Ba người đều ngạc nhiên, nhưng khác với Viên Khả Di cùng Cơ Thái, Lôi Dĩnh không chút che giấu liền phấn khởi ra mặt: "Thật sao? Anh xấu thật đấy, tôi cũng chưa từng nghe anh nhắc qua bao giờ!"
Khâu Tinh Húc cười cười: "Cũng không phải chuyện gì to tát." Không riêng vấn đề này, ngay cả thân thế ra sao anh cũng chưa từng đề cập với Lôi Dĩnh. Đối với anh, phô trương thân thế là điều không cần thiết, sống bình lặng một chút liền tốt.
Viên Khả Di, Cơ thái lúc này cùng có chung một suy nghĩ. Hoá ra lời đồn Vương Niệm Chân không hoàn toàn là tên thật, vì cô ấy mang họ Khâu có phải không? Lập tức liên tưởng đến Khâu gia quyền lực trong giới hắc bang, khối tài sản tuy không tính là vượt trội, nhưng hiện đang điều hành một công ty vệ sĩ với quy mô lớn, nghe nói nhân lực bên trong đều là những tay chơi cộm cán ngoài xã hội, được nhiều thế gia kính nể.
Vậy, Khâu Tinh Húc chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Không hẹn mà gặp, hai anh em cùng lúc quay sang nhìn nhau, thu vào tầm mắt là nỗi bất an từ phía người kia ném đến.
"Khả Di, cô ấy hát hay quá." Lôi Dĩnh ghé bên tai Viên Khả Di khen nức khen nở, từ lúc Vương Niệm Chân cất tiếng hát, cô đã luôn chăm chú lắng nghe, tán thưởng dâng trào vì nữ ca sĩ hát live như thế lại vô cùng cảm xúc.
Tâm trạng hơi chùng xuống, Viên Khả Di mải nghĩ đến vấn đề vừa phát sinh liền thở dài có chút ảo não. Xét về tài sản, Viên gia hiển nhiên đủ tự tin để Khâu gia lui về phía sau hít khói, nhưng suy cho cùng thì Khâu gia trong tối, Viên gia ngoài sáng hoàn toàn không tương thích với nhau, khó tránh lo sợ tên tiểu nhân họ Khâu giở thủ đoạn ở sau lưng, bày đủ gian kế để hãm hại.
"Khả Di." Lôi Dĩnh không thấy đối phương trả lời, liền lay nhẹ tay, nhỏ giọng quan tâm: "Em sao thế? Có chuyện gì không ổn?"
Nội tâm vô tình bị náo động, Viên Khả Di rũ mi nhìn Lôi Dĩnh, không hiểu sao lúc này còn chẳng nghĩ được chuyện báo thù gì gì đó, chỉ lo sợ bị Khâu Tinh Húc cướp mất nữ nhân này thôi.
"Dĩnh. . . chị yêu tôi rồi chứ?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Bất ngờ bị hỏi ở nơi đông người thế này, Lôi Dĩnh có chút xấu hổ nhìn qua nhìn lại, cảm thấy an toàn rồi mới hướng Viên Khả Di, gật gật cái đầu nhỏ.
Cả ngày hôm qua Viên Khả Di không bên cạnh, cô liền buồn chán như cánh hoa héo úa, đến giường cũng không muốn nằm mà tìm ra phòng khách ngồi lì trên ghế sofa, ôm ôm cái gối của Viên Khả Di để tưởng nhớ. . .
Vậy đấy, cô cảm thấy bản thân nghiện hơi ấm của Viên Khả Di kinh khủng, mới xa một ngày mà như cách tận ba thu, hôm nay gặp lại vẫn chưa được ôm ấp, chưa được ngửi hương thơm gần gũi trên người Viên Khả Di đã đủ khiến cô mất mát lắm rồi, như vậy không gọi là yêu thì cô cũng không biết gọi là gì mới đúng nữa!
Viên Khả Di mỉm cười, nụ cười muốn có bao nhiêu ấm áp liền có bấy nhiêu ấm áp. Ngày trước tuy sở hữu ngoại hình béo ú, nhưng kỳ thật cô chưa từng ước mơ, cũng chưa từng chắp tay cầu nguyện, mong muốn mình sẽ trở thành nữ nhân xinh đẹp. Cô chỉ cố gắng, dồn hết ý chí để giảm cân, vì nghĩ rằng cầu người chi bằng cầu mình, bản lĩnh có hay không đều do bản thân nỗ lực vực dậy.
Ấy vậy mà, ngay lúc này cô lại có khao khát, có ước mơ rất muốn trời cao sẽ giúp cô thực hiện, muốn chắp tay khẩn cầu, rằng dù bất cứ giá nào cũng đừng để Lôi Dĩnh rời khỏi vòng tay cô, muốn cùng cô ấy mãi mãi bên cạnh không xa cách.
Tự nhiên thấy bản thân cũng có chút hèn mọn, thật không đủ bản lĩnh.
Tất cả là tại cái tên chết tiệt Khâu Tinh Húc. . . còn nghĩ hắn tiểu nhân thấp kém, không ngờ còn sở hữu phía sau một thế lực hắc bang, không muốn lo cũng không được!
Viên Khả Di lại buông tiếng thở dài, Lôi Dĩnh chứng kiến cũng không còn tâm trạng nghe hát, dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chính mình cũng không sao vui nổi.
"Khả Di, em có chỗ nào không khoẻ sao?" Lôi Dĩnh nắm chặt tay Viên Khả Di, mềm giọng lo lắng.
Vỗ vỗ lên tay Lôi Dĩnh, Viên Khả Di mỉm cười: "Không có. Chúng ta tiếp tục xem trình diễn đi."
Lôi Dĩnh ngoài gật gù ra cũng không còn biện pháp, hai người lần nữa hướng mắt lên sân khấu, vừa lúc màn trình diễn của Vương Niệm Chân kết thúc, nữ ca sĩ tiến xuống bàn bốn người đang ngồi, lịch sự chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc: "Cơ thiếu gia, chúc mừng sinh nhật."
Cơ Thái cũng đứng lên, bắt lấy bàn tay Vương Niệm Chân đưa đến, cười đáp lại: "Cảm ơn. Cô Vương có lòng, tiệc sinh nhật hôm nay nhờ có cô liền náo nhiệt hơn hẳn."
Cười nói vui vẻ, hai người xã giao xong thì Cơ Thái liền hướng tay, lần lượt giới thiệu Viên Khả Di, Lôi Dĩnh cùng Khâu Tinh Húc. Vương Niệm Chân chào hỏi Viên Khả Di cùng Lôi Dĩnh, dừng mắt ở hai vị mỹ nhân, quả thật ngồi cạnh nhau thế này thật muốn áp đảo người khác, đẹp như bức tranh sơn thuỷ, sông núi cây cỏ, cảnh trời mênh mông đều có đủ, không thiếu một phân nào.
Hai người đều là tuyệt diễm mỹ nhân, Vương Niệm Chân ngấm ngầm tán thưởng.
"A Húc không ngờ lại quen biết Cơ thiếu gia, đến đây cũng không báo với chị một tiếng." Vương Niệm Chân lườm mắt, vừa cười vừa buông lời trách cứ Khâu Tinh Húc.
Khâu Tinh Húc gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Em vốn không biết chị sẽ đến đây, chỉ là tình cờ thôi."
"Cô Vương, nếu không gấp thì nán lại uống vài ly có được không? Dù sao chúng tôi cũng muốn cảm ơn cô vì đã nể mặt." Viên Khả Di tỏ ra hiếu khách, cái gì gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nay thân nhân kẻ địch ở trước mặt, có cơ hội liền phải tìm hiểu kỹ càng.
Vương Niệm Chân cũng không khách khí, lập tức gật đầu, Cơ Thái cho nhân viên phục vụ đổi lại thành chiếc bàn tròn, năm người ngồi xoay vòng kề cận nhau, đều hướng lên sân khấu.
Khách mời xung quanh sớm đã biết tiếng tăm của Vương Niệm Chân, nữ ca sĩ này không dễ mời, càng không thân thiện hoà đồng với giới thượng lưu như đa số các nhân vật Showbiz khác. Nhưng không ngờ hiện tại lại chấp nhận nán chân ở bữa tiệc, thậm chí còn ngồi cùng bàn Cơ Thái trò chuyện vui vẻ thế kia, thật khiến ai nấy phải trầm trồ vì thế lực Viên- Cơ quả nhiên là lợi hại.
MC giới thiệu tiết mục thứ hai, màn trình diễn của các dancer làm nóng bầu không khí, bữa tiệc lập tức trở nên sôi động, dưới khán đài nhiệt liệt reo hò.
Bàn năm người ngồi nâng ly, trò chuyện rôm rả, Vương Niệm Chân nghe Khâu Tinh Húc giới thiệu về Lôi Dĩnh, lần lượt kể ra những điểm chung giúp hai người trở thành bạn thân, Vương Niệm Chân thỉnh thoảng đưa mắt quan sát, cũng có chút ý vị khi thấy Khâu Tinh Húc khen nữ nhân này khá nhiều. Nếu không phải sớm biết em trai thuộc giới LGBT, cô chắc chắn sẽ nghĩ đây là nữ nhân mà Khâu Tinh Húc yêu thích.
"Hoá ra là vậy, chị còn nghĩ tư duy em thay đổi, trước đây vẫn nói không muốn giao lưu với những người quyền lực cơ đấy." Vương Niệm Chân trêu chọc.
Câu nói này vô tình đánh trúng Viên Khả Di cùng Cơ Thái, cảm thấy ngứa ngáy cả người. Quyền lực thì sao nào? Quyền lực cũng có "this" có "that", không phải ai cũng phách lối như ai!
Đương nhiên, Vương Niệm Chân vốn chỉ nói đùa, hoàn toàn không có hàm ý sâu xa. Bất quá Viên Khả Di cùng Cơ Thái tâm tư mang phòng bị quá lớn nên mới nghe ra hàm ý khác.
"Không thay đổi cũng không được đi. Dù sao bây giờ Lôi Dĩnh đã trở thành tiểu thư cao quý, em muốn tránh cũng không tránh khỏi." Khâu Tinh Húc bông đùa theo.
Viên Khả Di nội tâm thở dài, cảm thấy hai chị em nhà này quá mức lộ liễu, đúng với phong thái của những tay xã hội đen, không cố không kỵ, cũng không màng người xung quanh nghĩ họ thế nào.
Hai chị em mải miết trò chuyện, đến lúc nhớ ra gì đó Vương Niệm Chân liền nhìn sang Lôi Dĩnh, chợt cười: "A Húc từng gợi ý với chị mỹ nhân xinh đẹp, liệu có phải là Lôi Dĩnh không?"
Sáu cặp mắt lăng lăng dán lên người Khâu Tinh Húc, anh không né tránh, vừa nhún vai vừa nói: "Muộn mất rồi. Lúc đó em gợi ý nhưng chị lại từ chối, bảo là không cần. Bây giờ người ta đã là hoa có chủ, chị muốn cũng không được!"
Viên Khả Di, Cơ Thái: ". . ."
Lôi Dĩnh: ". . . . ."
"Vậy sao?" Vương Niệm Chân bật cười, chống tay lên cằm nhìn Lôi Dĩnh, tỏ vẻ tiếc nuối: "Sao trước đó em không gửi ảnh cho chị nhỉ? Bây giờ chị hối hận không kịp luôn đây này."
Thú thật là Vương Niệm Chân cũng chưa biết chủ của đoá hoa này là ai, nhưng vừa sau câu nói đùa của cô, vô tình phát hiện ánh mắt Lôi Dĩnh thẹn thùng đánh sang Viên Khả Di, thậm chí còn mang theo chút thấp thỏm nên cô liền không khó xác định. . .
Hai vị mỹ nhân cực phẩm này, hoá ra lại là một cặp! Ây da. . . cô ăn nói thô thiển ngồi ở đây vớ vẩn linh tinh, khéo chút nữa sẽ diễn ra chiến tranh mất!
"Tôi đùa đấy." Vương Niệm Chân phóng hoả xong lập tức chữa cháy, lảng sang chuyện khác: "Ca khúc vừa rồi thế nào? Nếu được, tôi xin phép tặng Cơ thiếu gia thêm một bài, xem như là món quà đặc biệt tôi dành tặng riêng anh, có thể chứ?"
"Có thể." Cơ Thái vui vẻ tiếp nhận, nhanh chóng cho người thông báo với MC, tiết mục tiếp theo liền ưu tiên Vương Niệm Chân lên sân khấu trình diễn.
"Khả Di. . ." Đợi Vương Niệm Chân di chuyển ra sau cánh gà, Lôi Dĩnh lập tức mò mẫm bàn tay dưới gầm bàn nắm lấy tay nữ nhân nào đó, gương mặt Viên Khả Di lạnh như thể không tìm ra điểm nào chứa nhiệt ấm luôn rồi!
Nắm lại tay Lôi Dĩnh, Viên Khả Di dùng ngón cái vuốt ve, hít sâu một hơi tự xoa dịu nỗi bất an trong lòng. . .
Không hiểu sao lại có cảm giác. . . xuất hiện thêm một tình địch nữa rồi thì phải? Cái tên vô sỉ Khâu Tinh Húc, hắn xem nữ nhân của cô là món đồ sao? Muốn đá sang bên nào liền đá sang bên đó, khốn nạn thật sự!!!
Bàn tay Lôi Dĩnh bị siết khá chặt, cô phải mím môi nén đau, vì nghĩ rằng Viên Khả Di đang ghen tức nên cô không muốn phản ứng, chỉ thấy đâu đó nơi đáy lòng lại có chút vui vẻ.
Viên Khả Di cũng yêu cô, cũng sợ mất cô có phải không. . . ?
-------------//---------
P/s: dạo này hơi stress nha cả nhà, nào thấy tui mất tích thì ráng chờ ha, ổn định tui sẽ quay lại. Nỗ lực viết để gϊếŧ thời gian, nhưng mấy nay đang k có tâm trí chút, bất ổn chút.