Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 66: Bù đắp

Lôi Dĩnh sững người, khoảnh khắc cô nhận rõ bộ mặt thật của Âu Mộng Dao, đôi mắt thanh thuần lập tức ứa ra hai hàng nước ấm. Có thể nói, đây là biến cố khủng khϊếp nhất mà từ nhỏ đến lớn cô lần đầu được trải nghiệm, nội tâm bị đả kích trầm trọng.

Tiếng cười cợt ong ong bên tai, Lôi Dĩnh mím môi bật khóc, chứng kiến vẻ mặt hả hê đắc ý của Âu Mộng Dao, cô không khó để khẳng định, hoá ra những cử chỉ, hành động thân mật suốt mấy tháng nay đều là hư tình giả ý, hòng giúp cô ta đạt được mục đích, muốn bôi nhọ danh dự của cô trước toàn trường.

Sau sự việc ngày hôm đó, quả nhiên, tiếng xấu thường lan truyền rất nhanh, cả trường đều râm ran bàn tán về xu hướng tính dục của Lôi Dĩnh. Đa phần đều chế nhạo cô là quái dị, ngậm một bụng mỉa mai, mỗi khi nhìn thấy cô đều phun ra một tràng xúc phạm, cười cợt cô bằng những ngôn từ mang tính đả kích.

Trong suốt nửa năm học còn lại, không ngày nào là Lôi Dĩnh được yên ổn. Thậm chí đôi lần còn bị tập kích trước nhà vệ sinh, xuất hiện một nhóm người lạ mặt hùa nhau miệt thị cô, không cho phép cô vào nhà vệ sinh nữ với lý do cô đồng tính. Cô biết, những người này đều là do Âu Mộng Dao sai khiến, nhưng cô cũng không cách nào phản kháng lại họ.

Vậy đấy, Lôi Dĩnh không nhớ bản thân đã trộm khóc bao nhiêu lần, cô rất muốn tâm sự với ba mẹ, xin ba mẹ giúp cô chuyển trường. Bất quá, ngay lúc còn chưa kịp giãi bày thì trong bữa cơm cô tình cờ nghe họ bàn tán về vấn đề đồng tính, từ giọng điệu cho đến thái độ đều quá mức khắc nghiệt, cô chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, cắn răng nhẫn nhịn suốt quãng thời gian tăm tối đó.

Bạn học nói chung, hay kể cả là Âu Mộng Dao nói riêng đều mang đến cho Lôi Dĩnh những trải nghiệm hết sức tồi tệ. Trong suốt nửa năm học còn lại, cô không chỉ gánh chịu chỉ trích, nhiều hơn là những trò đùa tai quái, đầy lực công kích đến từ Âu Mộng Dao, cố biến cô từ một nữ thần được săn đón trở thành tâm điểm cười nhạo trong mắt tất cả mọi người.

Đáng kể nhất chính là trò đùa tởm lợm gây cho Lôi Dĩnh nỗi ám ảnh tương đối lớn, Âu Mộng Dao nhân lúc cô xuống sân học tiết thể dục, lén lút nhét vào cặp cô vài cuộn băng vệ sinh bẩn, pha trò cho đám người cợt nhả kia được một phen hả hê thích thú.

"Đó cũng là lý do mà sau này tôi đều mang theo cặp xuống sân, tiết thể dục chưa bao giờ cảm thấy đủ an toàn để bỏ cặp ở trên lớp." Lôi Dĩnh khẽ cười, nhìn Viên Khả Di bằng tia mắt chứa đựng hàm súc.

Sắc mặt Viên Khả Di trầm xuống, cô nhớ rõ bản thân đã từng rất để tâm đến vấn đề này. Chẳng là, suốt 3 năm Cao Trung cô thường xuyên lôi kéo Lam Cẩn Du trốn tiết, xuống sân trường giả vờ trò chuyện chỉ để thoả thích được ngắm nhìn Lôi Dĩnh trong tiết học thể dục.

Chính vì để ý Lôi Dĩnh luôn mang theo cặp, nên cô mới táo bạo đặt ngay bên cạnh một mảnh giấy cùng với chai nước suối, lặp đi lặp lại nhiều lần với mong muốn Lôi Dĩnh sẽ chú ý đến mình.

"Dĩnh. . ." Hốc mắt Viên Khả Di hơi đỏ lên, cô sờ lòng bàn tay áp vào má Lôi Dĩnh, mân mê vuốt ve như một cách an ủi. Động tác đột nhiên khựng lại, cô chợt nhíu mày, tự hỏi nếu Lôi Dĩnh đã từng chịu tổn thương, lý nào lại đối với Viên Khả Di trong quá khứ khắc nghiệt như thế?

Thật nực cười. . . đây chẳng phải gọi là kẻ tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác hay sao?

Lôi Dĩnh chăm chú quan sát thái độ Viên Khả Di, khoảnh khắc bàn tay Viên Khả Di khựng lại động tác, sóng mắt cô cũng ngưng đọng vài phần.

"Dĩnh." Viên Khả Di kịp thời thu lại cảm xúc, tản nhẹ ý cười ôn nhu, dịu giọng dỗ dành: "Lần sau tôi sẽ để mắt đến Âu Mộng Dao, tuyệt đối không để cô ta đến gần chị."

Kéo Lôi Dĩnh tựa sát vào người, Viên Khả Di hôn hôn lên tóc đối phương, ngữ điệu vô cùng ấm áp: "Quên nó đi. Có tôi ở đây, bất luận là ai từ nay cũng không được phép ức hϊếp chị."

Ánh mắt Lôi Dĩnh dần ấm lên, cười như có như không, chọt chọt ngón tay lên ngực Viên Khả Di, hỏi có chút ý tứ: "Nếu vẫn có người muốn ức hϊếp tôi thì thế nào?"

Viên Khả Di nắm lại ngón tay Lôi Dĩnh, trấn an: "Sẽ không." Nói rồi, cô nâng cằm Lôi Dĩnh hướng lên cao, trực tiếp dán cánh môi của mình lên môi đối phương, trao gửi một nụ hôn nhẹ nhàng, giao thoa hơi ấm.

"Khả Di, ngày mai Lôi Ký sẽ mở cửa trở lại, em có muốn đi cùng tôi đến đó không?" Lôi Dĩnh nằm gọn trong lòng Viên Khả Di, khẽ giọng hỏi.

Viên Khả Di rất nhanh gật đầu: "Được. Nhưng chúng ta nên để Cơ Thái đi cùng, như vậy sẽ thích hợp hơn." Dù sao thì Cơ Thái cũng là hôn phu trên danh nghĩa, tốt xấu gì cũng phải đến thăm ba mẹ vợ một chuyến.

"Ừm. Tôi hiểu." Lôi Dĩnh chậm rãi nở ra nụ cười, cô nhìn nhìn Viên Khả Di, chớp động mi mắt, ẩn trong biểu tình là những gợn sóng nho nhỏ, rất khó để phát hiện.

"Khả Di."

Nghe Lôi Dĩnh gọi tên mình, Viên Khả Di hơi dịch chuyển tầm mắt, vòng tay siết chặt hơn, "hửm" một tiếng đáp lại.

Lôi Dĩnh cất lên thanh âm trong trẻo, mắt vẫn thẳng tắp nhìn Viên Khả Di, hỏi: "Em đã từng ghét ai bao giờ chưa?"

Cõi lòng khẽ động, Viên Khả Di vô cùng cảnh giác đối với câu hỏi này, nghiêng đầu cười cười: "Tôi cũng không phải thánh mẫu, đương nhiên sẽ có không ít người khiến tôi chán ghét."

Lôi Dĩnh lại hỏi: "Vậy, nếu em ghét họ. . . em sẽ đối với họ như thế nào?"

Giả vờ lấy tay vuốt cằm, Viên Khả Di hơi bĩu môi suy nghĩ, sau đó liền đáp: "Không rõ nữa. Nhưng chỉ cần họ không xuất hiện trước mặt tôi là tốt rồi, không nhất thiết phải gây khó dễ cho họ."

Nói ra những lời này cũng không phải trái lương tâm, bởi Viên Khả Di từ nhỏ đã trải qua không ít trở ngại, đặc biệt là những năm ngồi trên ghế nhà trường thường xuyên bị bạn bè châm chọc, thử hỏi cô làm sao không chán ghét họ kia chứ? Bất quá, cô cũng chưa một lần mách với ba mẹ hay Cơ Thái, có thể tránh mặt thì liền tránh, tuyệt không mang tư tâm thù hằn muốn gây khó dễ cho những người cố ý xúc phạm cô.

Duy nhất Lôi Dĩnh, chỉ tuỳ tiện nói một câu liền khiến cô ôm hận, đến bây giờ cô mới chợt nhận ra, có vẻ bản thân đã quá khắt khe đối với nữ nhân này thì phải. . . ?

Ừm. . . nhưng cũng đúng thôi. Bởi vì cô quá yêu thích Lôi Dĩnh, nuôi giấc mộng được kề cận Lôi Dĩnh suốt 3 năm, một gáo nước lạnh dội lên người cô như thể chuyển hoá thành axit, khiến cô giãy giụa trong đau khổ, hình thành nỗi uất hận không cách nào xoá nhoà đi được. . .

Ngẫm lại thì Cơ Thái cũng không nói sai đi, càng hận càng yêu, cô cho đến thời điểm hiện tại vẫn không buông bỏ được chấp niệm muốn chiếm hữu Lôi Dĩnh!

Sau đáp án của Viên Khả Di, khoé mắt Lôi Dĩnh đột ngột ngưng kết một tầng sương, vội vã chôn mặt vào cổ Viên Khả Di dụi dụi vài cái.

"Dĩnh. . . ? Chị sao thế?" Viên Khả Di khẩn trương ôm siết Lôi Dĩnh, dịu dàng vỗ về bờ vai đối phương, lo lắng hỏi.

"Không có." Giọng Lôi Dĩnh có chút kiềm nén: "Lúc nãy uống khá nhiều, trong người cảm thấy không được tốt lắm. . ."

Nghe vậy, Viên Khả Di lập tức ôm Lôi Dĩnh đặt nằm ngay ngắn lại, kéo chăn phủ lên người cả hai, xoa xoa lên tóc Lôi Dĩnh rồi nói: "Nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài pha giúp chị ly chanh nóng."

Gương mặt Lôi Dĩnh vẫn vùi chặt trong ngực Viên Khả Di, lắc đầu từ chối: "Không cần. Chỉ muốn ôm em ngủ thôi."

"Ừm. Ngủ đi." Bàn tay Viên Khả Di vuốt vuốt trên lưng Lôi Dĩnh, dỗ dành từng chút. Sau hôm nay, cô có hai thứ cần làm rõ, một là xác minh thân phận Khâu Tinh Húc cùng những lời anh đã nói trong bữa tiệc, hai chính là sắp xếp một cuộc hẹn gặp riêng Âu Mộng Dao, từ phía cô ta xác thực mảng quá khứ tối tăm của Lôi Dĩnh.

Sau một khoảng thời gian gần gũi thân mật, Viên Khả Di đánh giá Lôi Dĩnh cũng không phải là tệ đi, vì cớ gì 6 năm trước lại đối xử với cô như vậy? Tính cách rụt rè, đôi lúc còn có phần nhút nhát, hoàn toàn không phải giả vờ có đúng không? Vì nếu giả vờ, không lý nào cô soi mãi cũng không tìm ra được kẽ hở!

Kết nối suy luận của bản thân cùng với những gì thu thập được trong ngày hôm nay, Viên Khả Di tự hỏi 6 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng trong suốt 3 năm học cô chưa từng thấy Lôi Dĩnh giao lưu với bất kỳ ai, như thế nào bức thư hôm đó lại đến tay Tạ Vũ?

Phải chăng còn có uẩn khúc. . . ?

Viên Khả Di nén lại xúc động, buông hạ tầm mắt rơi trên gương mặt Lôi Dĩnh, cảm nhận người trong lòng hô hấp đều đều, dường như đã ngủ say. Cô đung đưa ánh mắt ngắm nhìn vẻ mặt say ngủ của Lôi Dĩnh, ngắm nhìn nữ nhân mà cô yêu, cổ họng nuốt xuống một ngụm chua chát.

Mọi chuyện sẽ sớm được minh bạch, nếu cô thật sự trách lầm Lôi Dĩnh. . . cô nguyện sẽ dành cả quãng đời còn lại để bù đắp tổn thương cho cô ấy.