nghiêu một lát rồi tiếp tục làm luận văn.
Nhưng hắn vừa đứng dậy thì Cố Thanh Nghiêu nãy giờ thành thật ngồi trên ghế sô pha bỗng đứng thẳng dậy!
Lúc này trên TV, Habitat lại bị KMO bắt gϊếŧ một đợt, Cố Thanh Nghiêu xem mà đau cả não!
Một tay chỉ trời, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Huấn luyện viên với phân tích viên chết hết rồi à? Lần sau ông đây còn xem chiến đội IU thi đấu thì ông đây ăn shit!!!!”
Thẩm Diệc Chu:...
Cố Thanh Nghiêu mắng xong lại ngồi xuống xem Habitat trọng sinh lần thứ ba, anh sờ trái tim đã ngừng đập của mình, cảm giác nơi này đang nhảy lên từng hồi.
Quả nhiên đến người chết cũng tức đến sống lại!
Cố Thanh Nghiêu ngồi trên ghế sô pha tự bế một lúc, sau đó anh nghĩ không chừng tối nay anh sẽ bị Thẩm Diệp Chu ép đi ngủ sớm, vì thế anh tính phát sóng trực tiếp trước.
Vấn đề là, anh phát sóng sớm như vậy thì sẽ có người xem sao?
Cố Thanh Nghiêu đen mặt, liên tục đánh 3 trận, tức giận trong lòng mới nguôi đi một chút.
[Mẹ nó, mặt trời mọc đằng tây à?]
[Nhóc con, cậu thay đổi rồi, phát sóng trực tiếp cũng không nói cho bọn tôi một tiếng!]
[Mới xem Khanh Yêu đánh mấy trận tôi liền đau dạ dày, tôi đi rửa mắt cái đã.]
[Vừa vào, có ai cho tôi biết nãy giờ xảy ra chuyện gì không?]
[Chắc là Khanh Yêu xem trận giao hữu ngày hôm qua của chiến đội IU với CBO.]
[Bọn họ như ship đồ ăn cho địch vậy, không hề phối hợp với nhau.]
[Không biết vì sao nhưng mà chắc là chửi nhau với Khanh Yêu quen rồi cho nên hôm qua tôi xem chiến đội IU thi đấu, tôi bình tĩnh lạ thường?]
[Khanh Yêu muốn đem người điều trị của đối phương chia làm bốn à?]
[Xem ra là tức trận thi đấu hữu nghị hôm qua.]
[Thật ra người điều trị chơi không tồi, nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn, tâm lý cũng dễ bị lung lay.]
[Lầu trên là fans của Liễu Liễu à?]
[Mọi người im miệng đi, trận thi đấu hữu nghị ngày hôm qua thua là do cậu ta.]
[Này sao mọi người cứ xào qua xào lại thế, thi đấu hữu nghị thôi mà.]
Trên màn hình, người tiên phong của Khanh Yêu nhảy lên mái nhà, nằm sấp xuống nghe tiếng bước chân ở dưới lầu, trong lòng thầm đếm số.
3!
2!!
1!!!
Nhảy ra, vọt lên trước, xoay người đâm vào lưng!
Tay súng bắn tỉa vừa mới lên lầu trực tiếp bị một dao lấy mạng, trên mặt đất nhảy ra vật tư chỉ có một đống đạn, Khanh Yêu không thèm nhìn, lạnh lùng đi xuống lầu.
[66666666.]
[Thao tác này thật đẹp nha! Một chiêu hạ xuống, đối phương liền không có thời gian phản ứng.]
[Không phải anh nên gọi đồng đội tới thu vật tư à?]
[Tôi nghĩ Khanh Yêu tức đến mức không nói nên lời.]
“Tôi không muốn nói chuyện.” Khanh Yêu đánh dấu vị trí viên đạn rơi xuống thông báo cho đồng đội, anh trốn ở sau cửa quan sát bên ngoài, sau đó cúi đầu nhìn làn đạn: “Nói ít luyện nhiều, không kiêu ngạo, không nóng nảy.”
[Đây là ý gì?]
[Ý là…]
“Kỹ thuật không tốt có thể luyện’’ Cố Thanh Nghiêu chặn xạ thủ của đối phương, đánh dấu vị trí cho người quan sát, thông báo họ đến thu đầu người, tay anh thao tác không ngừng, khống chế khiến xạ thủ đối phương không thoát ra được: “Nhưng tâm lý không ổn định thì làm sao?”
[Thì luyện, đấu thêm vài trận chuyên nghiệp là được.]
[Nhưng điểm mùa này của chiến đội IU không tốt, nếu thua thêm hai trận nữa là rớt khỏi danh sách thi đấu của OPL luôn đó.]
[Cái tay bị thương của Thất gia còn đánh được mấy năm? Lúc chiến đội IU cất nhắc người điều trị từ trại huấn luyện tôi liền biết sẽ có ngày hôm nay.]
Khanh Yêu cười lạnh một tiếng: “Trong trận bão tuyết, không bông tuyết nào trong sạch cả.”
[Mẹ nó tôi không nhịn được tên chó nhà cậu nữa!]