Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 49: Trở về

Trò chuyện linh tinh với Khâu Tinh Húc một lúc, đến khi Lôi Dĩnh dừng cuộc gọi, quay trở ra phòng khách thì Cơ Thái cũng vừa về đến. Còn nghĩ anh sẽ say bét nhè nhưng không, anh vô cùng tỉnh táo bước vào, cất gọn giày lên kệ sau đó nhìn cô đang loay hoay trong bếp, hỏi: "Hôm nay cô đã ra ngoài sao?"

Tay cầm vá múc khựng lại, Lôi Dĩnh xoay người đáp: "Không có. Nếu tôi ra ngoài nhất định sẽ báo với anh."

"Vậy sao?" Cơ Thái nhướn mắt, ngoắc môi qua lại suy nghĩ, thật không hiểu Viên Khả Di gọi hỏi anh như thế là có ý gì.

Lôi Dĩnh thắc mắc: "Nhưng mà sao thế?" Vì đã xác minh được giới tính Cơ Thái từ Viên Khả Di, nên cô đối với anh cũng không quá mức phòng bị như trước. Phu thê trên danh nghĩa cũng có thể đối đãi với nhau như một người bạn, đều thuộc giới LGBT kia mà.

Vấn đề riêng tư của Viên Khả Di anh đương nhiên không tiện nói, đành chuyển đổi đề tài: "Không có gì. Cô đang nấu ăn sao? Nấu giúp tôi tô mì với nhé."

"Được rồi." Lôi Dĩnh đến tủ lạnh lấy thức ăn, nấu thêm một tô mì mang ra bàn cùng ngồi ăn với Cơ Thái.

Hai người ngồi ăn được một lúc thì Lôi Dĩnh lên tiếng: "Cơ Thái. Tôi có thể hỏi anh vấn đề này được không?"

Gắp đũa mì cho vào miệng, Cơ Thái vừa nhai vừa đáp: "Nói đi."

Được Cơ Thái đáp ứng, Lôi Dĩnh vui vẻ vắt đũa ngang tô mì, khi đặt câu hỏi hai mắt cũng sáng lên: "Anh cùng Khả Di thân thiết như vậy, sở thích của em ấy anh đều nắm rõ có phải không? Nếu. . . nếu có thể thì giải đáp giúp tôi với nhé?"

Ngậm mυ'ŧ đầu đũa trong miệng, Cơ Thái xoay chuyển hai con ngươi ra chiều suy nghĩ, chợt nhớ đến gì đó liền nheo mày: "Nhưng mà cô hỏi để làm gì?"

Chưa thể xác định những gì Khâu Tinh Húc suy luận, thật không biết Cơ Thái có phải đang muốn tác hợp cho cô cùng Viên Khả Di hay không. Tuy hiện tại giữa cô và Viên Khả Di đã tiến triển mối quan hệ nhưng có vẻ như Viên Khả Di vẫn chưa có thời gian nói với Cơ Thái, cô đành phải viện cớ: "Tôi chỉ muốn hiểu thêm về em ấy, anh có thể giúp tôi không?"

Nói rồi, Lôi Dĩnh tiện thể quan sát thái độ Cơ Thái, nếu anh thật lòng muốn tác hợp, chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này.

"Được thôi." Cơ Thái nhún vai, anh cảm thấy chuyện này cũng không có gì bất thường, liền nói: "Cô cứ hỏi đi, tôi biết đến đâu sẽ trả lời đến đó." Nói xong, anh cũng cúi đầu, xì xụp ăn nốt phần mì còn lại.

Nhìn dáng vẻ Cơ Thái quá mức tự nhiên khiến Lôi Dĩnh nhẹ lòng không ít, cô càng chắc chắn được suy đoán Khâu Tinh Húc càng dâng lên cảm giác mừng rỡ khó tả.

Suốt buổi ăn, Lôi Dĩnh liên tục hỏi từ vấn đề này sang vấn đề khác, hầu hết đều là những sở thích linh tinh, tuy nhiên cô vẫn muốn nắm rõ, rất muốn sau này sẽ dựa vào nó để tránh làm Viên Khả Di phiền lòng.

Nếu đã yêu thích đối phương, cô muốn thấu hiểu tường tận mọi thứ đến từ cô ấy, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất cũng quyết không bỏ lỡ.

"Cảm ơn anh, Cơ Thái. Anh về phòng nghỉ ngơi đi, để tôi dọn rửa những thứ này được rồi." Lôi Dĩnh tươi cười, thầm cảm kích Cơ Thái vì đã nhiệt tình giúp đỡ, có thể nói đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tử tế xuất phát từ anh luôn ấy chứ!

Thấy Lôi Dĩnh hiểu chuyện như vậy thì Cơ Thái cũng vui vẻ đứng lên, nở ra nụ cười hoà nhã: "Cảm ơn cảm ơn." Nghĩ tới nghĩ lui, anh lại "hứ" một tiếng: "Nhưng không được mách lẻo với Tiểu Di đâu đấy!"

Lôi Dĩnh bật cười: "Hiểu rồi."

"Tốt!"

Vươn vai sảng khoái, Cơ Thái thả chậm bước chân trở về phòng, anh mong sao Lôi Dĩnh cứ mãi ngoan ngoãn như vậy thì thật tốt, sau này đỡ tranh cãi, càng đỡ hơn là bị Viên Khả Di mắng nhiếc vì anh lớn tiếng với nữ nhân này!

*

Từng ngày trôi qua, Viên Khả Di đều tranh thủ những lúc nhàn rỗi gọi cho Lôi Dĩnh. Lịch trình công việc không quá dày, hầu như chỉ là những buổi gặp gỡ, trò chuyện và theo chân ba của mình cùng ông Wilson tham quan các khu vực ăn uống trong trung tâm thành phố.

Bất quá, vì hai người trái múi giờ nên Viên Khả Di thừa biết bản thân không thể kiểm soát triệt để, cô cứ thấp thỏm trong lòng vì sợ Lôi Dĩnh sẽ tranh thủ chút ít thời gian lẻn ra ngoài gặp gỡ Khâu Tinh Húc.

Chính vì lẽ đó nên Cơ Thái ở nhà không được an ổn, cứ cách một lúc anh lại phải báo cáo tình hình, kể cả Lôi Dĩnh muốn mua thứ gì cũng phải có anh theo sát bên cạnh thì mới được bước chân ra khỏi cửa.

Một tuần chóng qua, cuối cùng cũng đến ngày Viên Khả Di lên chuyến bay trở về TQ. Cô ngồi tựa lưng trên ghế, xoay mặt nhìn những đám mây lơ đễnh trên bầu trời, khẽ cười thầm hả hê trong bụng, suốt mấy ngày vừa qua Lôi Dĩnh đều bị cô kiểm soát chặt chẽ, làm gì có cơ hội gặp gỡ tên tình nhân kia chứ?

Gặp không thể, cùng nhau lăn qua lăn lại trên chiếc giường càng không!

Vậy đấy, cô chính là muốn khi trở về được ăn ngon miệng một chút, lần trước cô đã dừng lại vì cảm thấy không cam tâm, đáy lòng cay nóng khó nhịn vì bản thân như thế lại phải dùng chung một món đồ với tên khốn đó!

Lần này, cô nhất định sẽ biến Lôi Dĩnh thuộc quyền sở hữu cho riêng mình!

Vừa đáp chuyến bay, Viên Khả Di trước tiên trở về Viên gia để dùng cơm cùng ba mẹ. Cơ Uyển Đình chỉ hỏi han Viên Nhất Sâm vài câu, còn lại đều dồn hết sự quan tâm dành cho Viên Khả Di, ngồi vuốt ve, cưng chiều cô từng chút một.

Cả nhà ba người trò chuyện rôm rả, đến gần chập tối cô mới kéo vali ra xe, phóng một mạch trở về nhà Cơ Thái.

Vì đã ngủ một giấc trên máy bay nên khi quay về múi giờ vốn có cũng không làm cô cảm thấy mệt mỏi, trái lại là một cảm xúc cao hứng khi sắp gặp được Lôi Dĩnh, gặp nữ nhân mà cô luôn mong nhớ nhưng nhất quyết không chịu thừa nhận. . .

Không bao giờ cô muốn thừa nhận loại cảm xúc đáng sợ này!

Nhấp vào màn hình điện thoại, Viên Khả Di chuyển cuộc gọi đến Cơ Thái, rất nhanh liền nhận được phản hồi: "Anh nghe đây."

"Tối nay anh có bận gì không?" Viên Khả Di hỏi, vẫn giữ một nét cười nhẹ nhàng trên môi.

"Không có. Lại sao nữa thế?"

"Tối nay cho phép anh đi qua đêm đấy, trưa mai mới về nhà càng tốt."

Cơ Thái: ". . ."

Hiếm thấy Viên Khả Di "tốt bụng" như vậy, Cơ Thái ở đầu dây bên kia liền nhếch môi, "hừ" nhạt: "Anh hết hạn nghỉ phép rồi, sáng mai còn phải đến công ty làm việc, em quên rồi sao?"

Viên Khả Di lại cười: "Cứ nghỉ việc đi, chút nữa em sẽ báo với cậu một tiếng."

"Thật?" Cơ Thái đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội quý giá, vội vã đồng ý: "Bây giờ anh sửa soạn đi ngay, em nhớ gọi cho ba anh đấy nhé!"

Cúp máy, Viên Khả Di ngước mắt nhìn lên gương chiếu hậu, vuốt vuốt mái tóc mềm mượt, tự xoay nghiêng mặt qua lại để xem xét kỹ lưỡng. . .

Cả ngày cô đã không gọi cho Lôi Dĩnh, không biết nữ nhân kia khi trông thấy cô sẽ có biểu hiện thế nào. . . nôn nóng chết đi được!

10 phút sau Viên Khả Di đã lái xe về đến trước cổng, vừa tiến vào sân thì không thấy xe Cơ Thái đâu nữa, quả nhiên là ham chơi lười làm, mới đó đã đi mất tăm mất hút, còn không phải là sợ cô đổi ý hay sao?

Viên Khả Di vừa cười vừa lắc đầu, cô cầm theo một túi quà nhỏ bước xuống xe, tiếng giày cao gót "lộp cộp" di chuyển đến trước cửa, bấm mật khẩu sau đó kéo vali vào trong nhà.

Không thấy Lôi Dĩnh ở phòng khách, Viên Khả Di đặt vali gần vị trí ghế sofa, chỉ mang theo mỗi túi quà đi thẳng đến phòng Lôi Dĩnh, cũng không giữ phép lịch sự mà trực tiếp mở cửa ló đầu vào bên trong, nhoẻn miệng cười nhìn lên chiếc giường.

Không thấy Lôi Dĩnh.

Cánh cửa mở rộng ra, Viên Khả Di bước vào trong nhìn lướt qua phòng tắm, cũng không thấy bóng dáng ai trong đó. Cô hít sâu một hơi, lại bước ra ngoài tìm kiếm phòng kho, nhưng ngoài đống vật dụng chất chồng lên nhau thì hoàn toàn không thấy Lôi Dĩnh.

Ngả lưng lên tường, Viên Khả Di thở nặng một hơi trong bộ dáng chán nản, lập tức lấy ra điện thoại gọi đến Cơ Thái.

"Cơ Thái, hôm nay Lôi Dĩnh ra ngoài sao anh không báo với em?" Viên Khả Di lạnh giọng.

"Lúc nãy anh đi vội quá, cô ấy vừa mới ra ngoài thôi, nói là đi mua thức ăn gì đó anh không rõ nữa." Vì biết Viên Khả Di đã về đến nên anh cũng không quá bận tâm, mà thú thật là anh càng không muốn bận tâm những chuyện lặt vặt, cảm thấy theo sát bên cạnh Lôi Dĩnh những ngày qua đều là thừa thãi, hầu như không phát sinh vấn đề gì đáng nói.

Nghe thấy tiếng "pip", Viên Khả Di tắt ngang cuộc gọi hướng mắt nhìn ra phía cửa, Lôi Dĩnh đang bước vào cùng với hai túi ni lông trên tay, mặc đơn giản một chiếc áo thun kết hợp với quần đùi khá ngắn.

Vừa xoay người đã lập tức trông thấy Viên Khả Di, Lôi Dĩnh không giấu được kinh ngạc, gọi to một tiếng: "Khả Di, em về rồi sao?" Cô cười xán lạn, cất dép xong liền tiến đến đứng ngay ngắn trước mặt Viên Khả Di, ý cười trên môi càng khoét sâu, mi mắt cong lên tràn ngập vui sướиɠ.

Bất đồng với vẻ mặt tươi cười của Lôi Dĩnh, trong mắt Viên Khả Di lúc này ẩn hiện vài tia nghi hoặc, cô buông giọng nhạt nhẽo: "Chị vừa đi đâu vậy?"

Lôi Dĩnh nâng lên hai chiếc túi ni lông, cười đáp lại: "Mua thức ăn. Suốt mấy ngày nay đều ăn mì rồi, tôi không ngán Cơ Thái cũng sẽ ngán. Huống hồ. . ." Vòng hai tay ra phía sau, cô nhịp nhịp mũi chân xuống đất, cắn môi đầy thẹn thùng: "Vì biết hôm nay em trở về nên tôi muốn nấu vài món ngon, xem như là ăn mừng cũng được."