Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 48: Dỗ dành

*

Đã 3 tiếng trôi qua kể từ lúc Viên Khả Di cắt ngang cuộc trò chuyện, bụng Lôi Dĩnh cồn cào nhắc nhở cơn đói, thế nhưng cô vẫn không có tâm trạng để bước chân xuống giường.

Gục mặt xuống gối, Lôi Dĩnh ấm ức đến suýt khóc, tâm hồn cô thật sự bé bỏng lắm a! Rốt cuộc Viên Khả Di có biết cái gì gọi là mong manh dễ vỡ không vậy?!

Khoé mắt Lôi Dĩnh rưng rưng, lúc này đã là 16:00 giờ chiều rồi, đói chết cô luôn mất!

"Ring. . . ring~. . ."

Lôi Dĩnh hấp tấp nằm lật người lại, chụp lấy điện thoại xem là ai đang gọi đến, vừa thấy cái tên của nữ nhân đáng ghét nào đó, khoang mũi chợt cay nóng lên khiến cô muốn bật khóc đến khó nhịn.

"Tôi. . . tôi nghe đây." Lôi Dĩnh ôm cứng chiếc gối vào người, ngồi co ro một góc giường.

Đầu dây bên kia yên lặng, mất vài giây sau mới lên tiếng: "Chị đang làm gì đấy?"

"Không làm gì cả." Nói rồi, Lôi Dĩnh vội bổ sung: "Từ nãy đến giờ chỉ nằm chờ điện thoại của em thôi."

Viên Khả Di: ". . ."

Nghe kỹ một chút thì chất giọng Lôi Dĩnh hơi run lên, Viên Khả Di hỏi: "Chị sao thế? Có chỗ nào không được khoẻ sao?"

"Không có." Trông chờ cả ngày mới được Viên Khả Di quan tâm, Lôi Dĩnh vô cùng ấm ức, nói: "Tôi. . . tôi vẫn chưa ăn gì. . ."

Viên Khả Di nhíu mày: "Sao lại chưa ăn gì là thế nào?"

Đến tận lúc này mới nhận được sự quan tâm, Lôi Dĩnh liền tuôn ra một tràng uỷ khuất: "Còn không phải là vì em vô tâm sao? Chỉ có. . ." Bặm chặt môi lại, Lôi Dĩnh không kiềm được liền nức nở thành tiếng: "Hức. . . chỉ có mình tôi là nhớ đến em thôi. Em không nhớ tôi thì thôi đi, cứ thích trút giận lên đầu người ta là thế nào?"

Viên Khả Di: ". . ."

Khóc. . . khóc rồi sao?

Đang khóc thật đấy hử. . . ?!

"Dĩnh. . . tôi. . . tôi không hề trút giận lên người chị. Sao lại khóc rồi?" Vốn đang nằm thư thả trên giường, Viên Khả Di nghe tiếng khóc liền quýnh quáng cả lên, tay chân luống cuống ngồi thẳng người dậy.

Từ phía bên kia chỉ truyền đến những tiếng thút thít, l*иg ngực Viên Khả Di như bị bóp nghẹn, ngay lập tức dừng lại cuộc gọi để chuyển sang gọi video.

Lôi Dĩnh thấy Viên Khả Di gọi video cho mình, tâm tình cũng nguôi ngoai phần nào, nhanh chóng bắt máy.

Trên màn hình lúc này là diện mạo xinh đẹp của Viên Khả Di được phóng to ra, mái tóc đen óng xoã dài xuống, uốn lượn nhẹ nhàng phi thường quyến rũ.

Trái ngược với Viên Khả Di, Lôi Dĩnh lúc này tóc tai rũ rượi, nước mắt nước mũi tèm lem khiến Viên Khả Di không nén được buồn cười, "phì" một tiếng liền cười đến run run mi mắt.

"Chị mít ướt thật đấy! Sơ hở một chút liền rơi nước mắt, không cảm thấy mệt sao?" Kể cả khi thừa biết Lôi Dĩnh đã dày công rặn ra hàng hai nước ấm này, Viên Khả Di cũng không phủ nhận rằng bản thân vẫn luôn rất bận tâm vì nó.

Lôi Dĩnh phùng mang trợn má: "Chúng ta vừa mới trải qua. . . trải qua "chuyện đó", vậy mà một chút ngọt ngào tôi cũng không nhận được. Em có biết tôi đau lòng đến mức nào không?" Vừa nói, cô vừa mếu máo lấy tay dụi dụi lên mắt của mình.

Ngắm nhìn vẻ mặt khổ sở xen lẫn chút quẫn bách, Viên Khả Di liền giơ ngón tay chà xát nhẹ nhàng lên màn hình, nơi vị trí chóp mũi đo đỏ của Lôi Dĩnh, khẽ giọng dỗ dành: "Đừng khóc nữa. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, được rồi chứ?"

Vẫn sụt sịt từng tiếng, nhưng Lôi Dĩnh đã dằn xuống tâm tình khi được nghe cùng được nhìn thấy Viên Khả Di âu yếm dỗ dành, ngoan ngoãn gật đầu như con mèo nhỏ.

Không biết có phải ảo giác không, ngay chính lúc này Viên Khả Di lại cảm giác như lời lẽ, hành động khóc nhè kia đều là chân thật. . . Lôi Dĩnh, cô ấy cũng có tình cảm với cô có đúng không?

Dù chỉ một chút thôi. . . cũng có thể xem như là có!

Dỗ đến khi Lôi Dĩnh ngừng khóc, Viên Khả Di chợt hỏi: "Dĩnh, chị đã bao giờ yêu ai chưa?" Đây là một câu hỏi ngẫu hứng, hoàn toàn không có sự sắp xếp nào cả.

"Chưa từng." Lôi Dĩnh lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi lại nheo mày, xị mặt xuống: "Em không tin tôi sao? Em thật sự là mối tình đầu của tôi đấy!"

Viên Khả Di cười nhẹ nhàng: "Tôi chỉ hỏi để hiểu hơn về chị thôi, vì tôi cảm thấy chị rất xinh đẹp. Trước đó chắc chắn đã có không ít người theo đuổi chị, vậy mà chị vẫn chưa từng phải lòng ai sao?"

Nhìn thẳng vào mắt Viên Khả Di qua màn hình, Lôi Dĩnh nghĩ đến một chuyện, nói rất thẳng thắn: "Nếu gọi là phải lòng thì tôi không chắc. Nhưng có một khoảng thời gian tôi cảm thấy rất vui vẻ, là cảm giác thú vị mỗi khi nhìn thấy người đó."

Vực sâu đáy lòng Viên Khả Di động nhẹ một cái, cô không hiểu sao mình lại nhắc đến đề tài này để làm gì. "Người đó" trong miệng Lôi Dĩnh tin chắc là Khâu Tinh Húc, rõ như ban ngày nên cô cũng chẳng thiết tha hỏi thêm nữa.

Bất quá, vào lúc Viên Khả Di yên lặng thì Lôi Dĩnh lại nói tiếp, cô nói rất vô tư: "Tuy chúng tôi không tiếp xúc nhiều nhưng theo tôi cảm nhận, người đó đôi lúc rất hoạt bát, đôi lúc lại có chút rụt rè, nhưng tính cách thật sự không tệ. Chỉ là. . ."

Nói đến đây thì Lôi Dĩnh nghẹn lời, không thể tiếp tục giãi bày nỗi lòng khiến cô sau nhiều năm vẫn không ngừng day dứt.

Về phía Viên Khả Di, cô quan sát sắc mặt trầm trọng kia, âm thầm mỉa mai vì có lẽ Khâu Tinh Húc đã gây ra chuyện gì đó làm tổn thương đến nữ nhân này. . .

Lôi Dĩnh là đang hoài niệm sao? Là đang nhớ lại những việc làm tồi tệ mà tên khốn kia đã gây ra có đúng không? Viên Khả Di thầm nghĩ, có lẽ sau hai chữ "chỉ là" chính là một tràng dài tội lỗi không đếm xuể, chắc chắn là như vậy nên Lôi Dĩnh mới không tiện nói.

Hoạt bát, rụt rè. . . thật không hiểu Lôi Dĩnh căn cứ vào đâu mà lại dám dùng chúng để mô tả một tên đểu cáng như Khâu Tinh Húc!!!

Viên Khả Di đắc ý vì bản thân vô tình biết thêm một chuyện, xem ra đôi cẩu nam nữ này đã phát sinh vài mâu thuẫn trước đó, nếu cô có thể chớp lấy thời cơ để lay chuyển Lôi Dĩnh, nói không chừng vào một ngày không xa, Lôi Dĩnh sẽ vĩnh viễn dứt bỏ được hắn!

Nghĩ rồi, khoé môi lại vô thức vẽ lên một đường cong mờ nhạt, Viên Khả Di ném đến Lôi Dĩnh một tia mắt nhu tình, tông giọng lắng xuống: "Dĩnh, chờ tôi trở về nhất định sẽ tặng cho chị một món quà đặc biệt."

Gia thế hiển hách, tuy nói một món quà đắt tiền đối với Viên Khả Di không đáng kể, nhưng Lôi Dĩnh cũng không phải hạng nữ nhân thích tuỳ tiện nhận quà, bất quá, chỉ sợ khước từ lại khiến Viên Khả Di thêm mất nhã hứng, đành phải gật đầu, nói khéo một chút: "Thật ra. . . chỉ cần em trở về là tôi vui lắm rồi. Không cần thiết quà cáp gì đâu."

"Yên tâm đi, chắc chắn chị sẽ thích." Viên Khả Di nói như đi guốc trong bụng Lôi Dĩnh, cũng không quên kéo nhẹ khoé môi, triển lộ một nụ cười đắc ý.

Lôi Dĩnh: ". . ."

Vẻ mặt đó là có ý gì đây. . . ?

*

Trò chuyện mải miết hơn 30 phút thì Lôi Dĩnh cũng chủ động dừng cuộc điện thoại để Viên Khả Di nghỉ ngơi, cô biết múi giờ bên nước A đã quá nửa đêm rồi, không có ý định làm phiền thêm nữa.

Lúc nãy được Viên Khả Di quan tâm, lại được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Viên Khả Di thông qua cuộc gọi video, đến tận lúc này tâm tình Lôi Dĩnh vẫn chưa hết lăn tăn nhộn nhạo.

Rời khỏi phòng, Lôi Dĩnh vào bếp nấu ra một tô mì, vì biết Cơ Thái không có ở nhà nên cô không sang gọi anh, ngồi lẳng lặng ăn một mình bên ngoài phòng khách.

Ăn xong, cô dành chút ít thời gian dọn dẹp một vài món đồ Viên Khả Di bừa bộn trên ghế sofa, lau chùi tủ quần áo cùng với các vật dụng mà nữ nhân kia thường dùng.

Chiếc máy sấy vẫn còn khá mới, nhưng hôm trước Viên Khả Di lại bảo nó hỏng mất rồi, Lôi Dĩnh tò mò liền cắm điện để xem xét.

Nhưng thật kỳ lạ, vào thời điểm vừa bật công tắc lên thì máy sấy trên tay Lôi Dĩnh vẫn hoạt động bình thường, không hề hư hỏng.

Lôi Dĩnh: ". . ."

Bất giác cong môi cười tủm tỉm, Lôi Dĩnh tự hỏi, có phải hôm trước Viên Khả Di đã nói dối chỉ để đến phòng xem cô thế nào thôi không?

Nữ nhân ngoài lạnh trong nóng, đáng yêu muốn chết luôn ấy!

Loay hoay một lúc thì cũng xong xuôi mọi việc, Lôi Dĩnh trở về phòng, nằm sấp trên giường, hai chân phe phẩy giữa không trung, hồ hởi gọi cho Khâu Tinh Húc.

Như thường lệ, vẫn là nghe Lôi Dĩnh luyên thuyên kể trước, Khâu Tinh Húc lắng nghe sau đó mới lên tiếng: "Vậy là vui rồi có phải không? Nhưng tôi phải công nhận cô có nhiều nước mắt thật đấy!"

Lôi Dĩnh: ". . ."

Nghe vậy, Lôi Dĩnh lập tức ngoắc môi phản ứng: "Tôi cũng không có nhiều nước mắt. Nhưng không hiểu sao ở trước mặt em ấy liền không kiềm lòng được!"

Thời gian hai người quen biết, tâm sự với nhau đã hơn nửa năm, Khâu Tinh Húc làm sao không hiểu rõ tính cách của Lôi Dĩnh. Nữ nhân vì chịu nhiều tổn thương, bị đả kích dẫn đến thu mình với cuộc sống bên ngoài.

Thoạt nhìn thì như một khối băng sơn vô tâm vô phế, nhưng ẩn sâu trong đó là một sự thuần khiết trong trẻo. Dưới lớp mặt nạ âm lãnh kia chính là một cô nàng nhút nhát, rụt rè, thậm chí chỉ cần chạm nhẹ một cái quả tim bé bỏng của cô cũng có thể vỡ toang thành từng mảnh nhỏ.

Và đương nhiên, chỉ đối với những người Lôi Dĩnh thật sự tín nhiệm, cảm nhận được sự an toàn thì cô mới thoải mái bộc lộ cảm xúc.