Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 35: Em là heo sao?

Khoảnh khắc Lôi Dĩnh vừa cúi xuống, còn chưa kịp tập trung quan sát đôi mắt kia đã bị đôi môi đang mấp máy của Viên Khả Di lôi kéo lực chú ý.

Cánh môi mềm mỏng, hơi khô vì có lẽ Viên Khả Di đã uống khá nhiều rượu dẫn đến mất nước. Lôi Dĩnh chớp động hàng mi, cô nhận thấy Viên Khả Di dường như đang muốn nói điều gì, liền hạ thấp vành tai của mình kề sát bờ môi kia, cố gắng lắng nghe thật rõ.

"Đừng mà. . . tôi không. . . tôi không phải. . ."

Lời lẽ mập mờ càng khiến Lôi Dĩnh tò mò hơn, cô lại nhích thêm chút nữa, áp một bên tai của mình kề sát khuôn miệng nhỏ nhắn của nữ nhân có vẻ như đang nói mớ.

Thanh âm Viên Khả Di thều thào, mang theo hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên vành tai Lôi Dĩnh: "Tôi không phải. . . tôi không phải là heo. . ."

Lôi Dĩnh: ". . ."

Là. . . heo sao?

Cánh môi Lôi Dĩnh mím chặt lại, phải nỗ lực lắm cô mới không "xì" cười ra tiếng.

Viên Khả Di. . . em ấy đang mơ thấy mình trở thành con heo sao? Như vậy. . . có đáng yêu quá rồi không?

"Lôi Dĩnh. . ."

Vốn đang ngớ ngẩn mỉm cười, Lôi Dĩnh nghe tiếng gọi bất giác bừng tỉnh, nội tâm giật thót như kẻ vừa gây ra chuyện xấu sợ bị phát hiện, lập tức nghiêng mặt nhìn Viên Khả Di.

May quá. . . hoá ra em ấy vẫn đang ngủ!

Nhưng mà. . . vừa rồi là gọi tên của mình sao? Em ấy đang mơ thấy mình sao? Lôi Dĩnh nghĩ rồi, không hiểu sao hai bên má cũng phiếm hồng, cô cắn cắn môi dưới, nhìn ngắm gương mặt Viên Khả Di đang say ngủ, sắc đỏ trên mặt cô lan ra đến tận mang tai lúc nào không hay.

"Lôi Dĩnh. . . không được. . . tôi không cho phép. . ."

Thời điểm cánh môi Viên Khả Di mấp máy lần nữa, quả tim treo trong l*иg ngực Lôi Dĩnh đập loạn không theo chủ ý, cô cảm giác hô hấp có chút khó khăn, vô cùng khẩn trương muốn lắng nghe Viên Khả Di tiếp theo sẽ nói gì.

Cùng lúc, bàn tay Viên Khả Di chợt khua qua khua lại, mi tâm cũng siết chặt như thể đang gặp chuyện gì đó kinh khủng trong giấc mơ.

Mắt thấy Viên Khả Di giãy giụa trong chật vật, trên miệng lại không ngừng gọi tên mình, Lôi Dĩnh sững sờ trong giây lát, ngay sau đó liền bắt lấy cổ tay Viên Khả Di hòng giúp đối phương bình tĩnh.

"Khả Di. . . tôi ở đây. Có chuyện gì? Em gặp ác mộng sao?" Lôi Dĩnh một tay vẫn giữ chặt tay Viên Khả Di, dùng tay còn lại vuốt ve tầng mồ hôi đang thấm ướt trên đôi má, dáng vẻ cô thập phần lo lắng khi chứng kiến Viên Khả Di khó chịu như vậy.

Cần cổ trắng nõn của Viên Khả Di ướt đẫm mồ hôi, Lôi Dĩnh càng nhìn càng luống cuống tay chân không biết phải làm thế nào. Còn có một chuyện cô không tài nào giải thích nổi, rõ ràng Viên Khả Di đang gặp ác mộng không phải sao? Vì cớ gì lại luôn miệng gọi tên cô trong cơn hoảng loạn như thế. . . ?

"Khả Di. . . em sao rồi?" Lôi Dĩnh hết cách, đành phải lay mạnh hai vai gọi Viên Khả Di tỉnh dậy, may mắn là chỉ sau vài cú lay Viên Khả Di đã mở to hai mắt, thở dốc hồng hộc.

Thu vào tầm mắt Viên Khả Di lúc này chính là gương mặt xinh đẹp không góc chết của Lôi Dĩnh cùng với một loại biểu cảm mà cô không ngờ đến.

Phải, nữ nhân này. . . hốc mắt sao lại đỏ hoe thế kia rồi?

Viên Khả Di ngồi bật dậy, cô vừa lau mồ hôi lấm tấm trên trán vừa nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì. . . ?"

"Lúc nãy. . . lúc nãy em nằm mơ thấy ác mộng sao?" Lôi Dĩnh chưa thể khôi phục tâm trạng, dáng vẻ lo lắng vẫn còn nguyên đó.

Lấy tay nâng đầu, Viên Khả Di vỗ nhẹ vài cái, bộ dáng cô trông thế nào cũng vô cùng mệt mỏi. Uống rượu thật không tốt, đã lâu rồi cô không gặp ác mộng, tuy giấc ngủ không quá sâu nhưng cũng không tệ như ngày trước, khi không hôm nay lại mơ thấy, hơn nữa còn nói mớ trước mặt Lôi Dĩnh. . . không biết nữ nhân kia đã nghe được những gì rồi!

"Tôi. . . lúc nãy có nói điều gì kỳ lạ hay không?" Viên Khả Di hít vào một ngụm khí lạnh, thở nhạt ra, cô đánh mắt thăm dò biểu tình trên gương mặt Lôi Dĩnh.

Nhớ lại khoảnh khắc khi nãy, Lôi Dĩnh trước tiên là mỉm cười, nhưng rất nhanh ý cười tủm tỉm liền bị dập tắt khi cô nhớ đến chuyện phát sinh sau đó.

"Khả Di. . ." Lôi Dĩnh ngập ngừng, ánh mắt cô như thoảng lên tia nắng nhạt nhoà trong đêm đen tĩnh mịch, trầm lắng thả giọng: "Em đã gọi tên tôi rất nhiều lần trong giấc mơ. . ."

Viên Khả Di: ". . ."

Viên Khả Di sững người, nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào cho thích hợp.

Gọi tên cô ta. . . cũng đúng thôi!

Vì lúc nãy trong mơ, những gì cô chứng kiến chính là toàn bộ sự tình diễn ra vào 6 năm trước. . . !

Rất ám ảnh. . . cứ như bản thân vừa được book một chiếc vé xuyên không trở về thời điểm đó, toàn bộ khung cảnh đều rất chân thực, lời lẽ châm biếm cùng với vẻ mặt lạnh lùng của nữ nhân này cũng rất chân thực. . .

"Dựa vào em mà cũng muốn khiến tôi phải trả giá? Bằng cách nào nhỉ? Muốn dùng cái thân tròn của em để chèn ép tôi sao?"

Là những lời này. . . chính những lời này đã hoá thành bách tiễn xuyên tâm, vùi chết cô trong vũng lầy tủi nhục, khiến cô ôm lấy uỷ khuất cùng nỗi ám ảnh kéo dài dăng dẳng không hồi kết!

Lôi Dĩnh. . . cô nghe cho rõ đây, Viên Khả Di tôi không phải là heo! Tôi tuyệt đối không phải là loài——

"Em là heo sao?" Lôi Dĩnh mải nhìn ngắm vẻ mặt lúng túng của Viên Khả Di từ nãy đến giờ, cô bặm môi cười khi nghĩ đến một chuyện, buột miệng phun ra câu hỏi bông đùa, cũng đồng thời đánh gãy suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu Viên Khả Di.

Viên Khả Di: ". . ."

Hiếm thấy Viên Khả Di bày ra vẻ mặt hờn dỗi, Lôi Dĩnh nén không nổi nữa liền bật cười khúc khích, cô chỉ tay lên chóp mũi đối phương, chu môi nói: "Em sao lại nằm mơ thấy mình biến thành heo? Diện mạo xinh đẹp thế này, đương nhiên không phải là heo rồi." Ngừng một chút, cô khẽ rũ mi, ra chiều thất vọng: "Em mơ thấy mình là heo, còn tôi là. . . thợ săn có phải không? Lý nào lại gọi tên tôi trong bộ dáng kinh sợ như thế?"

Viên Khả Di: ". . ."

Viên Khả Di cháy khô cổ họng, cô thầm rủa Lôi Dĩnh trong bụng một phen.

Thợ săn. . . heo sao? Nằm mơ đi! Cô mới chính là thợ săn, nữ nhân này lấy tư cách gì để "săn" cô kia chứ?!

Nói xong những lời đó Lôi Dĩnh cũng không ngăn được thẹn thùng, cô cắn môi cười tủm ta tủm tỉm, toàn thân cũng lắc lư, trong đầu liên tưởng đến chuyện này chuyện kia mà vui ra mặt.

Trong mắt Viên Khả Di lúc này, chính là hình ảnh của một Lôi Dĩnh vô cùng khả ái, không biết dáng vẻ kia có phải đang giả vờ hay không. . . nhưng kỳ thật là đáng yêu, rất đáng yêu!

"Chị. . . có gì buồn cười lắm sao?" Viên Khả Di gãi gãi chóp mũi, nơi vừa rồi bị ngón tay đáng ghét kia chạm vào, cô không lý giải được tâm tình của mình, mỗi lần ở bên cạnh Lôi Dĩnh đều tạo cho cô những cảm xúc rất kỳ lạ. . .

Không hẳn gọi là ghét, cũng không hẳn gọi là thích. . . nhưng cô thừa nhận bản thân không muốn rời đi một chút nào. . .

Cứ thế này. . . thật sự rất nguy hiểm!

"Chị nghỉ ngơi đi."

Sau khi thông suốt, Viên Khả Di vội đứng phắt dậy, nhưng còn chưa kịp xoay người thì một cơn choáng váng ập đến. Có lẽ đứng dậy quá nhanh nên mới nhất thời xây xẩm, trời đất tối đen như mực khiến cô mất thăng bằng ngã ập xuống đè lên người Lôi Dĩnh.

Lôi Dĩnh: ". . ."

"Xin. . . xin lỗi. Tôi chóng mặt quá." Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng vì cảm nhận được khoả ngực của mình đang đè ép vào khoả ngực của người kia, Viên Khả Di sượng cứng toàn thân, vội vã chống tay ngồi dậy.

Đến lúc cô ngồi dậy, những vệt đen loang lổ trong mắt đang dần mờ đi, nheo mắt thêm vài lần liền có thể thấy mọi thứ xung quanh đang hiện rõ mồn một.

Lôi Dĩnh. . . đang hướng đến cô một ánh mắt vô cùng dịu dàng, đôi má đào kia đã nổi lên một tầng phấn hồng mờ nhạt. . .

Cùng với một biểu cảm không thể tin được. . . chính là đang cắn môi thẹn thùng, thở có chút gấp thì phải?

Ách. . . !

Đáng. . . đáng yêu quá đi mất!!!

Nội tâm Viên Khả Di không ngừng gào thét, đôi má trắng nõn trong nháy mắt cũng chợt đỏ lên, không khắc chế mà thở hổn hển theo nữ nhân đang nằm đó.

Thành thật mà nói, vào khoảnh khắc cả thân thể Viên Khả Di ngã đè lên người mình, Lôi Dĩnh cảm tưởng nhịp tim như ngừng đập, cô chưa bao giờ ngửi được hương thơm trên người Viên Khả Di cặn kẽ đến thế. . .

Cũng chưa bao giờ cảm thấy hoang mang như vậy. . . vừa có chút thẹn, lại vừa có chút phấn khích không thể hình dung!

Vì Lôi Dĩnh không mặc áo ngực nên cảm nhận rõ ràng hai đồi núi của Viên Khả Di như thế lại cực mềm, kể cả khi đối phương đã trang bị một lớp phòng hộ.

Nếu nói Lôi Dĩnh không liên tưởng đến những điều xấu hổ là đang nói dối, vì quả thực cô đang thẹn đến chín cả mặt luôn rồi!

"Khả Di. . ."

Lôi Dĩnh vẫn giữ nguyên hiện trạng, nằm thờ thẫn trên giường nhưng không hiểu sao miệng cô lại vô ý tuôn ra tiếng gọi. Về phía Viên Khả Di, dưới không gian lắng đọng, cô nghe rất rõ thanh âm nhu nhuyễn êm tai đột ngột truyền đến, trong một khắc nào đó, cô phải thừa nhận rằng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên của mình được gọi hay như vậy. . .

Phải nói là hay đến muốn sa ngã luôn ấy. . . !

"Ừm. . . ?"

"Đừng. . . đừng tắm có được không?" Lôi Dĩnh cảm giác cơ thể mình lúc này đã tan ra như dòng suối, xương cốt mềm nhũn muốn ngồi dậy không nổi, chỉ nằm yên bất động nhìn Viên Khả Di, dồn hết năng lượng còn trữ lại để thốt ra những lời này.

Viên Khả Di: ". . ."

Chỉ vậy thôi sao. . . ?

Lặng mắt nhìn chằm chặp Lôi Dĩnh, mất một lúc Viên Khả Di mới đáp lại: "Ừm. Không tắm thì không tắm." Nói cứt câu, cô cũng vội xoay lưng lại tiến ra mở cửa, vừa xoa đầu vừa bước trở về phòng khách.

Tiếng đóng cửa vừa vang lên, nữ nhân nằm trên chiếc giường vẫn chưa thể khôi phục tâm tình, luyến tiếc hướng mắt về phía cửa, nơi thân ảnh Viên Khả Di vừa khuất khỏi tầm nhìn.

"Cạch."

Bất chợt cánh cửa lần nữa mở ra, trong mắt Lôi Dĩnh có cả ngạc nhiên xen lẫn xúc động khi trông thấy Viên Khả Di ló đầu vào, mỉm cười nhìn cô, hỏi: "Lôi Dĩnh. . . tôi. . . tôi nán lại đây ngủ một đêm được chứ?"

----------//------

P/s: thông cảm ik 🫣🫣 bởi vì Yang bận nên ra chậm ớ 🤪 đợi hết bận bù cho mấy bà ❤️ iuuu~