Nằm an tĩnh một lúc, Viên Khả Di không nghe thấy Lôi Dĩnh đáp lại, cũng không thấy nữ nhân trong chăn có phản ứng gì. Cô lại nhấc môi cười nhẹ, chống khuỷu tay nhìn nhìn cuộn chăn bông trước mặt, ý cười trên miệng cứ thế khoét sâu hơn, vội chồm đến lấy cả thân thể của mình nằm đè lên người Lôi Dĩnh.
Lôi Dĩnh: "!!!"
"Khả. . . Khả Di!!!" Thừa biết sức nặng đang đè lên người mình là Viên Khả Di, thiếu chút nữa tim Lôi Dĩnh cũng nhảy vọt ra khỏi cổ họng, cô ra sức vùng vẫy, cảm giác không khí trong này càng lúc càng ngột ngạt, ngộp muốn chết cô luôn rồi!
Áp sát người xuống, Viên Khả Di cười đến tít mắt, cô không hiểu sao cái trò này lại vui như thế, không chút do dự kề sát trán mình lên trán Lôi Dĩnh, cất giọng hỏi: "Bên trong thế nào? Chị không thấy ngộp thở sao?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
"Em còn hỏi?! Thử chui vào đây đi rồi biết!" Lôi Dĩnh tiếp tục giãy giụa, cô không ngờ Viên Khả Di còn có mặt. . . quá mức trẻ con. Từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng đùa với ai kiểu này, cùng lắm cũng chỉ xem được qua vài bộ phim rồi cười một mình, nhưng đến lúc bản thân lâm vào tình cảnh tương tự thì thú thật là cười không nổi!
Vẫn giữ nguyên vẻ mặt thích thú, Viên Khả Di hạ thấp tông giọng: "Được thôi. Để tôi vào trong xem thử."
Lôi Dĩnh: ". . ."
Ngay lúc Lôi Dĩnh còn đang ngỡ ngàng, vụt một cái Viên Khả Di đã kéo được một góc chăn lên, nhanh chóng chui tọt vào trong nằm kề sát bên cạnh Lôi Dĩnh.
Sợi dây thần kinh trong não rung giật liên hồi, Lôi Dĩnh vừa nghiêng mặt sang đã trông thấy diện mạo xinh đẹp của Viên Khả Di phóng to trước mặt. . .
Cùng với loại hương thơm đặc trưng thoang thoảng đâu đây, khiến cô muốn ngừng thở trong giây lát.
Bốn mắt giao nhau, khoảng cách gần đến mức chỉ cần Lôi Dĩnh xoay hẳn mặt qua, hai chiếc mũi cao chót vót tin chắc sẽ hời hợt va chạm.
Nhìn sâu vào mắt Lôi Dĩnh, Viên Khả Di chợt nhớ đến một chuyện. . . Chẳng là, cô đã từng nghe một người bạn nói rằng khi đối diện với người mình thích, não bộ sẽ sản sinh Dopamine- hormone hạnh phúc nên đồng tử sẽ giãn ra đến 45%.
Không biết điều đó có thật hay không. . . nhưng chính ngay lúc này, tại khoảng cách này, cô có thể nhìn rất rõ đồng tử trong mắt Lôi Dĩnh đang giãn ra thì phải. . . ?
"Lôi Dĩnh. . ."
Giữa không gian tĩnh lặng, sau khi nghe thấy tiếng gọi thì thào của Viên Khả Di, lỗ tai Lôi Dĩnh chợt ù ù như tiếng gió gào ngoài biển. . .
Cô thất thần, lặng người ném ra ánh nhìn thấu suốt hơn, nhưng một lời cũng không đáp lại.
Tầm mắt Viên Khả Di chợt dời xuống, cô ngắm nhìn khuôn miệng bé bé xinh xinh của người kia đang mím chặt, thân thể cũng có chút run lên không biết vì lạnh hay vì một lý do nào khác.
Hô hấp đôi bên đều biến đổi, lúc nhanh lúc chậm, ý nghĩ chiếm hữu chạy loạn trong đầu Viên Khả Di, có trời mới biết cô đang phải kiềm nén đến mức nào. . . !
Xâm chiếm. . . cưỡng đoạt. . . rất nhiều ý nghĩ đồϊ ҍạϊ đang nảy mầm, ong ong trong đại não khiến cô cảm tưởng thần kinh như tê liệt.
"Khả—— ưʍ. . . !!!"
Lôi Dĩnh vừa động nhẹ cánh môi, nhưng chưa kịp nói tròn vành rõ chữ đã bị đôi môi mềm mại của Viên Khả Di khoá chặt lại.
Nháy mắt một cái toàn thân Lôi Dĩnh đã trở nên nóng bức, nội tâm phát hoả, cảm tưởng xương cốt gần như bị loãng ra, hoà tan theo từng động tác mυ'ŧ mát mà Viên Khả Di mang đến.
Đẩy nhẹ sau gáy Lôi Dĩnh, Viên Khả Di cấp tốc cạy mở khuôn miệng, công tiến đầu lưỡi vào bên trong ra sức càn quét, truyền đến tai cả hai là tiếng tim đập hỗn loạn cùng với loại âm thanh kiều mị đáng xấu hổ.
Bàn tay Lôi Dĩnh run lên bần bật, mắt vẫn mở to nhìn Viên Khả Di không chớp, cô không tài nào lý giải được loại sự tình đang phát sinh giữa hai người!
Thời điểm cảm nhận được vật nóng ấm tràn trong khoang miệng, cơ thể Lôi Dĩnh nhũn ra từng chút, mềm oặt như không thể cử động được nữa.
Ngay tầm mắt cô lúc này, đôi mắt Viên Khả Di đang dần nhắm lại, hàng mi rũ cong toát ra một cỗ mị lực đầy tính kiểm soát. . .
Cô không biết phải dùng biện pháp nào mới có thể dừng lại chuyện này. . . cũng không sao lý giải được cảm giác phức tạp đang trào lên không rõ, rưng rức nơi l*иg ngực!
Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng bền chặt khiến đầu óc Lôi Dĩnh rơi vào một trận cuồng phong, như thể một thế lực nào đó buộc cô phải ném hết lý trí ra sau đầu, buộc cô phải đón nhận lại nụ hôn của đối phương, kể cả khi cô không hiểu nó từ đâu lại phát sinh như thế. . . ?
Một tay Viên Khả Di đặt sau gáy Lôi Dĩnh, tay còn lại ôm lấy phần eo mỏng manh, kéo nữ nhân kia càng sát lại gần mình hơn một chút.
Tâm trí Viên Khả Di trống rỗng, cô không nghĩ được điều gì khác ngoài việc phải kéo dài nụ hôn này, nó khiến cô say mềm trong tiềm thức, dư vị ngọt ngào vương trên đầu lưỡi Lôi Dĩnh bức cô thèm khát muốn chiếm đoạt, biến nó thành sở hữu của riêng mình. . .
Vốn đang đắm chìm trong cơn mê ảo, bất chợt Viên Khả Di mở căng mắt ra khi cảm nhận được có thứ gì đó dần lăn xuống môi cô, chạm vào đầu lưỡi mang theo vị mặn.
Giật bắn mình rời khỏi nụ hôn, Viên Khả Di ngửa người thở ra hổn hển. Cô nhìn Lôi Dĩnh nhắm nghiền đôi mắt, trên má nữ nhân kia đã xuất hiện hai vệt nước ấm chảy dài, kèm theo đó là vài tiếng sụt sịt nho nhỏ.
Cổ họng Viên Khả Di ứ nghẹn, cô không khỏi cảm thấy hối hận bởi hành động bộc phát, ngu xuẩn của mình!
"Hức. . ." Nâng mu bàn tay dụi nhẹ hai hàng nước mắt, Lôi Dĩnh chầm chậm xoay lưng về phía Viên Khả Di, nằm co người nức nở từng tiếng.
"Lôi Dĩnh. . ." Viên Khả Di cắn môi, cô không rõ cảm giác bản thân hiện tại là đang áy náy, hay là đang hả hê vì chiếm được tiện nghi của nữ nhân này, thú thật là tâm trạng cô đang rất phức tạp!
"Xin lỗi. . . là tôi không tốt. Lúc nãy. . . lúc nãy. . ." Có chút ngập ngừng, giọng Viên Khả Di càng lúc càng nhỏ lại, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra tiếp theo nên nói những lời gì để biện minh cho hành động vừa rồi.
Lôi Dĩnh nằm rụt người thút thít trong khoang mũi, rất nhanh liền vùi mặt vào gối bật khóc thành tiếng, cô không hình dung được bản thân đang trải qua cảm giác gì. . . ? Là ấm ức, hay là thấp thỏm lo sợ điều gì đó, cô không thể đưa ra nhận định. Chính vì quá hoảng loạn nên mới không kiềm được nước mắt.
"Lôi Dĩnh, chị. . . chị nghỉ ngơi đi nhé. Tôi xin lỗi." Viên Khả Di túng quẫn không biết làm thế nào, đành phải thở nhạt một hơi sau đó đứng lên, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng vào khoảnh khắc bàn chân cô vừa chạm đất, bất chợt cổ tay lại bị Lôi Dĩnh kéo trở lại.
Nữ nhân nước mắt giàn giụa đang ngẩng đầu nhìn cô, rưng rức từng tiếng: "Em. . . em không muốn giải thích gì với tôi sao?"
Không phải Viên Khả Di không muốn giải thích, mà chính là chưa biết nên giải thích thế nào. Cô cụp mắt nhìn bàn tay run rẩy kia, lực đạo Lôi Dĩnh siết lấy cổ tay cô càng lúc càng chặt. . .
"Lôi Dĩnh. . ." Ngước mắt lên, Viên Khả Di nhàn nhạt buông xuống một câu: "Tôi. . . vì quá say nên lúc nãy đã nhận lầm người. Xin lỗi chị, lần sau tôi sẽ thận trọng hơn."
Nghe xong lời giải thích của Viên Khả Di, từng đốt ngón tay Lôi Dĩnh chầm chậm thả lỏng, khoảnh khắc cô thu hồi bàn tay của mình không biết nội tâm có bao nhiêu mất mát.
Tâm trạng đình trệ, khoé mắt ngưng đọng một tầng sương mỏng tanh, không tiếp tục lăn dài trên đôi má nữa. Vì nỗi thấp thỏm lo sợ trong cô ban nãy, ngay lúc này nó đã hiện rõ mồn một, rất dễ nhận biết. . .
Có lẽ cô đã lường trước Viên Khả Di sẽ trả lời như vậy! Sẽ là nhầm lẫn cô với một ai đó, hoặc là một lời giải thích qua loa nhằm để chặt đứt suy nghĩ của cô về tình huống quái quỷ vừa rồi!
Vậy đấy, cảm giác chật vật tràn lan trong tâm trí cô hiện giờ, so với chuyện diễn ra vào hơn 8 năm trước cũng không quá khác biệt. . . chỉ là, lần này cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hơn nữa Viên Khả Di đối với cô cũng không mang theo ý đồ quái ác, càng không phải như Âu Mộng Dao muốn đẩy cô vào vũng lầy tủi nhục. . .
Chỉ đơn giản là nhầm lẫn thôi, Viên Khả Di chỉ nhận lầm người thôi. . . !
"Ừm. Tôi hiểu rồi."
Lôi Dĩnh xốc chăn, vuốt lại drap giường rồi nằm xuống ngay ngắn, cô không để một tia cảm xúc biểu lộ trên mặt, chậm rãi xoay lưng hướng về phía cửa, đôi mắt đỏ au cũng dần dần khép lại.
Từ phía sau lưng cô truyền đến một tiếng thở dài, tiếp đến là tiếng bước chân, cuối cùng chính là âm thanh đóng chặt cửa. Sau tiếng động nhẹ nhàng đó, đôi mắt nghỉ ngơi chưa được bao lâu cũng liền hé mở, ánh mắt cô lúc này thoáng lên vài tia muộn phiền.
Chần chừ một lúc, Lôi Dĩnh ngoái cổ nhìn ra phía sau, tầm mắt hướng thẳng về vị trí cửa ra vào, tâm tình càng thêm trĩu nặng.
Vẻ mặt sa sút ảm đạm, cô không biết cuối cùng là bản thân đang thất vọng vì điều gì. . . ? Vì lời giải thích đó quá mức miễn cưỡng? Hay vì Viên Khả Di đối với cô không chút tôn trọng?
Phải, Viên Khả Di. . . em ấy chỉ giải thích qua loa như thế thôi, thậm chí còn không thèm quan tâm cảm xúc của cô ra làm sao cả!
Bất quá. . . cô đã vô tình biết được một chuyện sau tình huống phát sinh vừa rồi.
Lời giải thích của Viên Khả Di chính là đang gián tiếp thừa nhận rằng em ấy thích nữ nhân. . .
Viên Khả Di. . . em ấy đồng tính!
--------//-------
P/s: hơiiis, tự dưng muốn xôi thịt sớm qá. Lâu r k viết xôi thịt ngứa tay ghê : ))) ăn chay qá lâu rồi 🥺🥺