Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 53: Tra tấn (H+)

Cầm vật nhỏ trong tay, Viên Khả Di nhìn thoáng qua ánh mắt mông lung của Lôi Dĩnh mà không khỏi buồn cười: "Chị sợ sao?"

Sợ thì không hẳn. . . nhưng Lôi Dĩnh cảm thấy rất xấu hổ, rất kỳ cục khi mới đó mà Viên Khả Di đã dùng đến thứ này. . .

"Tôi. . . tôi thích. . . thích lưỡi của em hơn." Lưỡi Viên Khả Di ấm lắm, kể cả hôn hay tác động lên cơ thể cô đều rất thoải mái, Lôi Dĩnh thật sự rất thích.

"Vậy sao?" Cánh môi Viên Khả Di hé mở, miết nhẹ lên hoa hạch của đối phương, cô bắt đầu bằng hành động mυ'ŧ mát, sau đó mới lướt sóng đầu lưỡi làm cho thân thể Lôi Dĩnh run run, lại cười như không cười: "Nếu chị thích, trước tiên tôi sẽ liếʍ nó giúp chị thoả mãn, được rồi chứ?"

Chiều lòng mỹ nhân, Viên Khả Di nói xong cũng không đợi Lôi Dĩnh trả lời, trực tiếp ngậm mυ'ŧ hạt châu. Lôi Dĩnh bị cảm giác hưng phấn áp đảo, tầm mắt cũng mờ dần, tiếng rên tản ra nương theo nhịp thở, nhanh chậm thất thường.

"Hah. . . hah~. . ."

"Thích lắm sao?" Viên Khả Di lại cười trêu, cô nhìn vẻ mặt dâʍ đãиɠ kia mà rạo rực toàn thân, muốn phóng hoả thiêu rụi từng thớt thịt trên người Lôi Dĩnh.

"Thích lắm. . . Khả Di, tiếp. . . tiếp tục đi." Lôi Dĩnh cũng nhìn xuống bên dưới, ánh mắt thèm khát của Viên Khả Di càng gây cho cô một trận nôn nao khó tả, vội duỗi tay sờ soạng khắp mặt đối phương, khuyến khích cô ấy tận lực công tiến.

Rất nhanh chiếc lưỡi lại thò ra, lướt lên lướt xuống vô cùng điêu nghệ, mỗi lúc càng tác động nhanh hơn thổi tung đầu óc Lôi Dĩnh, cô chật vật đến mức phải bám víu bàn tay trên đỉnh đầu Viên Khả Di, trong vô thức lại nhấn đầu người kia cúi sát hơn vào địa phương kín đáo.

"Hah. . . Khả Di. . . thoải. . . thoải mái quá~. . . chậm lại. . . ưʍ. . . hahh~. . . tôi chịu. . . chịu không nổi mất!"

Xuân tình ẩn hiện trên mặt không chút che giấu, trong mắt Lôi Dĩnh là một mảng đen kịt, cảm thụ nhiệt ấm vây kín chân tâm, hai tay lại càng ôm chặt lấy đùi mình, ngửa cao địa phương bên dưới, đón nhận triệt để.

"Hah. . . hahh~. . . nhanh. . . nhanh quá~. . . liếʍ. . . liếʍ chậm lại đi mà~"

"Hahhh~. . ."

Lêи đỉиɦ một cách nhanh chóng, hơi thở Lôi Dĩnh ngập tràn trong không khí, khí sắc trên mặt có phần sa sút hơn, mắt cũng mờ đυ.c hơn, hô hấp theo đó cũng đứt quãng.

Nhìn xuống khe hẹp đang không ngừng rỉ nước, Viên Khả Di len lỏi hai ngón tay vào huyệt động, nhấp ra nhấp vào rung nảy lớp thịt mềm mại ở bên trong, nóng ấm đầy mê hoặc.

"Dĩnh, chị đẹp quá. Tôi thật sự rất ganh tị. . ." Viên Khả Di chồm đến hôn lên mắt Lôi Dĩnh, cử động tay càng mạnh hơn thúc sâu vào trong, lắng nghe tiếng rên kiều mị kia mà nội tâm nhức nhối, không kiểm soát được ý nghĩ trong đầu liền cắn chặt nhuỵ hồng trên chóp đỉnh, ngấu nghiến mãi không muốn nhả ra.

"Khả. . . Khả Di. . . hah~. . . ngực tôi. . . ngực đau lắm~. . . ưʍ. . . ahh~. . . đừng. . . nhẹ lại. . . nhẹ lại chút~. . ."

Không hiểu Viên Khả Di là đang ganh tị cái gì, Lôi Dĩnh bủn rủn toàn thân, thả tay buông lỏng hai chân của mình xuống, vừa trải qua cơn trao triều lại bị tra tấn khiến thần trí xoay vòng chao đảo, ngực khá đau, bên dưới lại bị từng cú nhấp thô bạo giày vò gây cho cô một phen điên loạn, thân thể mỏng manh có chút không chịu đựng nổi.

"Vậy tôi dừng lại nhé?" Khựng lại động tác trên tay, Viên Khả Di nhìn Lôi Dĩnh, khẽ nhướn một bên mày.

Lôi Dĩnh chịu thua, cả gương mặt lộ rõ bất mãn, uỷ khuất đến suýt rơi nước mắt, kiềm lại mà lắc đầu nguây nguẩy: "Không muốn. . ."

"Không muốn thì tốt. . ." Viên Khả Di bật cười, tiếp tục dập mạnh hai ngón tay, tăng tốc đến cực hạn, môi cô áp đến khoá chặt môi Lôi Dĩnh, bị đối phương ngậm mυ'ŧ đến tên rần đầu lưỡi.

"Ưʍ. . .~"

Khó khăn lắm mới rời khỏi nụ hôn chặt chẽ kia, Viên Khả Di nhe răng cắn lấy cằm Lôi Dĩnh, di chuyển lưỡi sang hốc tai khuấy đảo điên cuồng.

"Ấm. . . ấm quá~. . . hah~. . . Khả Di~. . ."

"Dĩnh. . . thoải mái thì rên to một chút."

"Hah. . . ahh~. . . hahh~. . . em. . . em đừng nói nữa mà~. . ."

Viên Khả Di khởi động công tắc vật nhỏ, kích thước khá ổn, cũng không phải loại hình dạng côn ŧᏂịŧ của nam nhân, đơn giản là một vật tròn dài, bề ngang lớn hơn ba ngón tay chụm lại một chút, chiều dài tầm khoảng 15cm, tuy không quá lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, theo suy nghĩ của cô thì nó rất vừa vặn dành cho Lôi Dĩnh.

Viên Khả Di vừa rút tay ra thì Lôi Dĩnh cùng lúc cũng cảm nhận được, cô mở hé mắt, nhìn xuống bên dưới là một cảnh tượng kỳ dị, vật nhỏ trong tay Viên Khả Di rung giật liên hồi, kèm theo loại âm thanh "rè rè" có chút đáng sợ.

Động tác nhẹ nhàng, Viên Khả Di đẩy nhẹ vật nhỏ vào cửa huyệt. Cảm giác được có chút to trướng, vùng bụng Lôi Dĩnh khẽ nhói lên khiến cô co rút hai chân, hô hấp tăng nhanh vì thích nghi không kịp tình huống này.

"Hah. . . hah~. . . Khả Di. . . đau. . . đau lắm. . . !" Đương nhiên, huyệt động Lôi Dĩnh vẫn chưa kịp giãn nỡ nên đột ngột cho vào thứ này khiến cô khó lòng tiếp nhận, cơn đau ập đến không có biện pháp chống đỡ, đành phải siết chặt ga giường, thân thể co quắp.

Đau sao? Viên Khả Di tự hỏi, chẳng lẽ "cái kia" của Khâu Tinh Húc còn không to bằng "cái này"? Nghe có vẻ vô lý nhưng cô lại cười thầm đầy ý vị mỉa mai.

"Chịu khó một chút." Bất quá, ngoài mặt cô vẫn phải phối hợp, áp người đến hôn hôn khắp mặt Lôi Dĩnh, hai đôi môi vừa chạm vào nhau lại dây dưa trao đổi nhiệt ấm, cô dỗ dành: "Chút nữa sẽ thoải mái."

Lời dỗ dành như thổi mật vào tai, Lôi Dĩnh cắn môi nén đau, mồ hôi lấm tấm từ gương mặt hồng hào trải đầy xuống tận xương quai xanh, đầu nhuỵ cũng dựng thẳng lên, cơ thể dần sinh ra phản ứng kỳ diệu.

Vật nhỏ được đẩy sâu vào bên trong, chạm đến điểm tận cùng khiến Lôi Dĩnh mù mịt tâm trí, cô giãy nhẹ người, rêи ɾỉ thống khổ.

"Khả Di~. . . đừng. . . đừng sâu nữa~. . . hah. . . ahh~. . ." Hứng chịu cảm giác lạ lẫm, Lôi Dĩnh đỏ rực hai mắt nhìn Viên Khả Di, há miệng thở đậm từng hơi trong bộ dáng quyến rũ, rất xứng danh với hai từ "yêu nghiệt"!

Tóc tai rối bời, Lôi Dĩnh còn chưa kịp ổn định nhịp thở thì bất ngờ cảm thụ được hơi ấm quen thuộc truyền đến, hạt châu bên dưới lại tiếp tục được cánh môi Viên Khả Di mυ'ŧ mát, khoảnh khắc đầu lưỡi kia lần nữa tấn công, Lôi Dĩnh lập tức sa ngã vì không chịu nổi khoái hoạt dồn dập.

"Ahh. . . hahh~. . . hahh~. . . Khả Di. . . em. . . em bức tôi. . . bức tôi điên mất~"

"Dĩnh, chị nói xem, tôi làm chị có thoải mái không? Có thích cảm giác như lúc này không?" Nói rồi, Viên Khả Di dùng lưỡi càn quét liên tục lên hoa hạch, tác động cuồng bạo như gió xoáy. Cảm thấy chưa đủ, cô lại điều chỉnh công tắc đến bậc cao nhất, tiếng "rè rè" chuyển động không lỗi nhịp, rung giật mạnh mẽ gấp 3 lần ban nãy.

Tiếng rên da^ʍ mỹ liền biến thành tiếng nấc chỉ trong một khắc, Lôi Dĩnh mê mê dại dại, vùng vẫy chống đối. Cô không muốn tiếp tục, cảm thấy bản thân thật sự không hứng chịu nổi loại cảm giác thăng hoa khủng khϊếp này!

"Đừng! Hah~. . . Khả Di. . . dừng lại! Ah. . . ahh~. . . không được nữa~. . . không. . . không muốn!"

Giữ chặt hai chân Lôi Dĩnh, Viên Khả Di nhấc lên cao, dùng tay đẩy sâu vật nhỏ vào bên trong, nhấn lên nhấn xuống liên tục đồng thời liếʍ láp hạt đậu không có dấu hiệu thuyên giảm, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn khiến Lôi Dĩnh muốn ngất đi vì sự giày vò kéo dài đăng đẵng.

"Ưmm~. . . hahh~. . . đừng mà~. . . tôi. . . tôi không nhịn được~. . . Khả Di! Dừng lại. . . ahh~. . . ahh~. . ."

"Dĩnh, tôi làm chị không thoải mái sao?" Viên Khả Di tuy hỏi là vậy nhưng không có ý định buông tha, chiếc lưỡi kia vẫn hoạt động không ngừng.

"Không. . . không phải~. . . nhưng là. . . ưmm~. . . là rất thoải mái! Tôi. . . tôi không thích nghi được~. . . lạ lắm~. . . tôi chịu không nổi~. . . hah. . . hahh~. . ."

Đầu óc quay cuồng, Lôi Dĩnh biết bản thân không phản kháng được, càng khó phản kháng hơn khi nghe thấy câu hỏi vừa rồi của Viên Khả Di, bất đắc dĩ cắn siết cánh môi bên dưới, hốc mắt đỏ bừng lên vì chật vật phóng thích cơn khát dục trong lòng.

"Tôi không dừng lại được, tôi chính là muốn chị phải điên loạn thế này, chính là muốn chứng kiến chị biến thành bộ dáng ngây dại, gào khóc dưới thân tôi. . ." Từng câu từng chữ mang theo chua xót, bất chấp ánh mắt cầu khẩn kia, Viên Khả Di không chút do dự thực hiện một loạt tác động thô bạo lên người Lôi Dĩnh.

Hai ngón tay kẹp chặt nhuỵ hoa, nắn nót khuôn ngực tròn trịa đến biến dạng, đầu lưỡi ma sát hoa hạch khiến nó nhô cao sừng sững, tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà đè chặt vật nhỏ lút sâu vào tít cùng bên trong, Lôi Dĩnh choáng váng xây xẩm mặt mày, thân thể nức nở cong lên như cầu vồng sau mưa, đẹp như muốn câu hồn đoạt phách bất kỳ ai trông thấy.

"Ahh. . . ahh~. . . Khả Di~. . . ưmm~. . . em. . . em muốn tra tấn tôi. . . hah~. . . có. . . có phải không?"

Sóng mắt lay động, đại não Lôi Dĩnh đầy ắp những cung bậc cảm xúc lạ thường, thăng trầm mê luyến, cô rêи ɾỉ, gọi tên Viên Khả Di bằng chất giọng nhu nhuyễn.

"Phải." Viên Khả Di lặng lẽ rũ mi: "Dĩnh. . . hứa với tôi, kể từ giờ phút này chỉ mỗi tôi mới được trông thấy dáng vẻ này của chị thôi, có được không?"

Sự tra tấn này quá mức ngọt ngào rồi đi, Lôi Dĩnh hiểu được Viên Khả Di đây là muốn độc chiếm cô, tuy lời lẽ có chút bá đạo nhưng cô phải thừa nhận rằng bản thân rất thích nghe những lời như thế, đáy lòng sục sôi như dung nham núi lửa, cô mang cả tim phổi ra để gật đầu chấp thuận.

"Tôi hứa. . . ưm~. . . chỉ. . . chỉ thế này với mỗi em thôi. . . ahh. . . hahh~. . . Khả Di. . . chỗ đó. . . chỗ đó sâu quá~. . . rất. . . rất thoải mái~. . ."

Ánh sáng trong phòng phủ lên gương mặt nồng đậm sắc xuân, Viên Khả Di ngắm nhìn Lôi Dĩnh đến thất điên bát đảo cùng với những lời hứa hẹn khiến cô cay xộc khoang mũi, tâm tư không thể nào bình lặng như nước, hưng phấn đến muốn nghiền nát nữ nhân dưới thân mình.

"Dĩnh. . ." Tầm nhìn trong mắt thu hẹp lại, tim Viên Khả Di đập loạn như điên khi chứng kiến vẻ mặt dâʍ ɖu͙© thống khoái mà Lôi Dĩnh đang biểu hiện, cuối cùng lại dùng lưỡi ra sức liếʍ mυ'ŧ, lặp đi lặp lại từng động tác gây cho Lôi Dĩnh khoái hoạt điên cuồng, đầu óc chìm sâu vào khoảng không hỗn độn.

"Ah. . . ahh~. . . hahh~. . . Khả Di~. . . em làm tôi. . . rất thoải mái~. . ." Thanh âm cùng cơ thể đều mềm nhũn ra, Lôi Dĩnh rêи ɾỉ khô khan cả giọng, ánh mắt mất đi sự tập trung chỉ chừa lại một mảnh mơ hồ.

Thân thể mỏng manh run lên, tấm lưng thon gầy ưỡn cao đón nhận cảm xúc thăng hoa khi lêи đỉиɦ, Lôi Dĩnh ngửa cổ, cắn môi run rẩy bật thốt tiếng ngâm rên kéo dài, co giật đến rung lắc hai khoả mềm mại, mồ hôi rải rác trên từng thớt thịt trơn tru nhẵn mịn.

"Ưm~. . . thật. . . thật thoải mái~. . . Hahhh~. . ."

Vừa ngã xuống, chiếc eo nhỏ nhắn được ôm lấy bởi vòng tay Viên Khả Di, cô hôn Lôi Dĩnh, kể cả khi hô hấp đối phương vẫn chưa bình phục thì nụ hôn vẫn kéo dài như không tiết chế.

Hai đôi môi chậm rãi quấn quýt, Lôi Dĩnh vô cùng thèm khát nụ hôn từ Viên Khả Di, mặc dù thở có chút khó khăn nhưng cô tuyệt nhiên không muốn dừng lại.

Môi Viên Khả Di rất mềm, mùi hương trên cơ thể rất thơm, gương mặt kia lại phảng phất vẻ đẹp mê hồn tạo cho cô cảm giác êm đềm bay bổng. . .

Viên Khả Di. . . cô ấy đã chân chính chiếm giữ một vị trí quan trọng trong lòng cô mất rồi!