Hai đôi môi mọng nước tách ra, Viên Khả Di âu yếm rải đầy từng nụ hôn trên mặt Lôi Dĩnh, cử chỉ ôn nhu, như thể muốn xoa dịu hoàn toàn những hành động càn rỡ ban nãy.
Nghiêng đầu nhìn vật nhỏ vẫn rung giật trên giường, Viên Khả Di tắt công tắc để nó ngừng hoạt động, thời điểm vừa rút ra cô không kịp để ý, chung quanh ba con sói* (bcs) được bao phủ bởi lớp tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt, trắng sữa, cô chính là lần đầu tiên trông thấy thứ này, có chút vui vẻ thoáng qua như vừa phát hiện được chân trời mới.
"Dĩnh, cảm giác thế nào rồi?" Viên Khả Di dùng khăn giấy khô lau sạch vùng chân tâm giúp Lôi Dĩnh, động tác lẫn biểu tình đều ôn nhu, tựa như con mãnh thú ban nãy đã ẩn nấp đâu đó, trả lại một nữ nhân ân cần chu đáo của mọi ngày.
Lôi Dĩnh hơi run rẩy hạ thân khi bị Viên Khả Di chạm đến, nhẹ giọng than thở: "Đau lắm. . . còn khá rát nữa."
"Ừm. . ." Cúi thấp người xuống, Viên Khả Di dịu dàng đặt một nụ hôn lên "cô bé" vừa trải qua trận hoan ái kịch liệt, quan sát kỹ thì từ màu hồng thường thấy nó đã chuyển sang ửng đỏ, tự nhiên trong lòng khó tránh xót xa, mềm giọng áy náy: "Xin lỗi. . ."
Lôi Dĩnh vốn đang nằm hồi sức liền phải chống tay ngồi dậy, cô leo lên đùi Viên Khả Di, ôm chầm lấy Viên Khả Di, hôn lên tai, lên má, sau đó vùi mặt vào cổ đối phương thỏ thẻ: "Đừng nói xin lỗi. Tôi. . . tôi sẽ không đau nữa."
"Dĩnh. . ." Đáp lại từng hành động đáng yêu, Viên Khả Di vòng tay mang cả thân thể Lôi Dĩnh ôm cứng vào lòng, khối ngực mềm mại của hai người cọ xát vào nhau, ấm áp lan tràn từ chân cho đến đỉnh đầu.
Hôn lên chiếc má Lôi Dĩnh, Viên Khả Di cảm nhận nó nóng hâm hấp, sững người một lúc liền lấy tay sờ cần cổ thon gầy kia để xem xét thì càng giật mình hơn nữa.
"Dĩnh, chị sốt rồi?" Lòng bàn tay Viên Khả Di lại chuyển dời sang vầng trán, khẽ thở dài một hơi trong lòng. . . nữ nhân này, thể chất như thế lại có chút hư nhược, bị cô hành hạ đến hỏng cả rồi!
Lôi Dĩnh lắc đầu: "Không biết nữa, nhưng mà mệt lắm. . ."
Đẩy nhẹ Lôi Dĩnh ra khỏi người, Viên Khả Di đặt đối phương nằm xuống cho ngay ngắn, dáng vẻ lo lắng cực độ khi phát hiện bờ môi vốn hồng hào đã có chút xanh xao, cô lập tức xị mặt xuống: "Như vậy không ổn, nằm nghỉ ngơi một lúc nhé, tôi ra ngoài mua thuốc sẽ về ngay."
"Không muốn. . ." Chồm người ôm eo Viên Khả Di, Lôi Dĩnh nũng nịu.
Viên Khả Di: ". . ."
Nữ nhân mặt lạnh như băng trong ký ức cô xem ra là rất dính người!
"Ngoan, nằm chút thôi. Không uống thuốc đêm nay sẽ sốt cao đấy."
Nghe vậy, Lôi Dĩnh vì không muốn lây bệnh cho Viên Khả Di liền ngoan ngoãn nằm xuống, trước khi rời đi Viên Khả Di giúp Lôi Dĩnh mặc lại quần áo, cẩn thận đắp chăn che kín thân hình yếu ớt kia rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Viên Khả Di đến hiệu thuốc mua vài viên hạ sốt mang về, cô trước tiên vào bếp rót đầy một ly nước sau đó mới di chuyển trở về phòng Lôi Dĩnh. Đứng ở ngoài cửa, còn chưa kịp vào trong cô đã nghe giọng nói Lôi Dĩnh to nhỏ với ai đó, đoán là Lôi Dĩnh đang nghe điện thoại nên cô không vội tiến vào, hít sâu một hơi rồi thở ra, đứng dán sát vành tai vào cửa để nghe lén.
"Ừm, em ấy đi mua thuốc rồi, có lẽ sắp về đến."
Viên Khả Di ngầm đoán người ở đầu dây bên kia là Khâu Tinh Húc. . . cuộc gọi này, có phải hay không là cập nhật tình hình để hắn nắm rõ?
"Mệt lắm, cơ thể rã rời chẳng còn chút sức lực, có lẽ sốt thật rồi."
"Đừng trêu tôi nữa có được không? Tôi. . . tôi chỉ là chưa thích nghi được thôi!"
Những lời này là có ý gì? Viên Khả Di nhíu mày, còn không phải là đang ám chỉ chuyện làʍ t̠ìиɦ với nữ nhân sao? Mùi vị nam nhân đương nhiên sẽ khác, bất quá, Viên Khả Di không ngờ Lôi Dĩnh ở trước mặt mình thì thẹn thùng e lệ, vậy mà sau lưng lại thoải mái nói những lời không đứng đắn cùng tên khốn kia. . .
Nữ nhân ngu xuẩn! Có phải hắn bảo cô làm gì cô cũng sẽ thuận theo ý hắn mà làm hay không? Kể cả ngủ cùng tôi, hiến dâng thể xác để giúp tôi vui vẻ?
Càng nghĩ, Viên Khả Di càng giận sôi gan, căm tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô tự trách bản thân quá mềm lòng, lần nào cũng như lần nấy, đều tự nguyện sa chân vào bẫy!
Trên đường mua thuốc, cô không nhớ bản thân đã cười trộm bao nhiêu lần, còn đắn đo suy nghĩ, liệu Lôi Dĩnh có thật hay không lần đầu trải qua chuyện chăn gối? Bất giác một cỗ áy náy trào lên, cô đã thầm mắng bản thân bằng vô số từ ngữ, ấy vậy mà hiện tại mọi thứ lại quay trở về quỹ đạo ban đầu. . .
Lôi Dĩnh. . . nữ nhân này quả nhiên thâm hiểm! Tốt xấu gì sau này phải giữ vững tâm lý hơn một chút, tuyệt đối không tin tưởng bất kỳ điều gì ở cô ta!
"Anh nghỉ ngơi đi, lần này xem như thành công mỹ mãn rồi. Tôi cảm nhận được em ấy rất thích, thái độ so với lần trước cũng tốt hơn hẳn."
Viên Khả Di nhếch môi, cười có chút khổ sở. Xem ra đôi cẩu nam nữ này cũng dụng tâm không ít, mỗi lần "vui vẻ" với cô xong đều báo cáo, trao đổi với nhau để tìm phương án chiếm lấy lòng tin triệt để từ cô có đúng không. . . ?
Đau lòng thật đấy!
Ngồi bệch xuống tựa lưng lên cửa, ánh mắt Viên Khả Di khổ não trăm bề, cô cắn chặt môi, nhắc nhở bản thân không được khóc. . . không đáng để khóc!
Đợi đến khi Lôi Dĩnh tạm biệt Khâu Tinh Húc, Viên Khả Di mới lấy lại tinh thần, chầm chậm mở cửa ra, mang theo thuốc hạ sốt cùng ly nước tiến vào phòng.
"Khả Di." Vừa thấy Viên Khả Di bước vào, Lôi Dĩnh lập tức quay sang, cười rạng rỡ, dang rộng hai tay của mình hướng đến người kia như một cách chào đón.
Chính sự an toàn khi ở bên cạnh Viên Khả Di biến cô thành một đứa trẻ, vô luận lúc nào cũng muốn được nâng niu chiều chuộng.
"Ừm, cảm thấy trong người thế nào rồi?" Đặt ly nước cùng thuốc lên tủ cạnh giường, Viên Khả Di đứng nhìn Lôi Dĩnh, ánh mắt lạnh lùng không chứa độ ấm.
Lôi Dĩnh vẫn chưa phát giác được điểm kỳ lạ, mỉm cười bông đùa: "Lúc nãy vẫn còn rất mệt, nhưng không hiểu sao vừa trông thấy em liền khoẻ khoắn trở lại rồi."
Tầm mắt Viên Khả Di dừng trên người Lôi Dĩnh khá lâu, l*иg ngực hứng chịu từng cơn co thắt, đau đớn quằn quại. . .
Vì ánh nhìn kia quá đỗi sắc bén, Lôi Dĩnh lúc này mới chợt nhận ra điểm bất thường, gọi khẽ một tiếng: "Khả Di. . . ?"
Cứ nhìn như vậy không phải là cách, nhưng kỳ thật Viên Khả Di không còn tâm trí để nán lại đây thêm nữa, cô sợ bản thân nhịn không được lại bật khóc trước mặt nữ nhân này, đè nén nỗi ấm ức, ném đến Lôi Dĩnh biểu tình không mấy vui vẻ: "Chị uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Tôi có việc quan trọng phải ra ngoài để giải quyết."
Lôi Dĩnh bật người ngồi dậy, trố mắt hỏi: "Ngay. . . ngay bây giờ sao?" Cô không muốn, nhưng không cách nào thốt ra hai chữ "không muốn", có lẽ vì sắc mặt Viên Khả Di quá mức nghiêm trọng khiến cô không dám làm nũng với đối phương như ban nãy.
"Ừm, ngay bây giờ." Chỉ tay vào số thuốc trên tủ, Viên Khả Di căn dặn: "Uống chúng đi, sau khi ngủ dậy sẽ không có việc gì nữa." Nói rồi, cô liền đảo gót chân chuẩn bị rời đi.
"Khả Di." Lôi Dĩnh hối hả bước xuống giường, chạy đến ôm Viên Khả Di từ phía sau, giọng nói có chút run rẩy: "Em sao thế? Tôi lại làm gì sai rồi có phải không?"
Gỡ bỏ hai bàn tay Lôi Dĩnh đang ôm siết lấy mình, khoảnh khắc Viên Khả Di xoay lại, mặc dù trên miệng mang theo ý cười nhưng vô cùng gượng gạo: "Không có. Đừng nghĩ nhiều quá, chị nằm xuống nghỉ ngơi đi. Công việc khá quan trọng nên tôi mới cần rời đi ngay lúc này."
"Thật sao?" Lôi Dĩnh nửa tin nửa ngờ, tuy đã nỗ lực dằn xuống nhưng khoé mắt vẫn đỏ hoe, như thể chỉ cần một câu phủ định của người kia thôi cô sẽ nhanh chóng nức nở thành tiếng.
Viên Khả Di mỉm cười: "Ừm. Nghỉ ngơi đi, khi nào giải quyết xong tôi sẽ trở về."
"Khi nào. . . khi nào thì giải quyết xong?" Lôi Dĩnh quyến luyến.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, Viên Khả Di nhún vai: "Có lẽ hơi khuya một chút, chị không cần chờ đâu. Cứ ngủ ngon một giấc là tốt rồi."
Mắt cay, mũi cũng cay, Lôi Dĩnh làm sao không cảm nhận được màn đối đáp này có bao nhiêu lãnh đạm, cô sợ Viên Khả Di nghĩ mình phiền toái, lập tức đứng cách ra một khoảng, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm. Em đi đi, lái xe cẩn thận. . ."
"Ừm."
Bóng lưng Viên Khả Di toát ra sự lạnh lẽo vô hồn, cô rời khỏi phòng với tâm trạng trì trệ, thời điểm tiếng đóng cửa vang lên, nước mắt Lôi Dĩnh cũng vô thức lăn xuống.
Rõ ràng lúc nãy mọi thứ vẫn còn tốt đẹp, nhưng vừa mua thuốc trở về Viên Khả Di lại như biến thành người khác. . .
Tâm hồn bé bỏng của cô làm sao chịu nổi cảm giác bị hất hủi, hơn nữa còn xảy ra chỉ cách đoạn thời gian vui vẻ không đến 30 phút, vội nhào lên giường úp mặt vào gối bật khóc tức tưởi.
Chưa bao giờ cô cảm giác tủi thân đến mức này. . . !
Đến khi bình tĩnh trở lại, cô nằm co người trên giường ôm lấy chiếc gối, vặn óc ra để nghĩ xem bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì. . . ?
Không có, cô không làm gì sai cả.
Kể cả có sai đi nữa, nếu Viên Khả Di thật lòng trân trọng tình cảm giữa hai người thì đã nói rõ với cô, không phải đối xử với cô lạnh nhạt như thế. . . !
Vậy là. . . Viên Khả Di vẫn chưa yêu thích cô đủ nhiều, có đúng không?
Càng nghĩ, tâm tư Lôi Dĩnh càng rối bời, đại não nhức bưng bưng vì không tiếp thu được những ý nghĩ tồi tệ xâm lấn, bức cô như muốn chết ngạt. . .
Trong khoảnh khắc cô chợt nhận ra. . . bản thân chỉ là nơi để Viên Khả Di giải toả buồn chán, là nơi để cô ấy tuỳ hứng trút giận. . .
Tận sâu đáy lòng Viên Khả Di, cô không có chút phân lượng nào cả!