Cạn hết ly này sang ly khác, Cơ Thái không muốn bám dính đề tài cũ, liền lách sang đề tài mới: "Có một điều tôi rất thắc mắc, hai người như thế nào là chị em? Không phải một người họ Khâu, một người họ Vương sao?"
Vương Niệm Chân bình thản đáp: "Là chị em cùng cha khác mẹ. Tôi vốn dĩ mang họ Khâu, chỉ là đi hát đổi sang họ mẹ làm nghệ danh, hạn chế để người khác chú ý."
Câu trả lời này xác minh được một số vấn đề trong lòng Viên Khả Di, cô hỏi: "Nói vậy, ba của hai người có phải là Khâu Kính Hà, chủ tịch công ty vệ sĩ S&C?"
Cả hai chị em đều trố mắt ngạc nhiên, Khâu Tinh Húc giơ lên ngón cái ngỏ ý tán thưởng: "Cô nhạy bén thật đấy. Vậy mà cũng đoán trúng được sao?"
Không sai lệch, Viên Khả Di sau khi minh bạch chỉ khẽ cười. Cơ Thái lại nói: "Hoá ra hai người là chị em cùng cha khác mẹ, tình cảm tốt đẹp như vậy thật sự rất hiếm thấy."
Gia thế tầm thường cũng khó tránh chuyện tranh chấp, huống hồ hai chị em nhà này gia thế không đơn giản, ấy vậy mà lại thân thiết, quan tâm lẫn nhau, trước mắt tuy chưa thể xác định thực hư, nhưng nhìn chung mối quan hệ vẫn vô cùng tốt đẹp.
"Mẹ tôi mất khi tôi mới lên 4 tuổi, ba vì không muốn tôi quạnh quẽ buồn chán nên đã tiến thêm một bước, còn sinh đứa em bầu bạn với tôi." Vương Niệm Chân vừa cười vừa nói: "Mẹ A Húc đối với tôi rất tốt, A Húc từ nhỏ đã lớn lên cùng tôi, đại khái gia đình êm ấm, rất hoà thuận."
Nói rồi, Vương Niệm Chân thở dài nhìn Khâu Tinh Húc: "Em cũng nên sắp xếp thời gian về thăm ba mẹ. Lớn thế này rồi, bị mắng vài câu lại bỏ nhà đi không nói lời nào, ba mẹ ở nhà nhớ em lắm đấy!"
Cơ Thái nhướn mày, lia ánh nhìn sang Khâu Tinh Húc, hỏi: "Bỏ nhà đi?"
Khâu Tinh Húc đáp lại Cơ Thái bằng hành động nhún vai, cười có chút gượng.
Cùng một thắc mắc chung với Cơ Thái, Viên Khả Di lẳng lặng nghe ngóng, không hiểu sao trò chuyện từ đầu buổi đến giờ với hai chị em nhà này, cô đều không tìm ra sơ hở. Mọi thứ diễn ra rất chân thật, cứ như không hề có kịch bản nào ở đây cả, khá là kỳ lạ!
Không biết là do bản thân kém cỏi, hay do hai người này cao thâm mới đúng đây?
Vương Niệm Chân cũng không sợ làm xấu mặt Khâu Tinh Húc, trực tiếp nói: "Hơn nửa năm trước ba tôi phát hiện A Húc thích nam nhân, lời qua tiếng lại một chút A Húc liền gom đồ rời khỏi nhà, đến nay hai cha con cũng chưa ai chịu chủ động hoà giải. Khổ nhất vẫn là mẹ Diên, ngày nào cũng gọi hỏi tôi tình hình A Húc, nhớ con mà không biết phải làm thế nào."
Ra là vậy, đừng nói là Cơ Thái hay Viên Khả Di, ngay cả Lôi Dĩnh cũng cảm thấy tính cách chị em nhà này quá mức thẳng thắn, bất luận chuyện gì cũng có thể nói không chút cố kỵ.
Khâu Tinh Húc yểu xìu, khoát tay than vãn: "Trước đó chị come out*, em cũng không thấy ba nổi giận như vậy đi."
(*Thuật ngữ: công khai xu hướng tính dục.)
"Đương nhiên sẽ khác." Vương Niệm Chân nghiêm túc khuyên bảo: "Em là con trai duy nhất, nối dõi tông đường nên trách nhiệm lớn lao hơn chị. Em thấy Cơ thiếu gia không? Anh ấy cũng phải cưới Lôi Dĩnh để làm bình phong che mắt đó thôi."
Cơ Thái: ". . ."
Làm ơn. . . đừng có chĩa mũi dùi qua đây nữa có được không?
Tôi muốn bình yên a!!!
Viên Khả Di nhấp ngụm rượu rồi đặt xuống, nhàn nhạt nói: "Cũng không hẳn Lôi Dĩnh sẽ trở thành hôn thê của Cơ Thái. Chúng tôi đang tìm cách trì hoãn, sắp tới tôi sẽ thành thật công khai với gia đình, Lôi Dĩnh là nữ nhân mà tôi yêu, tôi tuyệt đối không để cô ấy chịu thiệt thòi."
Sau câu nói này, Lôi Dĩnh cảm giác l*иg ngực phập phồng vang lên từng tiếng, đôi má nhỏ cũng nhiễm một tầng xuân, vui sướиɠ khó diễn tả.
"Khả Di. . ." Gọi khẽ một tiếng, Lôi Dĩnh ngượng ngùng nắm lấy tay Viên Khả Di, ánh mắt chất chứa bao nhiêu lời muốn nói.
Viên Khả Di cũng đáp lại Lôi Dĩnh ý cười chân thành, vỗ về bàn tay đối phương, ôn nhu chiều chuộng. Cơ Thái nghe vậy chỉ thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng gật gù tán thành. Viên Khả Di come out, có lẽ sau này anh sẽ dễ dàng mở lời với ba mình hơn một chút.
Nhưng thú thật là cái mớ rắc rối mà anh cùng Viên Khả Di gây ra, chắc chắn Cơ Uyển Đình sẽ không tiêu hoá nổi. Trước nay, cô cô luôn là người nghiêm khắc nhất, cũng là người đặc biệt chú ý danh dự hai nhà, cửa ải này xem chừng là rất khó!
Vương Niệm Chân ngồi chống cằm quan sát Viên Khả Di cùng Lôi Dĩnh tình tứ, bật cười khe khẽ: "Hai người quả thật rất xứng đôi. Nhưng Viên tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
Viên Khả Di mỉm cười: "Cô Vương đoán thử xem."
Nữ nhân vóc dáng khá cao, diện mạo sắc sảo quyền lực, không chỉ đẹp một cách thuần thục, mà ngay cả ánh mắt cũng sâu thăm thẳm, như đã từng trải qua các cung bậc thăng trầm trong cuộc sống. Vương Niệm Chân chăm chú đánh giá, nhướn mi tinh nghịch, hỏi lại: "Bằng tuổi tôi sao? 29 có phải không?"
Viên Khả Di: ". . ."
Lôi Dĩnh bật cười: "Thời gian đầu gặp em ấy, mặc dù trang điểm không sắc sảo như hôm nay nhưng tôi vẫn đoán khoảng tầm 26-27, thật không ngờ chỉ mới 23 tuổi."
Trong mắt Vương Niệm Chân xẹt ngang một tia kinh ngạc, cô không ngờ Viên Khả Di như thế lại quá trẻ, mới 23 tuổi thôi, phảng phất quanh người là một loại khí chất khó ai bì kịp.
"Tuổi trẻ tài cao, Viên tiểu thư so với A Húc còn có phần chững chạc hơn, hẳn là trước đây đã trải qua không ít sương gió." Vương Niệm Chân thẳng thắn nhận xét.
Chuyện từng trải không chỉ tính là sương gió, mà là sóng thần, bão giật cấp 13,14 thì đúng hơn! Viên Khả Di khẽ liếc sang Lôi Dĩnh, phát hiện nỗi uất hận trong lòng không còn quá âm ĩ như trước, không rõ nguyên nhân từ đâu, nhưng quả thật đã thuyên giảm khá nhiều.
Nhưng cảm giác này xem chừng lại rất nhẹ nhõm.
"Cũng là già trước tuổi thôi. 6 năm du học ở Mỹ đã trải qua tương đối thử thách. Có những chuyện nếu không vượt qua liền không thể trưởng thành." Viên Khả Di ý tứ sâu xa, nói.
6 năm du học? Lôi Dĩnh nghe đến khung thời gian này, bất giác liên tưởng những lời Âu Mộng Dao nói khi nãy. Trước đó biết Viên Khả Di đi du học, nhưng cũng không nghĩ là đi 6 năm. . . chỉ là trùng hợp thôi có phải không?
Viên Khả Di không kịp chú ý lời nói của mình, đến khi phát hiện cô lập tức nhìn sang Lôi Dĩnh. Quả nhiên, trong mắt người kia vừa gợn lên vài tia nghi vấn, ánh nhìn đăm đăm khiến cô cũng thoáng giật mình.
"Khả Di, em du học đến nay được 6 năm rồi sao?" Lôi Dĩnh hỏi lại lần nữa như đang cố xác nhận.
Lời đã nói ra cũng không rút lại được, Viên Khả Di đành phải xuôi theo: "Ừm. Là 6 năm, kết thúc năm học Cao Trung tôi liền sang Mỹ du học."
Lôi Dĩnh vừa muốn hỏi thêm thì Khâu Tinh Húc ngồi đó chen vào: "Trùng hợp quá. Thật ra tôi cũng sang Mỹ du học hơn 4 năm, vừa về cách đây không lâu thì gặp lại Lôi Dĩnh, cũng may là cô ấy còn nhớ tôi, bằng không thì bây giờ đã không thể trở thành bạn bè."
Vương Niệm Chân hướng đến Viên Khả Di bông đùa: "Phải đó, A Húc gần 5 năm trước được ba tôi cho sang Mỹ học tập, không biết hai người có tình cờ gặp gỡ rồi không?"
Dáng vẻ Khâu Tinh Húc không giống giả vờ, Vương Niệm Chân cười nói vô tư càng tạo ra cảm giác chân thật, nội tâm Viên Khả Di "lộp bộp" từng tiếng, giữ điềm tĩnh hỏi lại: "Khâu Tinh Húc cũng du học ở Mỹ sao?" Nếu Khâu Tinh Húc dám khẳng định, cô cũng không khó để điều tra tính xác thực những lời anh ta vừa nói.
"Phải." Khâu Tinh Húc đáp: "Tôi học khoá quản trị nhân lực tại trường PCM bên đó."
Trường PCM? Cơ Thái trợn trừng hai mắt, còn không phải là ngôi trường sáng giá mà Viên Khả Di theo học suốt 6 năm hay sao? Có cần trùng hợp nối tiếp trùng hợp đến vậy không?
Hơn hết. . . nếu Khâu Tinh Húc thật sự vừa du học trở về, vậy thì những phán đoán trước đó của Viên Khả Di là sao đây? Mối quan hệ giữa Lôi Dĩnh cùng Khâu Tinh Húc rốt cuộc là thế nào?
Viên Khả Di đè nén thấp thỏm, tiếp tục thăm dò: "Anh Khâu, anh nói vừa trở về không lâu liền gặp lại Lôi Dĩnh, có phải hai người đã gặp gỡ trước đó rồi không?"
Nhắc đến cơ duyên gặp gỡ giữa hai người, Khâu Tinh Húc kể rất hăng say. Nào là ấn tượng lần đầu tiên gặp gỡ Lôi Dĩnh vào khoảng 5 năm trước, nhưng sau đó hai người chỉ ăn uống qua loa sau đó đường ai nấy đi, ngay cả số điện thoại cũng không trao đổi. Ấy vậy mà sau khi du học trở về, anh hữu duyên gặp lại Lôi Dĩnh ở quán ăn Lôi Ký, lần này hai người mới chính thức giữ liên lạc, thường xuyên tâm sự và nhanh chóng thiết lập mối quan hệ bạn bè.
"Tính cách tôi cùng Lôi Dĩnh khá thích hợp, sở thích cũng có nhiều điểm tương đồng, trò chuyện thật sự rất thoải mái. Sau vài tháng tâm sự với nhau, tôi thẳng thắn thừa nhận bản thân thuộc giới LGBT, không ngờ sau đó cô ấy cũng thành thật tiết lộ xu hướng tính dục, sau khi hiểu rõ điều này chúng tôi càng trao đổi tự nhiên hơn, ngày càng thân thiết hơn."
Khâu Tinh Húc đối đáp bằng dáng điệu vô tư, hoàn toàn không tìm thấy kẽ hở nào trong những lời anh ta vừa nói, Viên Khả Di liên kết từng chuyện mà khó tránh đau đầu, tâm trạng trì trệ trong chốc lát.
Xét theo thời điểm, sự việc diễn ra hoàn toàn trùng khớp với những bức ảnh Lam Cẩn Du chụp được gần 5 năm trước. Thái độ Khâu Tinh Húc vô ưu vô nghĩ, hoàn toàn không giống đang giả vờ. . .
Lại nói, Khâu gia không thiếu tiền tài, Khâu Tinh Húc càng không có lý do để làm những chuyện thừa thãi như vậy. . . !
Trong một khắc, ánh mắt Viên Khả Di đột ngột chuyển sang Cơ Thái, tâm linh tương thông, chỉ chạm khẽ thôi liền biết đối phương cùng mình có chung một tràng suy luận!
Cơ Thái trong lòng khóc ré lên, anh nguyền rủa Viên Khả Di, nếu những phán đoán trước đó đều là sai lệch, nếu Khâu Tinh Húc xác thực là "trai cong", anh thật sự sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô luôn đấy!
Xấu hổ muốn chết đi được!!!
Từ đầu đến cuối, Lôi Dĩnh chỉ lặng mắt quan sát biểu tình trên mặt Viên Khả Di, dường như đã phát giác được điều gì đó khiến cô không ngừng thấp thỏm. . .
Không khí trên bàn biến đổi ảo diệu, ngoại trừ Vương Niệm Chân cùng Khâu Tinh Húc vẫn thản nhiên trò chuyện, ba người còn lại đều quẩn quanh sắp xếp lại mớ hỗn độn vừa hình thành trong đại não. . .
Mỗi người một nỗi bất an, không cách nào bình ổn được tâm trạng.