Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 65: Giãi bày

Viên Khả Di không tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng không hỏi, chỉ giao mắt cùng Lôi Dĩnh, ngỏ ý muốn nghe đối phương nói tiếp.

"Năm đó, vì trường cũ phát sinh nhiều vấn đề nên ba mẹ chuyển tôi đến trường Sơ Trung VP, tôi nhập học từ năm sơ tam* (lớp 9) thì gặp được Âu Mộng Dao tại ngôi trường đó." Lôi Dĩnh chậm rãi nhớ lại, đều mang hết những chuyện bản thân đã từng trải bộc bạch với Viên Khả Di.

Bản thân vốn không giỏi giao tiếp, nhưng thuở đó Lôi Dĩnh cũng không quá khép mình, tính cách tuy có phần rụt rè nhưng đại khái vẫn giao lưu cùng bạn bè đồng trang lứa. Tại trường cũ, cô đã sớm nổi tiếng bởi vẻ ngoài xinh xắn, hiền lành nên nhận được rất nhiều sự quan tâm, không chỉ riêng bạn học, mà ngay cả giáo viên đối với cô cũng đặc biệt yêu thích.

Nữ sinh vừa nhập học sở hữu ngoại hình nổi bật, hành xử lễ phép, tính cách mềm mại lần nữa nhận được sự ưu ái tại ngôi trường mới. Vì còn khá lạ lẫm nên ban đầu Lôi Dĩnh vẫn chưa dám tiếp xúc với ai, nhưng mỗi khi có người chủ động tiếp cận, cô đều niềm nở giao tiếp.

Môi trường mới, bạn học mới, mọi thứ đều mới, Lôi Dĩnh bắt đầu hành trình làm quen với nếp sinh hoạt tại nơi này. Chỉ mất chưa đến 2 tuần cái tên Lôi Dĩnh đã trở nên nổi tiếng, người gặp qua cô dành những lời tán dương ca tụng, người chưa gặp qua liền muốn tìm cơ hội được tận mắt chiêm ngưỡng.

Nhận được nhiều sự quan tâm ngoài ý muốn, Lôi Dĩnh cảm giác bản thân được săn đón so với trường cũ còn có phần nhỉnh hơn, phiền toái hơn khiến cô cũng không được thoải mái.

Sau nửa tháng nhập học, cô tình cờ gặp gỡ Âu Mộng Dao dưới căng tin, nữ sinh diện mạo xinh đẹp, dáng người thanh mảnh, chưng diện kỹ càng hơn so với các bạn học khác, ngũ quan sắc nét mang đôi phần chững chạc.

Trong mắt mọi người, khoảnh khắc Lôi Dĩnh gặp gỡ Âu Mộng Dao được ví như tân Hậu chạm mặt cùng cựu Hậu, bởi trước khi Lôi Dĩnh đến đây, Âu Mộng Dao chính là nữ sinh được săn đón nhiều nhất, nổi tiếng nhất trường Sơ Trung VP, đáng tiếc chỉ sau nửa tháng Lôi Dĩnh xuất hiện, Âu Mộng Dao cư nhiên phải lùi về sau một bước.

Ai nấy đều nghĩ Âu Mộng Dao sẽ không vui vì điều này, nhưng không ngờ cô nàng họ Âu lại tươi cười bình thản, thậm chí còn nhiệt tình bắt chuyện với Lôi Dĩnh trước sự chứng kiến của nhiều người, hai mỹ nhân đứng chung một khung hình càng gây thêm sự chú ý.

Từng ngày trôi qua, không biết từ lúc nào Lôi Dĩnh cùng Âu Mộng Dao đã trở nên thân thiết. Cá nhân Lôi Dĩnh cảm thấy Âu Mộng Dao tính cách dịu dàng, rất biết quan tâm đến người khác, đại khái trò chuyện cũng vô cùng thích hợp nên hai người nhanh chóng kết giao, san sẻ với nhau như một đôi bạn thân tri kỷ.

Trong suốt 2 tháng, Lôi Dĩnh thường xuyên bị Âu Mộng Dao bám dính, cô dần dà hình thành thói quen, cảm thấy Âu Mộng Dao rất thân thuộc, một chút cũng không bài xích những hành động ôm ấp thân cận mà đối phương dành cho cô, tình bạn theo đó cũng càng thêm khắng khít.

Bất quá, mỗi một cái ôm, mỗi một hành động thân cận của Âu Mộng Dao đều ấp ủ ý đồ mà Lôi Dĩnh không hề hay biết. Đến khi phát hiện thì mọi thứ đã quá muộn màng, phải nhận lấy sự xúc phạm, ánh mắt dè bỉu cùng những lời mỉa mai cho đến hết nửa năm học còn lại.

"Hoá ra Âu Mộng Dao tiếp cận tôi ngay từ đầu đã không có ý tốt. Cô ta cố tình thân mật, thậm chí còn có những hành động âu yếm, làm nũng đối với tôi, luôn bên cạnh san sẻ khiến tôi đặt trọn niềm tin vào cô ta, một lòng xem cô ta là người bạn tri âm tri kỷ." Nói đến đây, trong mắt Lôi Dĩnh hiện rõ một mảng đen u tối, gom nhặt từng mảnh vỡ ký ức để ghép lại thành một mẩu chuyện hoàn chỉnh, giãi bày tâm sự cùng Viên Khả Di.

Chỉ sau vỏn vẹn 3 tháng, vì ngày nào Âu Mộng Dao cũng dán sát bên cạnh nên Lôi Dĩnh đã vô thức hình thành một thói quen. Trước đây cô cũng chưa từng thân thiết với ai như vậy, nhưng kể từ khi Âu Mộng Dao xuất hiện, lần lượt mang đến cho cô những cảm xúc mới lạ, những hành động thân mật kia càng lúc càng diễn ra đều đặn, như thể ăn sâu vào tiềm thức trong cô từng ngày. Và sau đó, Âu Mộng Dao đột ngột xa cách khiến cô không thể không hụt hẫng.

Mãi đến sau này Lôi Dĩnh mới biết, hoá ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của Âu Mộng Dao, nữ nhân này dày công tiếp cận cô, dẫn dắt cô vào nề nếp thói quen giúp cô ta dễ dàng chi phối, ngày qua ngày thực hiện chiêu trò thao túng tâm lý, cuối cùng đánh xuống một đòn khiến cô trở tay không kịp.

Sau 2 tuần bị Âu Mộng Dao phớt lờ, Lôi Dĩnh không nhịn được liền gửi thư đến tay Âu Mộng Dao, muốn biết bản thân đã làm sai chuyện gì khiến Âu Mộng Dao đối với cô ngày càng xa cách. Biết cá đã cắn câu, Âu Mộng Dao liền gửi lại bức thư hẹn gặp riêng Lôi Dĩnh dưới sân trường để nói rõ.

Lôi Dĩnh mang theo tâm trạng bấp bênh, vì nôn nóng nên vừa tan học cô đã lập tức xuống khoảng sân rộng rãi ở cổng sau để chờ đợi.

Thời điểm Âu Mộng Dao tiến đến, Lôi Dĩnh có thể nhận thấy ánh mắt người kia thoáng đượm buồn, trong lòng cũng đôi chút khó chịu, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Vì nghĩ Âu Mộng Dao đang gặp phải vấn đề khó khăn, trúc trắc không thể giải quyết nên Lôi Dĩnh thập phần lo lắng, tận lực tuôn ra những lời an ủi. Hai nữ nhân ngồi trên ghế đá, Âu Mộng Dao chỉ giữ yên lặng nghe Lôi Dĩnh hỏi han, bẵng đi một lúc liền rũ thấp hàng mi, buồn bã giải thích.

Lôi Dĩnh không ngờ Âu Mộng Dao lại đối với mình là dạng yêu thích đặc biệt, vì Âu Mộng Dao phát hiện điều đó nên suốt 2 tuần vừa qua mới không dám nhìn mặt, không biết khống chế cảm xúc như thế nào.

Kỳ thật, ban đầu Lôi Dĩnh nghe xong còn có chút bỡ ngỡ, cô không nghĩ giữa nữ nhân cùng nữ nhân còn có thể hình thành loại tình cảm chiếm hữu, nhưng khi nghe Âu Mộng Dao chân thành phân tích, cô phát hiện những điều Âu Mộng Dao vừa kể ra, so với cảm xúc trong lòng cô 2 tuần vừa rồi không sai biệt là mấy.

Cô tự hỏi, chẳng lẽ những điều đó là minh chứng cho việc yêu thích một người sao? Nam sinh, nữ sinh trong trường đều dành cho cô sự quan tâm đặc biệt, bất quá, từ trước đến nay cô chỉ thật sự thoải mái khi thân cận cùng nữ sinh, nam sinh muốn nhận được ánh mắt từ cô e cũng là không thể, đừng nói đến việc thân cận.

Càng nghe Âu Mộng Dao bộc bạch nỗi lòng, Lôi Dĩnh càng cảm thấy hoài nghi về bản thân. Trương Hiểu Minh, nam sinh khôi ngô tuấn tú nhất trường từng đứng trước mặt cô thổ lộ tình cảm, nhưng cô một chút rung động cũng không thể tìm thấy. Ấy vậy mà, lúc này chứng kiến Âu Mộng Dao thất thần ảm đạm, cô xác thực có chút không đành lòng.

Suốt 2 tuần không được Âu Mộng Dao ôm ấp kề cận, cảm giác bị tránh mặt lại tương đối không dễ chịu. Lôi Dĩnh thầm nhủ, nếu chuyện đã thế này, cô cũng không cần quá mức phân biệt về vấn đề giới tính, nên dành chút ít thời gian để tìm hiểu, chỉ cần bản thân đối với Âu Mộng Dao cũng phát sinh tình cảm ngoài ý muốn, cô đương nhiên sẽ cân nhắc chấp nhận lời tỏ tình.

Thế nhưng, Âu Mộng Dao thì không cho cô thời gian, vừa bày tỏ xong lập tức hướng đến cô đòi hỏi đáp án, hốc mắt cũng đỏ hoe tựa như đang cầu khẩn. Vào khoảnh khắc đối diện gương mặt sầu não của Âu Mộng Dao, Lôi Dĩnh quả thật rất bối rối, đành phải kéo đối phương ôm vào lòng dỗ dành, thuận miệng chấp nhận tình cảm.

Tuy chưa thể chứng thực bản thân có yêu thích Âu Mộng Dao hay không, nhưng cô cũng không muốn người bạn này vì cô mà đau lòng, trước mắt cứ thoả hiệp, sau đó liền xác minh cũng không muộn. Âu Mộng Dao vốn rất hiểu chuyện, chỉ cần dành thời gian giải thích với cô ấy có lẽ sẽ không sao, Lôi Dĩnh chính là nghĩ như vậy nên kỳ thật đã buông lỏng cảnh giác, không chút phòng bị.

Nhận được cái ôm từ Lôi Dĩnh, Âu Mộng Dao gục mặt trên vai đối phương, nỉ non đòi hỏi thêm một cái thơm lên má. Lôi Dĩnh trước hết là bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì suốt mấy tháng nay hai người đã có không ít hành động thân mật, cũng có đôi lần Âu Mộng Dao nổi hứng thơm lên má cô, cảm giác khá ngượng ngùng nhưng cũng không đến nỗi bài xích, đơn giản bạn bè thân thiết đối với nhau như vậy cũng không tính là kỳ quặc đi.

Nghĩ rồi, Lôi Dĩnh cũng cúi mặt, khẽ hôn lên má Âu Mộng Dao như một cách dỗ dành. Nhưng bất ngờ là sau hành động này, khoảng sân rộng lớn chợt vang dội những tiếng cười cợt náo nhiệt, từ đằng xa, phía sau vách tường ngăn cách, lần lượt xuất hiện một nhóm người xa lạ, đều hướng đến Lôi Dĩnh vẻ mặt khinh khỉnh nhạo báng.

"Không ngờ cô ta đúng là đồng tính thật!"

"Khó trách Trương Hiểu Minh cô ta cũng không thèm đếm xỉa, hoá ra là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi mùi vị của nữ nhân sao?"

"Quái dị thật a!"

Âu Mộng Dao đột ngột hất mạnh vai Lôi Dĩnh, sau đó ngồi thẳng người lại, dường như không màng đến sắc mặt Lôi Dĩnh có bao nhiêu hoang mang, trực tiếp ném đến nhóm người kia ý cười thâm thuý: "Tôi đã nói rồi! Cô ta chắc chắn là đồng tính, các người ngu ngốc mới không phát hiện thôi!"

Lôi Dĩnh quay phắt mặt sang, cô như không thể tin được vào tai mình, chỉ lầm bầm trong miệng gọi tên Âu Mộng Dao, trong mắt là một khoảng mơ hồ không sao diễn đạt, toàn thân đông cứng.

Âu Mộng Dao vuốt lại mái tóc, hơi nghiêng mặt nhìn Lôi Dĩnh, nhếch môi cợt nhả: "Thế nào? Thấy tôi tài giỏi có phải không? Cô vừa đến trường vài ngày đã bị tôi đã nhìn thấu, cô rõ ràng chỉ thích thân cận với nữ sinh, nam sinh cô chẳng buồn liếc mắt qua một lần, như vậy còn không phải là đồng tính?"

Dứt lời, Âu Mộng Dao chỉ tay vào nhóm bạn học đang đứng cười cợt Lôi Dĩnh, tức tối quở trách: "Bây giờ sáng mắt ra rồi chứ? Tôi nói mãi mà chẳng ai chịu tin, cô ta là đồng tính đấy! Cứ thích được tôi ôm ấp, còn hôn cả tôi đây này, tởm chết đi được!" Vừa nói, Âu Mộng Dao vừa nhăn nhó mặt mày, chà xát mu bàn tay lên má, lau vội vết hôn vừa rồi được Lôi Dĩnh ban tặng.