Không khí yên lặng kéo dài chưa bao lâu, thời điểm trên sân khấu trình diễn tiếc mục ảo thuật, Khâu Tinh Húc ngồi bên dưới tiếp tục đánh chủ đề đến Viên Khả Di: "Viên tiểu thư, xét theo gia thế, tôi đoán cô sang Mỹ là học ngành quản trị kinh doanh có phải không? Cô đã theo học trường nào thế?"
Viên Khả Di có chút do dự, ngẫm nghĩ tới lui rồi mới đáp: "Cũng như anh thôi, tôi theo học trường PCM." Ngôi trường sáng giá toạ lạc tại thủ đô nước Mỹ, được xây dựng với quy mô khá lớn, mệnh danh là lò luyện nhân tài. Khâu Tinh Húc theo học tại nơi đó, tin chắc năng lực cũng không tầm thường đi.
Ngoại hình sáng sủa, cách giao tiếp khá thẳng thắn nhưng vẫn duy trì được phong thái điềm tĩnh, nếu không phải trước đó cô có ấn tượng quá xấu về anh, chắc chắn cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ đã diễn ra vô cùng tốt đẹp, không gây cảm giác gượng gạo, dè dặt theo khuôn phép.
Càng suy luận, Viên Khả Di càng cảm thấy rối ren, cứ như bản thân ngay từ đầu đã đi sai hướng mà đến tận lúc này mới phát giác được sự tình.
"Trùng hợp đến vậy sao?" Vương Niệm Chân cười có chút thích thú, cô lại hỏi: "Trường cấp ba thì thế nào? Viên tiểu thư nói trước xem, biết đâu lại ngẫu nhiên trùng hợp."
Lôi Dĩnh nhìn chằm chằm Viên Khả Di, cô không cách nào đè nén cảm giác hồi hộp, biểu tình trên mặt đều co lại thành một đoàn, vô cùng mong chờ đáp án.
Mặc dù không nhìn sang, nhưng Viên Khả Di hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của Lôi Dĩnh đang dán chặt lên người mình, cô rũ thấp hàng mi, khoảnh khắc sóng mắt vừa lung lay, đôi môi hé mở chuẩn bị đáp lại thì Khâu Tinh Húc nói chen vào.
"Không thể a! Nếu trường Cao Trung ZA có con gái của nữ minh tinh lừng lẫy theo học, như thế nào em lại không biết kia chứ?" Khâu Tinh Húc thầm nghĩ, Viên Khả Di so với Cơ Uyển Đình giống nhau như hai giọt nước, nếu cô học cùng trường với anh, tin chắc sẽ vô cùng nổi tiếng, anh lý nào chưa từng được nghe ai nhắc qua bao giờ?
Vương Niệm Chân gật gù, cảm thấy Khâu Tinh Húc phân tích rất hợp lý. Diện mạo lẫn gia thế Viên Khả Di đều không tầm thường, thời đi học chắc chắn là một nhân vật rất đặc biệt, kể cả có muốn cũng không cách nào im hơi lặng tiếng!
"Mọi người tiếp tục ăn uống đi nhé. Tôi xin phép đi vệ sinh một lúc đã." Viên Khả Di đứng lên, tạm thời cô phải tìm cách lảng tránh Khâu Tinh Húc, đối đáp thêm vài câu tin chắc Lôi Dĩnh sẽ phát sinh thêm nghi ngờ, thân phận khó tránh bị bại lộ.
Nhìn lướt qua Lôi Dĩnh, Viên Khả Di nhận rõ ánh mắt kia đang ẩn chứa những gì, nội tâm tràn lan thấp thỏm. . .
Nhưng thì sao kia chứ? Nỗi ám ảnh đeo bám cô trong suốt 6 năm vẫn tồn tại đó thôi, kể cả cô đã nghĩ sai về nữ nhân này ở thời điểm hiện tại, cũng không hoàn toàn bù đắp được những tổn thương mà bản thân đã từng nhận lấy!
Phớt lờ ánh mắt Lôi Dĩnh, Viên Khả Di bước ra khỏi bàn, nện gót giày tiến thẳng đến khu vực nhà vệ sinh.
Lôi Dĩnh ngóng mắt nhìn theo, cô nhìn rất lâu bóng lưng Viên Khả Di đang rời đi có chút vội vã, đáy lòng cuộn trào nghi vấn.
"Cơ Thái." Quay sang Cơ Thái, Lôi Dĩnh thả giọng bình thản, nối tiếp chủ đề ban nãy: "Trường cấp ba Viên Khả Di theo học tên gọi là gì? Anh có biết không?" Một câu hỏi mang tính chất thăm dò.
Cơ Thái khịt mũi, giả vờ ngẫm nghĩ gì đó, tay nâng ly rượu nốc cạn một hơi rồi đặt xuống, ý cười có chút thiếu tự nhiên xen lẫn miễn cưỡng: "Nếu nhớ không lầm thì là một ngôi trường dành riêng cho giới thượng lưu, nhưng tiếc quá, tôi không nhớ rõ tên của nó."
Lôi Dĩnh ngưng mắt quan sát, toàn bộ biểu tình gượng gạo của Cơ Thái đều bị cô bắt trọn. Cô không hỏi thêm, chỉ từ tốn nhấc lên ly rượu uống xuống một ngụm.
Cảm nhận từng giọt rượu thấm trên đầu lưỡi có vẻ đắng hơn khi nãy, khoang miệng chan chát.
Tiết mục ảo thuật khá đặc sắc, bầu không khí lần nữa được khuấy động, lúc này mọi người đều đã ngà say nên dễ dàng hoà mình vào những tiếng cười đùa, trò chuyện rôm rả.
Khâu Tinh Húc ngồi bên cạnh Cơ Thái, thi thoảng đều len lén nhìn sang, thú thật là nam nhân này so với trí tưởng tượng của anh có đôi phần khác biệt. Trước đó nghe Lôi Dĩnh kể qua, anh còn nghĩ Cơ Thái phải rất. . . nữ tính, ấy vậy mà từ nãy đến giờ đều bày ra bộ dáng trầm ổn, cứng cáp dị thường.
Lần đầu tiên anh phải tự hỏi, chẳng lẽ trên đời này còn tồn tại một loại trai "cong" không bị thu hút bởi tướng mạo cực phẩm của anh sao? Phải gọi là miễn nhiễm tuyệt đối luôn ấy chứ!
Nhưng trên thực tế, Cơ Thái không phải không để ý đến Khâu Tinh Húc. Chỉ là ban đầu anh chán ghét Khâu Tinh Húc bởi nhiều nguyên nhân, còn hiện tại lại quá mức xấu hổ, không mảy may đả động, đành phải ngồi đóng đinh dán mắt lên sân khấu. Cho nên, tránh né tiếp xúc với Khâu Tinh Húc là cũng là điều hiển nhiên, chính vì không muốn bản thân rước thêm phiền toái.
Bất quá, đây cũng không hẳn gọi là "gồng" đi, vì bình thường Cơ Thái ở trước mặt người khác cũng không tuỳ tiện bộc lộ cảm xúc, rất có chừng mực.
"Cơ Thái, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?" Sau một phen do dự, Khâu Tinh Húc cuối cùng cũng chủ động bắt chuyện.
Cơ Thái nhàn nhạt đáp: "Tôi 30."
30 tuổi, có nghĩa là lớn hơn anh tận 6 tuổi. Anh năm nay chỉ vừa chạm mốc tuổi 24, nhưng con số này đến cả Lôi Dĩnh anh cũng chưa từng tiết lộ. Khâu Tinh Húc lẩm nhẩm trong bụng, cảm giác được Cơ Thái có vẻ không nguyện ý giao tiếp với mình, chẳng khác nào giá trị của anh đang bị đối phương hạ thấp nên không được thoải mái cho lắm!
Chống nhẹ khuỷu tay lên bàn, Khâu Tinh Húc hơi ghé sát người Cơ Thái, che miệng hỏi khẽ: "Anh thuộc giới LGBT, hẳn là nằm "cửa dưới" nhỉ?"
Cơ Thái: ". . ."
Nghiêng mặt nhìn Khâu Tinh Húc, Cơ Thái phải công nhận là cái tên tốt mã này. . . vô duyên dã man! Ăn nói thô thiển, một chút cố kỵ cũng không có!
Ngay lúc Cơ Thái chưa biết trả lời thế nào thì Viên Khả Di đã quay trở lại, cô vừa ngồi xuống liền nâng ly hướng đến mọi người, kịp thời giải vây cho Cơ Thái. Anh mừng rỡ nâng ly nốc cạn, trong vô hình kéo ghế dịch sát về phía Viên Khả Di, cật lực tránh xa Khâu Tinh Húc, không muốn tiếp tục cuộc đối thoại.
Cảm giác bị hất hủi đương nhiên không dễ chịu, bất quá Khâu Tinh Húc cũng không làm được gì khác, đành phải ngồi ngay ngắn lại, di chuyển tầm mắt từ Cơ Thái sang Lôi Dĩnh để tìm chút an ủi. Vốn định bắt chuyện nhưng tình cờ trông thấy vẻ mặt ảm đạm của cô, anh khẽ nhướn mày, gợn lên vài tia khó hiểu.
Có phải bản thân đã bỏ sót chuyện gì rồi không?
"Lôi Dĩnh, cô sao thế?" Khâu Tinh Húc quan tâm, trực tiếp hỏi thẳng. Câu hỏi này vô tình kéo dời lực chú ý của Vương Niệm Chân, đồng thời Viên Khả Di cũng phát giác tình huống.
Thời điểm Viên Khả Di vừa nhìn đến Lôi Dĩnh, thu vào tầm mắt cô là gương mặt thất thần ảm đạm, bất giác l*иg ngực nhói lên một chút, cô đặt bàn tay lên tay đối phương, thấp giọng hỏi: "Chị sao rồi? Có muốn trở về nghỉ ngơi không?"
Hàng mi cong vuốt lay nhẹ theo gió, Lôi Dĩnh ngước mắt lên, nỗ lực truyền tải thông điệp bằng ánh nhìn sâu lắng, mong muốn Viên Khả Di hiểu rõ nỗi lòng cô ngay lúc này.
Có chút ngổn ngang, lại có chút chật vật, nhưng cô vẫn chưa thể nhận định rõ ràng, càng không dám đưa ra kết luận.
"Ừm." Lôi Dĩnh chậm rãi gật đầu.
Viên Khả Di dìu Lôi Dĩnh đứng dậy, lịch sự tạm biệt Vương Niệm Chân cùng Khâu Tinh Húc, ghé tai Cơ Thái căn dặn vài lời sau đó cùng Lôi Dĩnh rảo bước rời khỏi.
Vì là giữa tiệc nên không khí vẫn còn khá sôi động, những người có mặt đều bận rộn chào hỏi, tiếp rượu lẫn nhau không màng chú ý đến sự tình xung quanh. Hai nữ nhân tay trong tay, đẩy nhanh cước bộ tiến ra bãi đỗ xe, Viên Khả Di mở cửa giúp Lôi Dĩnh ngồi vào ghế phụ, bản thân sau đó liền di chuyển sang ghế lái, nổ máy phóng xe trở về nhà.
Đoạn đường từ nhà hàng RexF về đến nhà không quá xa, chỉ mất khoảng tầm 15 phút, nhưng cũng trong 15 phút này Viên Khả Di liền cảm nhận được điểm bất thường ở Lôi Dĩnh, trong lòng bất an thêm một chút.
Khoang xe yên ắng, đoạn đường thưa thớt vắng vẻ, hai hàng cây ven đường đổ nghiêng bóng, lướt nhanh theo những ánh đèn vàng mập mờ trong đêm. Cho đến khi xe dừng lại trước cổng, vào đến bãi sân, Lôi Dĩnh cũng không nhớ đoạn đường vừa rồi đã trôi qua tầm mắt như thế nào.
Hai người mở cửa bước xuống, Lôi Dĩnh lầm lũi nối gót theo sau Viên Khả Di, cùng nhau tiến vào trong nhà.
Thời điểm về đến phòng riêng, Viên Khả Di không đợi Lôi Dĩnh ngồi xuống giường, trực tiếp vòng tay ôm lấy eo đối phương, kéo sát lại người mình, từ phía sau dán môi lên vành tai nhỏ nhắn, nỉ non gọi khẽ: "Dĩnh. . ."
Lôi Dĩnh tiếp nhận hơi ấm từ Viên Khả Di, hai má chợt nóng hôi hổi trong khoảnh khắc cô cảm nhận được bàn tay Viên Khả Di dần dần di chuyển lên ngực mình, sờ soạng không theo quy tắc.
Cổ tay Viên Khả Di bất ngờ bị giữ lại, Lôi Dĩnh nghiêng người nhìn ra phía sau, buông giọng nhẹ nhàng: "Khả Di, chờ chút đã. Chúng ta nói chuyện một lúc có được không?"
Hành động phát sinh ngoài ý muốn, Viên Khả Di bất đắc dĩ hạ xuống đôi tay của mình, xoay người Lôi Dĩnh lại, cọ trán mình lên trán đối phương, cười khẽ: "Sao vậy? Có chuyện gì khiến chị không vui rồi sao?"
Trước mắt, cô có thể nhận biết biểu tình Lôi Dĩnh tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên đã đoán ra được chuyện gì đó. Nhưng theo cô phân tích thì ánh mắt kia vẫn còn khá mông lung, chưa đủ tự tin để khẳng định, cô cần giữ vững tâm lý để đối mặt với tình huống sắp diễn ra, chỉ cần bình tĩnh đối đáp, tin chắc bản thân sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở.
Lôi Dĩnh rũ mi nhìn Viên Khả Di khá lâu, sau đó kéo tay đối phương tiến đến giường ngồi xuống, sóng mắt mơ hồ dao động, lưỡng lự vài giây rồi mới nói: "Khả Di, hai lần em đều bắt gặp Âu Mộng Dao nhằm vào tôi để sinh sự, em có muốn biết lý do vì sao không?"
Thú thật là sau vụ việc lần trước Viên Khả Di đã định bụng hỏi, thế nhưng sau khi cùng Lôi Dĩnh trở về Cơ gia dùng cơm lại phát sinh một loạt tình huống khiến cô quên bẵng vấn đề này. Nay Lôi Dĩnh chủ động muốn tiết lộ cô đương nhiên không bỏ lỡ, nhẹ giọng hỏi lại: "Có phải cô ta từng ức hϊếp chị không?"
Lôi Dĩnh đung đưa con ngươi đen láy, đảo mắt qua lại như thể quan sát thái độ Viên Khả Di, sau đó trầm lắng thở dài: "Âu Mộng Dao là bạn học thời cấp hai của tôi. Cũng nhờ cô ấy. . . tôi mới phát hiện bản thân đồng tính."