Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 47: Em cũng nhớ tôi chứ?

*

Chuyến bay cất cánh, Viên Khả Di ngồi khoang thương gia bên cạnh Viên Nhất Sâm, hai cha con bàn luận rất lâu về đủ mọi chủ đề, sau khi đưa ra quyết định Viên Khả Di mới có thể chợp mắt ngủ một lúc.

Cả đêm ngủ không được, vậy mà thời điểm này nhắm mắt lại vẫn nhìn thấy hình ảnh xích loã của Lôi Dĩnh chạy dọc trong tâm trí. Cô không ngờ sau 6 năm, bản thân lại có thể chiếm hữu được thể xác của nữ nhân kia, lại còn chiếm hữu được theo cách mà cô chẳng bao giờ ngờ đến. . .

Hết thảy là tự cô ta chuốc lấy, từ đầu đến cuối đều tính kế lên người cô, ấp ủ mưu đồ hòng muốn chiếm đoạt lợi ích mang về cho tên tình nhân khốn kiếp!

Thở một hơi trầm lắng, Viên Khả Di cố tĩnh tâm lại, nằm ngửa đầu đặt lên ghế tựa, vừa dùng tay xoa nhẹ mi tâm vừa khép sâu đôi mắt.

Ngủ một giấc thật dài, thời điểm chuyến bay hạ cánh đã là 23:00 giờ đêm ở TQ, cô nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay vẫn chưa kịp chỉnh múi giờ, ngầm đoán Lôi Dĩnh lúc này đã nghỉ ngơi nên cô không muốn làm phiền, đành phải kéo vali theo ba mình đến khách sạn.

Khách sạn cao cấp nhất ở trung tâm thành phố B, nơi hai cha con nhà họ Viên chọn làm địa điểm dừng chân khi đến nước A. Vì trưa hôm nay sẽ có cuộc gặp gỡ ông Wilson, đối tác kinh doanh nên Viên Nhất Sâm căn dặn con gái nên nghỉ ngơi thêm một lúc để hồi sức.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Viên Khả Di ngồi xuống giường lau khô tóc, vừa cầm lấy điều khiển tivi thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn lên màn hình hiển thị cái tên "Lôi Dĩnh", đôi mắt cô lập tức mở căng ra, từ bất ngờ vội chuyển sang ấm áp.

"Tôi nghe đây."

Nghe chất giọng mềm mại của Viên Khả Di từ đầu dây bên kia truyền đến, cõi lòng Lôi Dĩnh dậy lên vài tia gợn sóng, ôn tồn hỏi: "Không phải đã nói khi đến nơi liền sẽ gọi cho tôi sao?"

Liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại nước A gần 9:00 sáng, có nghĩa là đã hơn 00:00 nhưng Lôi Dĩnh vẫn chưa chịu ngủ, là chờ điện thoại của cô sao?

Viên Khả Di đè nén thấp thỏm, yên lặng một lúc rồi mới đáp: "Tôi nghĩ chị ngủ rồi nên không muốn làm phiền. Thế nào? Mới đó đã nhớ tôi đến không chịu nổi?"

Chờ mãi không thấy Lôi Dĩnh trả lời, Viên Khả Di nhẹ giương lên ý cười trào phúng, cô hé môi, vừa định nói thêm thì bất ngờ nghe thấy thanh âm trong trẻo phản hồi lại: "Ừm. Nhớ em lắm, sáng giờ loay hoay trong nhà đều nghĩ đến em, nghĩ đến. . . chuyện đêm qua."

Viên Khả Di: ". . ."

Hai má Viên Khả Di đỏ lên không tự chủ, trong một khắc cô muốn bất chấp hết thảy, bất chấp câu nói kia có bao nhiêu giả dối, bất chấp Lôi Dĩnh đối với cô là có dụng ý gì. . .

Cô chỉ đơn thuần muốn nghe những lời thế này thôi. . . chỉ vậy thôi.

"Chuyện đêm qua là chuyện gì thế?" Viên Khả Di thả lưng tựa hẳn lên gối, vừa lau tóc vừa hỏi bằng giọng hờ hững.

Lôi Dĩnh: ". . ."

Nữ nhân này chẳng những lạnh lùng. . . mà đôi lúc còn rất xấu tính!

"Em thật sự không nhớ nên mới hỏi sao?" Lôi Dĩnh vẫn giữ nguyên ngữ khí ổn trọng, nhưng lời lẽ của cô lại mang theo tư vị trách móc.

Viên Khả Di bật cười: "Khuya lắm rồi, chị nghỉ ngơi sớm đi."

Chờ mãi mới có cơ hội được trò chuyện, ấy vậy mà đối đáp chưa đến 10 câu Viên Khả Di lại bảo cô đi ngủ, Lôi Dĩnh thu về một mảnh tâm tư mất mát, vội hỏi: "Em. . . em bận lắm sao?"

"Không hẳn. Lúc nãy đã ngủ trên máy bay rồi, hiện giờ chỉ nằm nghỉ ngơi thôi, khoảng hơn 4 tiếng nữa tôi mới đi cùng ba đến gặp đối tác."

"Vậy. . . vậy tại sao chúng ta không thể tiếp tục trò chuyện?"

Viên Khả Di: ". . ."

Thầm cười trong lòng, Viên Khả Di cảm thấy Lôi Dĩnh cũng quá dụng tâm rồi đi. Vì muốn chiếm lấy sự tín nhiệm từ cô mà bỏ ra không ít công sức. . .

Lao tâm khổ tứ quá rồi!

"Ngủ đi. Bên đó cũng đã gần 1:00 giờ rồi không phải sao? Thức khuya thế này không tốt." Viên Khả Di ân cần nhắc nhở.

"Ừm. . ." Giọng Lôi Dĩnh mang theo chút bất đắc dĩ: "Vậy em nghỉ ngơi đi nhé, khi nào tôi thức dậy sẽ gọi cho em, có được không?"

Nghe thế nào cũng có cảm giác rất dính người, Viên Khả Di không hiểu cuối cùng là Lôi Dĩnh muốn giở trò gì. . . ? Sợ cô sẽ dây dưa với người khác khi ở bên này sao? Lúc đó mọi công sức của cô ta cùng tên khốn kia đều sẽ đổ sông đổ bể?

"Được chứ. Ngủ ngon nhé." Viên Khả Di nói.

Sau khi cúp máy, Lôi Dĩnh cài báo thức 6:00 giờ sáng. Thái độ Viên Khả Di càng hời hợt lạnh nhạt càng gây cho cô cảm giác bất an, tốt xấu gì cũng nên biểu hiện tâm ý một chút, muốn Viên Khả Di hiểu rằng cô chân thực đã thích cô ấy rất nhiều, sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân hơn, không khiến cô ấy nhàm chán.

Nằm xuống vẫn chưa thể ngủ, tâm trí Lôi Dĩnh cứ quanh quẩn hình bóng của Viên Khả Di, cùng với nhớ nhung chất giọng trầm ấm kia mà sinh ra những cảm giác nôn nao khó lòng kiềm nén.

Thở nhạt một hơi để trấn ổn tâm tình, cô đành phải nằm nghịch điện thoại cho đến khi buồn ngủ mới thôi. Lượm nhặt từng lời khuyên bảo của Khâu Tinh Húc, cô chợt cảm thấy bản thân quá mức ngờ nghệch, chí ít cũng nên tự tìm hiểu một số vấn đề để phòng thân, cố gắng khắc phục để tránh làm Viên Khả Di mất đi nhã hứng.

Nghĩ rồi, cô liền lướt vào trang mạng để search một vài từ khoá, dành chút ít thời gian để xem xét tường tận, chuyên tâm học hỏi. . .

*

"Ring. . . ring~"

Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo vang, Lôi Dĩnh đập tay lên giường liên tục tìm kiếm điện thoại, dù đã cố hết sức nhưng cô không tài nào mở mắt ra nổi. . . !

Vậy đấy, đêm qua cứ nghĩ sẽ xem một lúc thôi, không ngờ xem tới xem lui lại thức đến 4:00 giờ sáng, hiện tại mới chỉ ngủ được 2 tiếng nên sức lực cô đã cạn kiệt mất rồi!

Tắt chuông báo thức, Lôi Dĩnh tiếp tục say ngủ.

Ở bên kia, Viên Khả Di đã xong việc từ sớm nhưng vì nghĩ Lôi Dĩnh còn ngủ nên không gọi. Ấy vậy mà cô cùng ba mình đi ăn, đi dạo chơi, đi tham quan một vòng thành phố, sau khi hoàn tất chuyến hành trình thì trở về nhà đã gần 21:00 giờ tối nhưng vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ Lôi Dĩnh.

Kể từ lúc hai người ngắt điện thoại cho đến hiện tại đã được nửa ngày rồi không phải sao. . . ? Bình thường Lôi Dĩnh có thói quen dậy rất sớm, tuy nói hôm qua Lôi Dĩnh ngủ muộn, nhưng không lý nào lại yên ắng cho đến tận lúc này. . . ?

Trở về phòng của mình, Viên Khả Di vừa ngả lưng nằm xuống giường lập tức phát đi một cuộc gọi đến Cơ Thái.

"Cơ Thái, anh đang ở đâu thế?" Viên Khả Di hỏi.

Cơ Thái: ". . ."

Tranh thủ lẻn đi chơi mà cũng bị phát hiện sao? Chắc chắn là Lôi Dĩnh mách lẻo chứ không ai khác!

"Sáng sớm anh có chút việc nên đã ra ngoài rồi." Cố gắng giữ bình tĩnh, Cơ Thái thản nhiên đáp lại.

"Vậy là không có ở nhà sao? Lôi Dĩnh thì thế nào? Cô ấy có xin phép anh ra ngoài không?" Hỏi đến vấn đề này, mi tâm Viên Khả Di vội siết chặt, l*иg ngực cũng phấp phỏng không yên.

Cả ngày hôm nay Cơ Thái còn chưa có cơ hội nhìn thấy mặt Lôi Dĩnh, chứ đừng nói đến giao tiếp, xin phép gì gì đó. Anh chần chừ một lúc rồi nói: "Không có. Cô ta đã có số điện thoại anh rồi không phải sao? Nếu ra ngoài chắc chắn sẽ báo anh một tiếng."

Viên Khả Di thở dài: "Được rồi. Tối nay anh không được qua đêm ở bên ngoài đâu đấy!"

Cơ Thái bĩu môi, "ừm" một tiếng lạnh tanh sau đó liền cúp máy.

Vừa dừng cuộc gọi với Cơ Thái, Viên Khả Di đứng ngồi không yên, loay hoay qua lại ruột gan nóng như thiêu đốt. Cô lướt vào danh bạ, vừa chuẩn bị gọi cho Lôi Dĩnh thì cùng lúc Lôi Dĩnh cũng gọi đến.

Hít sâu vài hơi để trấn tĩnh, Viên Khả Di dằn xuống cơn giận, chậm rãi lướt ngang nút nghe máy.

"Khả Di, em xong việc rồi chứ?"

Viên Khả Di: ". . ."

Xong từ Tết năm ngoái rồi nhé!!!

"Ừm. Xong cả rồi, cả ngày hôm nay chị bận lắm sao?" Tuy đã bình ổn tâm trạng, nhưng ý tứ Viên Khả Di vẫn mang theo chút hờn dỗi.

Không hiểu sao mỗi lần gọi đến Viên Khả Di, Lôi Dĩnh đều cảm thấy người kia dường như không được vui cho lắm. Không giấu được vài tia ảm đạm vương trên mi mắt, cô nhàn nhạt đáp lại: "Không có. Tôi vừa thức dậy thôi. Công việc bên đó thế nào, vẫn ổn chứ?"

"Ổn." Viên Khả Di tiếp tục quay lại chủ đề ban nãy: "Chị nói, chị vừa thức mới đây thôi sao?"

Giấc ngủ chập chờn, lại bị tiếng chuông báo thức làm giật mình lúc 6:00 giờ, nên khi Lôi Dĩnh ngủ lại lần nữa thì đến hơn 13:00 giờ trưa mới đủ tỉnh táo, ấy vậy mà cơ thể vẫn khó tránh mệt mỏi.

"Phải. Đêm qua tôi. . . tôi ngủ không được, đến 4 giờ sáng mới có thể chợp mắt. Vừa thức dậy tôi lập tức gọi cho em. . . nhưng sao thế?" Có phải cô đang làm phiền Viên Khả Di hay không, càng lắng nghe càng cảm nhận được tâm trạng Viên Khả Di có vẻ không tốt lắm.

Viên Khả Di ngán ngẩm "chậc" một tiếng, sớm biết thế này cô đã lắp sẵn camera ở nhà rồi! Nữ nhân này. . . tin chắc đã nhân lúc Cơ Thái không có mặt ở nhà để trốn ra ngoài gặp Khâu Tinh Húc, bây giờ còn nói cứ như bản thân vô tội!

Không ngủ được cái beep! Đối đáp thêm vài câu chắc chắn sẽ dẻo mồm dẻo miệng, nói rằng "vì nhớ em nên tôi ngủ không được" cho mà xem!

"Khả Di." Ngầm đoán tâm trạng Viên Khả Di không được thoải mái, Lôi Dĩnh nén xuống sự thẹn thùng, lấy dũng khí để tuôn ra những lời âu yếm cùng với mong muốn sẽ nhận được lời hồi đáp tương tự, cô cắn nhẹ vành môi, ngập ngừng thả giọng: "Tối qua. . . tôi vì nhớ em nên ngủ không được. Em. . . em thì thế nào? Em cũng nhớ tôi chứ?"

Viên Khả Di: ". . ."

Quả nhiên là như vậy! Đoán không trượt phát nào luôn!!!

"Có nhớ, rất nhớ, mãi nhớ!" Viên Khả Di mím môi hậm hực: "Tôi đi tắm đây, nói chuyện sau nhé."

"Rụp."

Lôi Dĩnh: ". . ."