Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 36: Thế này là thế nào?

Lôi Dĩnh chớp cong mi mắt, nếu lúc nãy là cảm giác bức bách vây kín thân cô, thì lúc này ngay cả một tia thoáng khí cô cũng không thể tìm thấy.

Ngột ngạt chết mất. . . Lôi Dĩnh phải dồn hết sức bình sinh mới có thể thốt ra câu trả lời: "Được. . . được chứ. Bên ngoài nóng lắm có phải không? Giường tôi rộng lắm, ngủ hai người cũng không đến nỗi bất tiện. . ."

Ừm. . . thú thật thì cô không quen ngủ hai người, nhưng nếu là Viên Khả Di. . . nếu là Viên Khả Di thì tập làm quen dần dần cũng không sao.

Bất quá, lối suy nghĩ này hình thành từ đâu cô cũng không biết nữa!

Viên Khả Di đóng lại cửa, mặc dù đã cố gắng tự nhiên hết mức có thể, nhưng cơn nóng bức trong người cứ dâng lên không rõ ràng. Cô lấy tay làm quạt, phẩy phẩy lên mặt mình vài cái kể cả khi điều hoà trên trần vẫn phả xuống đều đều.

Ây. . . không hiểu sao cô lại xin ngủ nhờ làm cái gì không biết!

Có lẽ. . . khí trời ở bên ngoài quá mức oi bức, lại thêm cái điều khiển chết tiệt cũng không biết đang nằm ở xó xỉnh nào. . . phải rồi, chắc chắn là như vậy! Cô xin ngủ nhờ, chỉ vì không chịu nổi bầu không khí nóng nực ở phòng khách mà thôi!

Đặt mông ngồi xuống giường, Viên Khả Di chầm chậm quay sang nhìn Lôi Dĩnh, lúc này nữ nhân kia đã ngồi dậy, nhưng vì một lý do nào đó mà cả gương mặt đều đỏ ửng lên, mang theo bộ dáng rụt rè ngồi dính sát vào góc tường không khỏi gây cảm giác buồn cười.

Viên Khả Di: ". . ."

Viên Khả Di cắn môi, cô không biết có phải bản thân còn say quá không, nhưng Lôi Dĩnh ngay thời điểm này cứ như một con mèo nhỏ. . .

Chính xác là một con mèo nhỏ khúm núm, e ấp như thể đang sợ hãi vì sắp bị ai đó nuốt chửng vào bụng!

"Chị sợ tôi lắm sao?" Viên Khả Di không nhịn được cười khẽ vài tiếng, cô nửa thật nửa đùa nhìn chằm chặp Lôi Dĩnh để ném ra câu hỏi.

Trưng ra vẻ mặt điềm nhiên, Lôi Dĩnh lắc lắc đầu, lắp bắp đáp: "Không. . . không có." Tuy ngoài miệng nói là vậy, nhưng càng nhìn vào ánh mắt Viên Khả Di, Lôi Dĩnh không hiểu sao hai bàn tay cô lại vô thức nâng lên che lại ngực của mình, động tác nhỏ này đến cả cô cũng không hề phát giác!

Viên Khả Di: ". . ."

Chết mất. . . ! Sao trước đây cô không biết nữ nhân âm hàn khí lạnh như Lôi Dĩnh còn có thể giả ngô giả nghê được đến mức này kia chứ?!

Nhưng mà. . . bộ nhìn cô trông đáng sợ lắm sao? Cái dáng vẻ kia rốt cuộc là đang liên tưởng đến điều gì mà phòng bị như vậy. . . ?

Viên Khả Di trỗi lên nhã hứng muốn trêu chọc, cô rũ nhẹ hàng mi, nhấc tay xoa lấy đầu mình biểu hiện mệt mỏi, nỗ lực trưng ra bộ dáng say mèm, dường như không còn đủ tỉnh táo.

Cô nhích dần về phía Lôi Dĩnh, mỗi cái nhích mông của cô đều khiến nhịp tim Lôi Dĩnh rối loạn tựa như đang khiêu vũ, giọng Lôi Dĩnh cũng dần run theo: "Khả. . . Khả Di. . ."

Ngồi dán chặt vào người Lôi Dĩnh, Viên Khả Di sau đó liền dụi mặt lên hõm vai đối phương, thả giọng mang theo hơi ấm: "Tôi. . . tôi đau đầu quá. . ."

Ở khoảng cách gần đến không thể gần hơn, Viên Khả Di có thể nghe được vị trí ngực bên trái Lôi Dĩnh đang đập "thình thịch", hô hấp trì trệ bất thường, suýt chút cô còn lầm tưởng thứ mình đang gục mặt lên là một tượng đá vô tri vô giác!

Lôi Dĩnh. . . cô ấy là đang thẹn thùng có phải không?

Nữ nhân này mà cũng biết thẹn thùng sao. . . ? Thậm chí còn thẹn đến cứng đơ cả người, toàn thân lạnh ngắt rồi đây này!

"Lôi Dĩnh. . . ?"

"Ừ. . . ừm? Hửm. . . ?"

Viên Khả Di: ". . ."

Đáng yêu quá a. . . !

Không phải Viên Khả Di không cảm nhận được Lôi Dĩnh đang run đến mức nào, trong một giây ngắn ngủi, cô rất muốn cầm thử lòng bàn tay của nữ nhân kia để xem thử phản ứng.

Nghĩ liền làm, Viên Khả Di vẫn gác nghiêng cái đầu nhỏ của mình trên vai Lôi Dĩnh, nhưng bàn tay vốn đang xoa đầu lại luồn xuống nắm lấy bàn tay đối phương đặt lên trán mình, mềm nhũn cả thân thể để tựa sát vào nhau, hơi ấm lan toả.

"Tôi đau đầu quá. . . chị giúp tôi xoa lấy một lúc có được không?"

Âm điệu Viên Khả Di vô cùng mềm mại, lọt vào tai Lôi Dĩnh nghe như tiếng sáo thổi, lại như tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng sâu lắng. Lôi Dĩnh giần giật mi mắt, cô thở đậm vài hơi, run rẩy bàn tay đang đặt trên trán Viên Khả Di, xoa xoa với động tác vô cùng chậm rãi.

"Khả. . . Khả Di." Dường như không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, Lôi Dĩnh gọi khẽ một tiếng liền khựng lại động tác, cô đẩy nhẹ Viên Khả Di ra khỏi người mình: "Để tôi xuống bếp làm giúp em một ly chanh nóng. . . em nằm nghỉ ngơi chút đi."

Khoảnh khắc Lôi Dĩnh vừa đứng lên, lưng còn chưa kịp dựng thẳng đã bị Viên Khả Di nắm cổ tay kéo ngồi xuống khiến cô giật bắn cả mình, thân nhiệt đã lạnh nay lại càng lạnh hơn, cơn run trong l*иg ngực nháy mắt đã chuyển sang ầm ĩ hệt như tiếng sấm.

"Ngồi yên một lúc cũng không được sao?" Viên Khả Di giao mắt cùng Lôi Dĩnh chỉ gần trong gang tấc, đừng nói là Lôi Dĩnh đang run thế nào, ngay cả cô cũng phát hiện nội tâm đang dần nóng lên, như thể đang thúc giục cô phải làm điều gì đó.

Những ý nghĩ xấu xa lăn tăn trong đầu khiến toàn thân Viên Khả Di nóng như thiêu đốt, kể từ ngày gặp lại Lôi Dĩnh cho đến hôm nay, đây phải nói là lần đầu tiên cô nhận rõ cảm giác hừng hực đang sôi trào bên trong l*иg ngực. . .

Ôi. . . cô chính là đang muốn ăn tươi nuốt sống nữ nhân này a! Là ăn sạch, ăn ngấu nghiến, ăn không chừa sót một thứ gì!!!

"Khả. . . Khả Di. . . em. . . em đừng nhìn tôi như thế có được không?"

Viên Khả Di càng tiến sát gương mặt đến thì Lôi Dĩnh càng ngửa ra sau để tránh né, biểu tình trên mặt lúc này có thể nói là đã hoảng sợ lên đến đỉnh điểm!

Quan sát sắc mặt Lôi Dĩnh chỉ trong thoáng chốc đã chuyển sang trắng bệch, hành động càn rỡ của Viên Khả Di cũng lập tức dừng lại, ngay lúc này cả hai gương mặt chỉ còn cách nhau hơn nửa gang tay, đầu Lôi Dĩnh cũng đã chạm đến sát vách góc tường, hiển nhiên không thể lùi thêm được nữa!

Cảm giác áp bách khiến hốc mắt Lôi Dĩnh đỏ hoe, ẩn tràn một tầng hơi nước mờ mờ ảo ảo. Viên Khả Di vừa chứng kiến liền hoảng hốt sững người, vội vã nâng tay, dùng đầu ngón tay cái sờ nhẹ vào khoé mắt Lôi Dĩnh, buông giọng áy náy: "Xin. . . xin lỗi. Tôi đùa hơi quá đáng rồi có phải không. . . ?"

Lôi Dĩnh mím môi, cô thật sự ngột ngạt đến suýt khóc luôn đây này!

"Được rồi." Lôi Dĩnh mặt cau mày có, hờn dỗi Viên Khả Di ra mặt, hậm hực đẩy người kia cách xa mình thêm một khoảng, lạnh nhạt nhả ra một câu: "Em nằm nghỉ ngơi đi, để tôi đi pha chanh nóng mang vào giúp em giải rượu."

"Không cần thật mà." Viên Khả Di khoát tay, nghiêng người vỗ vỗ lên chiếc gối vài cái sau đó liền nằm xuống, quay trở lại bộ dáng nghiễm nhiên như thể những chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng để lưu tâm cả. . .

Như thể những chuyện vừa rồi. . . chỉ mỗi mình Lôi Dĩnh là đặc biệt phát sinh ảo giác!

Rõ ràng hiện tại bầu không khí đã thoáng đãng hơn, Lôi Dĩnh cũng không còn cảm giác hoảng loạn, chỉ tồn đọng một chút dư âm từ những hành động quái lạ của Viên Khả Di khi nãy. Bất quá, cô không hiểu sao một loại cảm giác khác lại trồi lên, âm âm ở nơi nào đó bên trong l*иg ngực khiến tâm trạng cô cũng không khá hơn chút nào. . .

Là cảm giác mất mát thì phải. . . ?

"Khả Di. . ." Nghĩ đến gì đó, Lôi Dĩnh không biết liệu có phải thái độ của mình đã quá gay gắt khiến Viên Khả Di mất hứng hay không, dù sao thì nữ nhân này chỉ muốn trêu cô một chút. . . Thế nên, cô nhìn bóng lưng Viên Khả Di đang xoay về phía mình, nhích lại thật gần, vừa gọi tên vừa lay lay cánh tay người kia vài cái.

"Sao nào?" Viên Khả Di không xoay người lại, chỉ ném ra sau hai chữ với giọng điệu nhạt nhẽo.

"Em cứ thế đi ngủ sáng mai thức dậy sẽ rất đau đầu, uống một chút chanh nóng rồi mới ngủ nhé?" Lôi Dĩnh ra chiều quan tâm, bàn tay cô vẫn đặt trên cánh tay Viên Khả Di vỗ về liên tục.

Viên Khả Di tuy mở mắt nhưng vẫn không xoay mặt nhìn ra phía sau, lớp da thịt mỏng trên cánh tay cô cảm nhận được nhiệt ấm truyền đến từ lòng bàn tay Lôi Dĩnh, trong vô thức khoé miệng cũng cong lên một vòng.

Rõ ràng lúc nãy là cô làm chuyện càn quấy, tuỳ hứng muốn trêu chọc người ta, vậy mà bây giờ người được dỗ dành lại là cô đây này!

Cánh môi bặm lại, Viên Khả Di cười tủm tỉm trong dáng điệu đắc ý. Cô được một tấc lại muốn thêm một thước, vốn vui vẻ là thế nhưng ngoài mặt chẳng may may biến động, giả vờ thở dài, tiếp đến dứt khoát ném bàn tay Lôi Dĩnh ra khỏi người mình, lạnh giọng nói: "Ngủ đi. Tôi buồn ngủ lắm rồi, không uống là không uống."

Lôi Dĩnh: ". . ."

Dỗi rồi sao. . . ?

Người nên dỗi là tôi mới đúng kia mà! Ấm ức thật đấy!

Môi dưới Lôi Dĩnh bĩu ra, cô cảm thấy Viên Khả Di như lúc này lại ra dáng một vị thiên kim tiểu thư hơn bao giờ hết, thật sự rất. . . bá đạo!

"Không uống thì thôi!" Lôi Dĩnh bực dọc, xốc xốc lại chăn bông liền nằm xuống, trùm kín chăn qua khỏi đầu, nằm cuộn tròn trong chăn với vẻ mặt nhăn nhó khó coi.

Viên Khả Di: ". . ."

Viên Khả Di nhướn nghiêng người nhìn ra phía sau, cô không thấy được vẻ mặt hờn dỗi của Lôi Dĩnh, rơi vào tầm mắt cô lúc này chính là một "cục" chăn bông được cuộn tròn lại. . . tuyệt đối không tìm thấy khe hở, chỉ sợ nữ nhân kia ở bên trong thêm một lúc nữa sẽ xanh mặt tối mày vì ngạt thở mất!

"Này. . . chị bị ngốc sao?" Nén lại cảm giác buồn cười, Viên Khả Di xoay hẳn người lại, chọt chọt ngón tay lêи đỉиɦ đầu Lôi Dĩnh, điểm nhô tròn vo mà cô đang trông thấy.

"Em đáng ghét thật đấy! Trêu tôi mà còn muốn tôi phải dỗ dành em là thế nào?" Giọng nói gắt gỏng từ trong chăn truyền ra bên ngoài.

Viên Khả Di: ". . ."

"Phụt" một tiếng, Viên Khả Di không nhịn được cười, cô nằm ấp một tay lên má, dùng tay còn lại tiếp tục chọt chọt lên trán Lôi Dĩnh, cười khe khẽ: "Lôi Dĩnh. . . chị trước đây có thế này không?"

"Thế này là thế nào?" Vẫn dùng ngữ điệu cũ, Lôi Dĩnh không phân nặng nhẹ hỏi ngược lại, tuy rằng có chút ngộp nhưng cô nhất quyết không ló đầu ra bên ngoài.

"Là đáng yêu đấy!" Viên Khả Di nói xong lời này thì ngón tay cô cũng rà từ vầng trán của đối phương di chuyển xuống chóp mũi, nhấn nhấn hai cái.

Lôi Dĩnh: ". . ."

"Thình thịch" từng tiếng như sấm nổ, từ nãy đến giờ Lôi Dĩnh tuy có chút ngộp nhưng vẫn không đến nỗi, bất quá, sau khi nghe thấy bốn chữ vỏn vẹn tuôn ra từ miệng Viên Khả Di, cô hiện tại chẳng những ngộp mà còn nóng bức toàn thân hệt như bị thiêu đốt. . . !

Viên Khả Di. . . em lại muốn đùa tôi rồi có phải không?!

Đáng ghét thật đấyyy!!!

----------//------

P/s: sắp tới có lẽ ra chap k đều 🥹 nhưng mà sẽ ra nha~ ra chậm chút, mng ráng đợi, ráng đợi và ráng đợi ❤️🫣 mãi eo