"Xin chào mọi người, ca khúc này là do tôi tự sáng tác, hiện vẫn chưa thu âm. Hôm nay tôi sẽ phá lệ trình diễn tại đây, dùng nó làm món quà đặc biệt tặng sinh nhật Cơ thiếu gia. Xin cảm ơn sự góp mặt đông đủ của tất cả mọi người."
Vương Niệm Chân nhiệt tình giới thiệu, phía dưới khán đài vang dội từng tiếng vỗ tay, huýt sáo chào đón. Hai anh em Viên- Cơ không ngờ Vương Niệm Chân còn có thành ý như vậy, thực tế thì cả Showbiz cũng không ai dám chơi lớn như cô, mang cả ca khúc chưa phát hành để gửi tặng sinh nhật.
Bất quá, không biết có phải trùng hợp hay không, ca khúc này lại mang tên [Đơn phương], từng câu chữ nhấn nhá đều da diết khó tả, khiến Viên Khả Di ngồi bên dưới tê buốt đỉnh đầu.
Này là có ý gì đây? Vừa gặp đã yêu, vừa gặp đã "đơn phương" rồi có phải không???
Liếc mắt nhìn Lôi Dĩnh, dáng vẻ say sưa lắng nghe càng gây cho Viên Khả Di cảm giác không thoải mái. Quan sát Lôi Dĩnh đung đưa theo nhạc, Viên Khả Di siết chặt hai hàng lông mày, giần giật bàn tay đối phương, gằn giọng xuống: "Lắc lư cái gì? Chị ngồi yên không được sao?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Hơi bĩu môi ra, Lôi Dĩnh ngửi thấy mùi giấm khá nồng, đành phải ngồi nghiêm chỉnh lại, gồng cứng toàn thân để tránh thả hồn trôi theo giọng hát ngọt ngào trên sân khấu.
Viên Khả Di thật là. . . cục tính a!
Vương Niệm Chân hát xong, khom người chào khán giả sau đó trở về vị trí ghế ngồi. Thời điểm vừa ngồi xuống, ánh mắt cô trước tiên nhìn đến Lôi Dĩnh, không vì gì cả, chỉ đơn giản vì mỹ nhân này sở hữu bậc nhan sắc quá mức câu người, nhìn một lần lại muốn nhìn thêm, thú thật là nội tâm cũng có chút tiếc nuối.
"Ca khúc này tháng sau sẽ được ra mắt, mọi người thấy thế nào?" Vương Niệm Chân khảo sát ý kiến.
"Rất hay, nghe rất cảm xúc." Khâu Tinh Húc vỗ vỗ tay, chị gái của mình hát, anh đương nhiên hết lời tán thưởng.
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng Viên Khả Di một mặt giữ phép lịch sự, mặt khác cũng không thể nói trái lương tâm, cười đáp: "Hay lắm. Ca khúc này chắc chắn sẽ thịnh hành."
"Nghe rất tình, dễ đi sâu vào lòng người." Cơ Thái cũng đệm theo.
Lôi Dĩnh giơ lên ngón tay cái, mắt sáng trưng, nét mặt cũng vô cùng tự tin khẳng định: "Cực kỳ hay, nghe như bày tỏ nỗi lòng vậy. Điệp khúc đẩy cảm xúc lên cao trào, rất da diết, tin chắc ai nghe thấy cũng không khỏi cảm động, xứng đáng nhận được điểm tối ưu!"
Viên Khả Di, Cơ Thái: ". . ."
Có cần tâng bốc chi tiết đến vậy không? Sao không giỏi đi làm giám khảo luôn đi?!
Che giấu sự bất mãn, Viên Khả Di thái độ dửng dưng, nâng ly hướng Vương Niệm Chân, bày tỏ: "Cô Vương, chân thành cảm ơn cô. Cạn nhé."
"Không cần khách sáo." Vương Niệm Chân đón tiếp, nốc cạn ly rượu, vừa đặt ly xuống bàn liền mỉm cười nhìn Lôi Dĩnh, hỏi: "Em không uống rượu sao?"
"Vâng, không uống." Lôi Dĩnh đáp.
Vương Niệm Chân lại hỏi: "Là không muốn uống hay không uống được?"
"Thỉnh thoảng có nhấp môi, nhưng cảm thấy không thích hợp." Lôi Dĩnh thành thật trả lời, vì không uống nên không biết tửu lượng bản thân ra sao, chỉ sợ uống nhiều sẽ gây ra tình trạng ngớ ngẩn. Mẹ từng nói, anh trai giống ba vì khi say rượu sẽ không khống chế được hành vi, nói năng cũng thô lỗ, cô sợ chính mình cũng không khác biệt.
Vương Niệm Chân gõ gõ vào ly rượu trước mặt Lôi Dĩnh, cười nói: "Chỉ nhấp môi thôi làm sao biết không thích hợp. Nên uống nhiều một chút, đặc biệt là lúc vui."
Trong lòng Viên Khả Di thầm mắng, chưa thấy ca sĩ nào mất tư cách như nữ nhân này! Từ chất giọng cho đến ngoại hình đều trong trẻo thuần khiết, nhưng tính cách trái lại không chút dịu dàng, nhu mì như trong tưởng tượng.
Lý lẽ nào mà muốn ép người ta uống rượu trong lúc vui kia chứ? Vui là phải uống sao? Ngộ nghĩnh thật đấy!
Lôi Dĩnh cầm lấy ly rượu, nể mặt cũng nhấp môi uống thêm nhiều chút, ừng ực trôi xuống cổ họng. Vị rượu đậm hơn, gắt hơn, đầu lưỡi cô gần như tê cứng, mới một ngụm mà hai má cũng nóng hôi hổi.
Viên Khả Di ngồi quan sát, ánh mắt thoáng lên vài tia lo lắng nhưng cô cũng không ngăn cản, uống một chút có lẽ không sao, huống hồ Vương Niệm Chân đã nói vậy cô cũng nên vì phép lịch sự, không can thiệp để mất nhã hứng.
"Lôi Dĩnh uống không tốt, nên uống một chút thôi." Cơ Thái nhận rõ thái độ Viên Khả Di, vì không muốn em gái khó chịu nên lên tiếng nhắc nhở.
Cùng lúc một vị tiểu thư bàn khác tiến đến, cầm theo ly rượu đến bàn năm người đang ngồi, ngỏ ý hỏi Vương Niệm Chân: "Chị Vương, tôi xin phép chụp với chị một bức ảnh được chứ?"
Vương Niệm Chân vui vẻ đáp ứng, vừa chụp xong thì vị tiểu thư kia nâng cao ly rượu chúc mừng Cơ Thái: "Sinh nhật vui vẻ. Anh cùng hôn thê rất xứng đôi, hy vọng sớm nhận được thiệp mời cưới nhé."
Cơ Thái uống cạn ly cảm ơn, ngay lúc vị tiểu thư kia vừa rời đi, Vương Niệm Chân liền kinh ngạc trố mắt: "Hôn thê của anh có góp mặt ở đây sao? Thất lễ quá, từ nãy giờ tôi không để ý."
"Chị." Khâu Tinh Húc nhướn mắt sang bên phải: "Hôn thê của anh ta là Lôi Dĩnh đấy."
Vương Niệm Chân: ". . ."
Vẻ mặt Vương Niệm Chân có chút không tin được, bất quá, cô cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Viên Khả Di liền gỡ rối: "Cơ Thái thuộc giới LGBT, Lôi Dĩnh là bạn gái của tôi."
Ngắn gọn, súc tích, Vương Niệm Chân thừa thông minh để hiểu hết ý nghĩa trong lời giải đáp của Viên Khả Di. Viên- Cơ thế gia trước nay đều sống kín kẽ, không ngờ hai anh em nhà này đều thuộc giới LGBT, để tránh gây tai tiếng, đương nhiên phải tìm bình phong che mắt thiên hạ. Bất quá, cá nhân cô vẫn cảm thấy Lôi Dĩnh khá thiệt thòi trong chuyện này.
"A!" Vương Niệm Chân lại vỗ tay kêu "bộp" một cái, nheo mắt hỏi Khâu Tinh Húc: "Vậy còn em, có phải em cùng Cơ thiếu gia. . . ?"
Cơ Thái: ". . ."
Khâu Tinh Húc lắc lắc hai tay, nghiêm túc bác bỏ: "Không phải. Em cùng Cơ thiếu gia mới gặp gỡ lần đầu thôi."
Vấn đề này khiến Lôi Dĩnh không khỏi bật cười, liền nói vài lời để góp vui: "Trước đó Tinh Húc đã nhiều lần nghe tôi nhắc qua Cơ Thái, nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt. Hôm nay chính là lần đầu tiên." Lôi Dĩnh nghĩ trong bụng, nếu tương lai có thể trở thành một cặp thì càng tốt.
"Có nhắc về tôi sao?" Bàn mưu tính kế đương nhiên sẽ nhắc về anh, Cơ Thái hiểu rõ điều này nhưng vẫn giả vờ thắc mắc: "Là nhắc gì thế? Có phải khen tôi đẹp trai, nấu ăn giỏi không?"
Cả bàn cùng bật cười, riêng Viên Khả Di vẫn giữ nguyên nét mặt băng lãnh, khoé môi hơi cong lên một chút.
Khâu Tinh Húc nói: "Cô ấy có khen anh nấu ăn ngon, khen anh trắng trẻo bảnh bao, nhưng có đoạn thời gian lại quái lạ vì tạp dề của anh có in hình. . . bé mèo Kitty cơ đấy!"
Cơ Thái: ". . ."
Vương Niệm Chân được một tràng cười sảng khoái.
Lôi Dĩnh phùng mang trợn má, trừng trừng nhìn Khâu Tinh Húc, không ngờ nam nhân này cứ thế bán đứng cô, chút nữa về Cơ Thái mắng cô thì ai chịu trận đây hử?
Người ta dù sao bây giờ cũng trở thành anh họ của cô, vô pháp phản kháng a!
Vương Niệm Chân lại nói: "Cơ Thái thích mèo Kitty sao? Đáng yêu lắm!"
Cơ Thái thở dài, đây là lý do anh không bao giờ muốn để lộ giới tính trước người khác. . . dị ứng với hai chữ "đáng yêu" này vô cùng luôn!!!
Đề tài mà Khâu Tinh Húc đẩy đưa dường như chỉ có 3 người là vui thôi, hai anh em Viên Khả Di chỉ cười nhạt nhẽo cho có lệ. Cảm thấy cái tên họ Khâu chẳng những vô sỉ, mà còn khá là. . . vô duyên! Không hiểu sao Lôi Dĩnh cứ luôn miệng khen hắn tinh tế, chả biết tinh tế ở chỗ nào!
Cơ Thái không biết, vì Khâu Tinh Húc vừa gặp đã có ấn tượng khá tốt về anh nên mới luyên thuyên nhiều như vậy. Khâu Tinh Húc thì trái lại không biết, đối với Cơ Thái nam nhân càng trầm tĩnh mới càng có sức hút, anh ngồi ở đây ném đi cái sự trầm tĩnh của mình, trong mắt Cơ Thái chính là đã âm điểm.
Đó là còn chưa kể, Khâu Tinh Húc vốn là trai thẳng, vì mưu đồ bất chính nên mới phải uốn cong giới tính của mình, Cơ Thái nghĩ vậy càng cảm thấy đáng ghét hơn!
Suốt cả một buổi, Khâu Tinh Húc liên tục pha trò muốn thân thiện với Cơ Thái, nhưng vô tình lại gây ra ấn tượng cực xấu, khiến Cơ Thái nhàm chán không nói nổi thành lời, chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
Thi thoảng Cơ Thái lại ném ánh mắt sang Lôi Dĩnh, cảm thấy chứa nữ nhân này trong nhà không ổn chút nào, chuyện lớn chuyện nhỏ của anh đều bị cô mang đi nói hết với Khâu Tinh Húc, cũng may là tên kia thẳng, nếu cong thật thì anh phải tìm cái lỗ để chui xuống mất!