Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 52: Ngại (H nhẹ)

Ngắm địa phương tư mật của Lôi Dĩnh một lúc, hai mắt Viên Khả Di nóng rực lên, kiềm lòng không được liền dùng miệng dán chặt vị trí hoa hạch, duỗi đầu lưỡi va đập liên hồi.

Bị tấn công bất ngờ khiến Lôi Dĩnh không kịp thích ứng, cô than nhẹ một tiếng, há miệng nhìn Viên Khả Di hì hục bên dưới mà thở ra hồng hộc.

"Khả. . . Khả Di. . . hah. . . từ. . . từ từ đã. . . hah. . . hahh~. . ."

Lôi Dĩnh chống hai tay ra phía sau, cảm thụ lực càn quét hùng hổ cùng với đầu lưỡi ướŧ áŧ kia chui tọt vào khe hẹp mà toàn thân run rẩy, cô bị Viên Khả Di ném lửa lên người dẫn đến hưng phấn không thôi.

"Đừng mà~. . . Khả Di. . . hah. . . hahh~. . . dừng. . . dừng lại đi mà~. . ."

. . . . .

Bất ngờ là sau mệnh lệnh này, Lôi Dĩnh liền cảm giác phía dưới trống không, cụp mắt nhìn xuống thì thấy Viên Khả Di thật sự đã thu lưỡi trở về, ngay cả sắc mặt cũng quay lại vẻ nghiễm nhiên, liếʍ môi nhìn chằm chặp Lôi Dĩnh.

Lôi Dĩnh: ". . ."

Dừng. . . dừng lại thật rồi sao?

Cô xem trong các đoạn video. . . người bên dưới thỉnh thoảng cũng bảo "dừng lại" đó thôi, nhưng người bên trên chẳng những không dừng, thậm chí còn kéo dài hơn 30 phút kia mà. . . ?!

Gương mặt Lôi Dĩnh chìm trong uỷ khuất, cô tối mặt tối mũi, trừng mắt liếc xéo Viên Khả Di, còn chưa kịp hé môi bất mãn thì người kia đã lên tiếng, kèm theo nụ cười đầy bỡn cợt: "Không phải muốn tôi dừng lại sao?"

Lôi Dĩnh: ". . ."

Nữ nhân này. . . là đang muốn đùa cô có phải không?

Vành tai phiếm hồng, Lôi Dĩnh thẹn quá hoá giận, lập tức chu môi khó chịu: "Phải đấy. Đã dừng rồi thì. . . chúng ta ra ngoài đi."

"Ừm." Đáp một tiếng khe khẽ, Viên Khả Di vòng tay bế thốc Lôi Dĩnh, ôm sát vào người mang ra giường đặt xuống. Nữ nhân nào đó đến tận lúc này vẫn tràn trề ấm ức, phình to hai má như cái bánh bao thiu.

"Sao nào?" Viên Khả Di cười khẽ: "Có muốn tiếp tục không?" Ngón tay cô đè mạnh lên nhuỵ hoa đến lún xuống, vừa thả ra nó lập tức nhô cao trở lại, tròn tròn nhỏ nhắn, hồng hào đáng yêu khiến cô bật cười khúc khích.

Ngực Lôi Dĩnh rất đẹp. . . trên người cô ấy, bất luận là vị trí nào cũng thật đẹp!

Không ngờ Viên Khả Di còn có mặt này, Lôi Dĩnh vừa xấu hổ lại mang theo chút hờn dỗi mà quay phắt lưng lại, chụp lấy chiếc gối bên cạnh che kín ngực mình, gắt giọng truyền ra phía sau: "Không thèm nữa. Tôi muốn ngủ."

Ôm eo Lôi Dĩnh, Viên Khả Di chồm đến, dùng miệng gặm nhấm vành tai đối phương, thoáng chốc đã biến da thịt trắng muốt nơi đó chuyển sang màu đỏ.

"Đừng. . . đừng mà." Cảm giác ngứa ngáy như bị kiến cắn gây cho Lôi Dĩnh một phen xao động, cô lập tức lấy tay bịt kín hai tai, giãy giụa tránh thoát khỏi cái ôm.

Viên Khả Di càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước loạt hành động này, nhân cơ hội luồn tay xuống cấm địa ẩm ướt rà soát chậm rãi, phát hiện mới đó Lôi Dĩnh đã tiết ra dịch mật trơn nhớt liền thích thú trêu chọc: "Dĩnh, chị không muốn tiếp tục, nhưng "cô bé" của chị lại rất muốn thì phải?"

Lôi Dĩnh: ". . ."

Mặt Lôi Dĩnh đỏ hơn quả gấc, cô cấp tốc ngoái đầu nhìn người phía sau, thật muốn biết khi nữ nhân kia thốt ra những lời thiếu đứng đắn thì sẽ để lộ biểu tình như thế nào!

Ừm. . . không có chút gì gọi là "e thẹn" luôn đấy!

"Khả Di, em không biết. . . không biết ngại sao?" Lôi Dĩnh cau mày, bất lực gầm lên.

Ngại thì có ích gì? Viên Khả Di chính là muốn giữ thế tấn công, cô đương nhiên không ngại, cũng không muốn e ngại, rụt rè ở trước mặt Lôi Dĩnh!

"Không ngại." Xoay hẳn cằm Lôi Dĩnh về phía mình, Viên Khả Di mυ'ŧ mát cánh môi mọng nước, tinh tế cạy mở khuôn miệng nhỏ nhắn kia, thò lưỡi vào bên trong thăm dò.

"Hah. . . Dĩnh, tôi hôn chị đến phát nghiện mất!" Môi Viên Khả Di chuyển dời từ vị trí này sang vị trí khác, mỗi lần đáp ở một nơi, Lôi Dĩnh cảm tưởng cứ như có vật nhọn châm chích nơi đó, trong mắt ánh lên vài tia ẩn nhẫn.

"Khả Di. . . đừng mυ'ŧ nữa. . . ưm~"

Uốn éo cần cổ của mình, vào thời điểm môi Viên Khả Di điểm xuyến vài dấu hôn, Lôi Dĩnh vừa có chút đau, lại vừa có chút hưng phấn rất khó giải thích.

Mắt thấy chiếc cổ thon dài trắng như bạch ngọc đã bị lấp đầy bởi những dấu hoa yêu dị, Viên Khả Di vô cùng hài lòng.

Có thể xem đây là ấn ký tình yêu giữa hai người, là một khởi đầu tốt đẹp.

Xoay người thẳng tắp nhìn Viên Khả Di, Lôi Dĩnh sờ tay lên cổ mình, ngập ngừng hỏi: "Khả Di, nếu. . . nếu Cơ Thái phát hiện thì phải làm thế nào?"

Một câu hỏi có vẻ bình thường, nhưng dụng ý là muốn xem xét thái độ của Viên Khả Di, kể từ hôm đó cho đến nay cô vẫn chưa nhận được lời khẳng định từ nữ nhân này!

Cô không ngại cùng Viên Khả Di yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhưng nếu có thể, cô mong muốn Viên Khả Di sẽ chủ động xác nhận mối quan hệ giữa hai người hiện tại là gì.

"Chị đang lo lắng sao?" Viên Khả Di không đáp, chỉ nhạt giọng hỏi lại.

Lôi Dĩnh gật đầu: "Ừm. Chúng ta. . . chúng ta có nên cho Cơ Thái biết không?"

"Biết chuyện gì nhỉ?" Hàng chân mày được phẩy sợi gọn gàng khẽ nhướn lên, Viên Khả Di lại hỏi.

Lôi Dĩnh: ". . ."

Sở thích của nữ nhân này là trêu người khác có phải không?

Nụ cười trên môi Viên Khả Di rộ lên, cô kéo Lôi Dĩnh nằm gọn trong vòng tay, dùng lưỡi liếʍ nhẹ một đường lên vành tai đo đỏ, nỉ non nhỏ giọng: "Chị chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi, những việc khác không cần phải bận tâm, được chứ?"

Chui ra khỏi lòng Viên Khả Di, Lôi Dĩnh có chút thấp thỏm: "Nhưng. . . quan hệ hiện tại giữa chúng ta là thế nào?" Thứ quý giá nhất đã trao đi, mảnh tâm tư cháy bỏng cũng đã thổ lộ, vậy mà Viên Khả Di vẫn chưa chịu thẳng thắn hướng đến cô nói ra lời tỏ tình, hay đại loại là một câu nói nào đó xác nhận mối quan hệ để giúp cô an lòng cả.

Nhìn thấu ánh mắt Lôi Dĩnh mang theo sự hồi hộp, Viên Khả Di đương nhiên không muốn làm đối phương thất vọng, vội đặt lên vầng trán kia một nụ hôn, ôn nhu mềm mỏng: "Là người yêu. Dĩnh, chị là nữ nhân của tôi, của mỗi mình tôi thôi."

Bao nhiêu lo lắng lập tức tan biến, Lôi Dĩnh e ấp chôn mặt lên ngực Viên Khả Di, dùng tâm tư chân thành để đáp lại: "Em cũng vậy nhé? Cũng chỉ. . . chỉ của mỗi mình tôi thôi, có được không?"

"Ừm." Ấm áp dâng tràn, mắt Viên Khả Di sáng hẳn lên bởi sự đáng yêu khó cưỡng đến từ Lôi Dĩnh. Một nụ hôn tiếp tục rơi xuống khuôn miệng ngọt ngào, hai chiếc lưỡi vờn lấy nhau, nô đùa mơn trớn, tiếng "thình thịch" vang lên thúc đẩy khát vọng muốn chiếm hữu đối phương cho riêng mình.

Viên Khả Di nồng nàn châm lửa, bàn tay nắn mạnh hai khoả mềm, nhào như thể nhào bột, không chút thương hoa tiếc ngọc. Nhấc nhẹ hông Lôi Dĩnh, Viên Khả Di từ phía trên cúi xuống hết cắn rồi lại mυ'ŧ, vật hồng trên chóp đỉnh sưng trướng vì động tình, hơi thở Lôi Dĩnh hổn ha hổn hển.

"Ưm~. . . Khả Di. . . đau quá. . . hah. . . hah~. . . đau~. . . hahh~. . ." Uốn nhẹ người, tiếng rên trong cổ họng Lôi Dĩnh trở nên thống thiết.

Động tác chuyển sang liếʍ láp nhẹ nhàng, Viên Khả Di mở mắt nhìn vẻ mặt nhăn nhúm mê loạn của nữ nhân kia, chiếc lưỡi thơm mềm xoa dịu dần dần cảm giác căng cứng của nhuỵ hoa, cong môi cười khẽ: "Còn đau không?"

"Không. . . không đau nữa. . . ưm~. . ." Tay Lôi Dĩnh cứ thế vuốt tóc Viên Khả Di, nhìn Viên Khả Di tràn trề tinh lực trượt lưỡi xuống vùng bụng của mình, lướt nhanh qua chiếc rốn, rất nhanh điểm đáp chính là nơi tư mật bên dưới đám cỏ non, vật nóng ấm kia hoá thành con rắn hổ mang xâm chiếm vào khe hẹp.

Thú thật là Lôi Dĩnh vẫn chưa hết thẹn thùng khi nghe thấy loại âm thanh xấu hổ đó, róc rách như suối chảy, cảm tưởng cơ thể muốn nhũn ra vì động tác của Viên Khả Di quá mức thuần thục.

"Hah. . . hahh~. . . Khả Di. . . bên trong. . . bên trong ấm quá~. . ." Chống khuỷu tay ra sau, Lôi Dĩnh mở rộng hai chân, hơi nâng cao lên một chút để đón nhận, không hiểu sao càng ngắm vẻ mặt say sưa của người bên dưới, nội tâm cô càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, buộc phải tiết ra âm thanh rêи ɾỉ.

"Có thích tôi liếʍ chỗ này của chị không?" Viên Khả Di thu vội chiếc lưỡi về, ngón tay cô nhịp nhịp lên hoa hạch mẫn cảm, khoé môi kéo căng đầy sức dụ hoặc.

Sắc mặt Lôi Dĩnh bị phủ kín bởi hơi sương, chỗ trắng chỗ đỏ bất thường, cô không phủ nhận là bản thân đang rất nôn nóng, lập tức gật đầu.

"Vậy nhấc chân cao hơn nữa nào."

Lưỡng lự một lúc, Lôi Dĩnh xấu hổ không thôi, mặt càng đỏ rần lên trông thấy.

"Để tôi giúp chị nhé." Nắm hai chân Lôi Dĩnh gập gối lại, Viên Khả Di đè chặt đùi Lôi Dĩnh bám sát cơ thể, Lôi Dĩnh tuy vẫn còn xấu hổ nhưng nhanh chóng phối hợp, dùng tay giữ lại đùi mình để Viên Khả Di thoả thích trêu đùa, nhìn ngắm nơi tư mật gợϊ ɖụ© bên dưới.

Cảnh xuân lồ lộ trong tầm mắt, Viên Khả Di thở ra đều đều, quan sát tường tận đến khô khan cổ họng, vô thức nuốt "ực" một cái.

"Chị xem, "cô bé" của chị ướt sũng cả rồi, đang mong chờ lắm có phải không?" Dùng ngón tay quẹt chút dịch lỏng đưa đến trước mặt Lôi Dĩnh, Viên Khả Di nâng nhẹ đuôi mắt, thích thú châm chọc.

Lôi Dĩnh: ". . ."

Nhắm nghiến hai mắt, Lôi Dĩnh rưng rức gào lên: "Em đừng nói nữa mà! Em. . . em không ngại, nhưng tôi ngại lắm đấy!"

Thay vì nghe tiếng Viên Khả Di đáp lại, lúc này Lôi Dĩnh chỉ nghe được tiếng "roẹt" không rõ, liền mở ti hí mắt để nhìn xem. Thu vào mắt cô là gương mặt điềm tĩnh của nữ nhân kia, cùng với hành động xé thứ gì đó, tiếp đến bọc lại. . . vật nhỏ màu xanh chứa đựng trong chiếc hộp nhựa.

Là. . . sεメtoy, bây giờ thì cô đã biết tên gọi của nó là gì rồi!