Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 32: Ảo giác

Âu Mộng Dao càng nghe càng cảm thấy tên hôn phu này hèn mọn, hết sức hèn mọn! Tuy nhiên, cô không phủ nhận bản thân lại rất thích sự hèn mọn của hắn!

Vì sao kia chứ? Cái nữ nhân Viên Khả Di gì đó vừa rồi chẳng phải ngang nhiên phách lối với cô sao? Cậy mạnh hϊếp yếu, đúng là phẩm chất của những vị tiểu thư cao ngạo!

"Chuyện rất dài dòng, ở đây nói không tiện, chút nữa về nhà anh sẽ kể chi tiết hơn. Còn về lý do Lôi Dĩnh trở thành người của Cơ gia thì tạm thời anh chưa rõ, đợi anh tìm hiểu kỹ càng sẽ nói với em sau." Liêu Diệc Hành cũng có cùng một thắc mắc như Âu Mộng Dao, hắn thật không hiểu hai nữ nhân kia đã hàn gắn bằng cách nào, thiết nghĩ Viên Khả Di theo lý phải hận Lôi Dĩnh đến thấu xương, cả đời không bao giờ muốn gặp lại luôn ấy chứ!

Hắn nói rồi liền nắm tay vị hôn thê của mình đến vị trí khán đài, cùng ngồi xuống dõi mắt lên sân khấu, nơi chuẩn bị diễn ra tiết mục góp vui mở màn trước khi bắt đầu buổi đấu giá năm bức tranh cổ.

Đèn trần vụt tắt, không gian khép kín được bao trùm bởi bóng đêm dày đặc, chỉ sau vài giây liền chớp loé những ánh đèn led mập mờ chiếu rọi trên sân khấu, tập trung sự chú ý của mọi người hướng đến chiếc màn che đỏ rực đang dần dần hé mở.

Dưới ánh đèn sân khấu lúc này, một nam nhân trong bộ vest đen lịch lãm đang ngồi bên chiếc đàn piano, ngón tay lướt sóng tạo nên những khúc nhạc trầm ấm, hầu hết những người có mặt đều yên lặng lắng nghe, biểu cảm người nào người nấy vô cùng thưởng thức.

Vị trí Lôi Dĩnh đang ngồi là bên cạnh Cơ Thái, tâm trạng cô vẫn chưa hết hồi hộp vì dư âm của cuộc gặp gỡ qua loa với hai vị tiền bối khi nãy, Cơ Uyển Đình cùng Viên Nhất Sâm.

Có một điều quái lạ là vào khoảnh khắc cô giáp mặt Cơ Vĩnh Triết, cô cùng ông có trò chuyện vài câu nhưng tâm trạng lại vô cùng thư thản, nhưng khi mặt đối mặt cùng hai bậc thân sinh của Viên Khả Di, mặc dù họ chỉ thoáng qua một nét cười nhẹ nhàng thay cho lời chào hỏi nhưng không hiểu sao nội tâm cô cứ không ngừng lay động, phấp pha phấp phỏng rối hết cả lên, miệng lưỡi cũng cứng đơ khiến cô đứng đần người như tượng đá!

Rõ ràng Cơ Vĩnh Triết mới là ba chồng tương lai, không lý nào cô lại đối với Viên Nhất Sâm cùng Cơ Uyển Đình dè dặt hơn có đúng không? Thậm chí còn dâng lên cảm giác thấp thỏm, lo sợ bản thân sẽ thể hiện không tốt ở trước mặt đôi vợ chồng này. . . !

Nhầm lẫn rồi. . . chắc chắn là nhầm lẫn rồi!

Người cô nên sợ phải là Cơ Vĩnh Triết mới đúng a! Có lẽ nào vì bản thân quá mức sùng bái Cơ Uyển Đình nên mới sinh ra loại cảm giác ái ngại như vậy? Đáng sợ nhất phải nói đến ý nghĩ điên rồ vừa xẹt ngang khiến cô kinh hồn bạt vía, không biết căn cứ vào đâu mà cô lại ảo giác. . . Viên Khả Di mới chứng thực là hôn phu tương lai của mình!

Ôi. . . có phải sự xuất hiện của Âu Mộng Dao đã làm gợi nhớ trong cô phần ký ức oái ăm, nỗi ám ảnh cứ thế ùa về gây nên một trận đảo lộn, phá hoại nhận thức của cô rồi hay không?

Chắc chắn là như vậy rồi. . . !

Từng dòng suy nghĩ chạy loạn trong đầu, Lôi Dĩnh không cách nào dập tắt. Cô mím chặt cánh môi, cảm giác l*иg ngực có chút khó thở, cô lia tầm mắt sang bên trái, nhích một chút, rồi lại một chút nữa. . .

Viên Khả Di đang ngồi đó trong tư thái trầm tĩnh, chuyên chú đặt ánh nhìn của mình về phía sân khấu, bất động thanh sắc thưởng thức từng khúc nhạc piano văng vẳng khắp khán phòng.

Sườn mặt Viên Khả Di xác thực rất đẹp, xương hàm mềm mại thon thả, như thể một kiệt tác được tạo thành dưới nét vẽ của các đại danh hoạ. Sóng mũi cao thẳng tắp, nhìn góc nào cũng trông tự nhiên vô cùng, vượt xa những sản phẩm nhân tạo mà nữ nhân thời nay thường chạy theo xu hướng.

Lôi Dĩnh ngắm càng lâu càng không hiểu bản thân đang suy nghĩ điều gì. Là ganh tị, hay là ngưỡng mộ? Hầu như hai loại cảm giác đó cô đều không có.

Cô, chỉ đơn giản là đang chiêm ngưỡng, vì quả thật bản thân rất yêu thích nét đẹp của Viên Khả Di, là một dạng phấn khích mỗi khi nhìn thấy, có thứ ma thuật quái quỷ nào đó khiến cô không đành lòng dời đi ánh mắt của mình!

Màn trình diễn piano kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như pháo nổ khiến Lôi Dĩnh vốn đang ngẩn ngơ buộc phải hoàn hồn trở lại.

Cũng ngay lúc này, cô cảm nhận hai vành tai chợt nóng lên không rõ lý do, nhịp tim cũng gia tốc có chút vội vã, cô hoảng hốt trấn định tâm tình, nỗ lực triệt tiêu những ý nghĩ điên rồ mà bản thân vừa liên tưởng đến!

Có lẽ. . . sau khi trở về cô nên tĩnh dưỡng một thời gian, không thể để quá khứ u ám kia tác động cô thêm một lần nào nữa!

Ám ảnh đến muốn phát điên lên rồi. . . !!!

Thời điểm MC dõng dạc gọi tên từng bức tranh, một vài người phía sau cánh gà lần lượt mang chúng ra đặt ngay ngắn ở trung tâm sân khấu. Mỗi bức tranh đều được lộng kính xuyên suốt, đánh dấu theo thứ tự năm ra đời cùng với chiếc bảng gỗ hiển thị mức giá khởi điểm.

Khán phòng liền rộ lên những tiếng "ồ ồ", bàn luận với nhau về điểm đặc biệt của từng bức tranh, ai nấy đều tỏ ra bản thân hiểu biết, có vẻ như đã định sẵn một con số nhất định ở trong đầu chỉ chờ để nâng bảng.

"Lôi Dĩnh, cô nhìn bức tranh cuối cùng xem." Cơ Thái hướng Lôi Dĩnh chú ý đến bức tranh nằm vị trí cuối cùng ở sát bên trái, cũng là bức tranh được đánh số thứ 5, giá khởi điểm đã là 300 vạn.

Con số quá lớn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến Lôi Dĩnh ngao ngán thở dài, cái mạng quèn của anh trai cô xem ra. . . còn không quý bằng một bức tranh cổ!

Cơ Thái tiếp tục nói: "Đó là bức chân dung của Phú Sát Hoàng Hậu, báu vật duy nhất được lưu truyền cho đến thời nay có liên quan đến bà." Anh quay sang nhìn Lôi Dĩnh, nói với vẻ mặt tự hào: "Cũng là vai diễn để đời của cô cô đấy! Nhờ vai diễn ấy mà tên tuổi bà vang dội khắp đại lục, trở thành hình mẫu nữ nhân ôn nhu uỷ mị, lương thiện cơ trí in sâu vào tâm trí khán giả!"

Nguyên lai là vậy, cuối cùng thì Lôi Dĩnh cũng hiểu vì sao Cơ Uyển Đình lại chịu xuất hiện ở buổi triển lãm hôm nay, nếu không phải vì muốn đấu giá bức tranh đó thì cô cũng không thể nghĩ ra lý do nào khác!

Quả nhiên, sau khi bốn bức tranh lần lượt về tay người khác, đến bức thứ năm Lôi Dĩnh mới được chứng kiến Viên Khả Di giơ bảng. Đáng bất ngờ là chỉ sau cái nhấc tay đầu tiên, MC liền công bố bức tranh thuộc về tiểu thư Viên gia, Viên Khả Di với mức giá 800 vạn, gây nên một trận huyên náo, xôn xao khắp khán phòng.

Một cái nhấc tay nhẹ nhàng liền có thể thổi giá bức tranh thêm 500 vạn. . . Lôi Dĩnh thật không còn ngôn từ nào để diễn tả tâm trạng cô lúc này!

Đau lòng quá a. . . !!!

Cô lại niệm chú, không phải tiền của mình, không phải tiền của mình! Ấy vậy mà niệm cả chục câu rồi vẫn cảm thấy tiếc đứt ruột là thế nào đây hả?!

Kết thúc buổi triển lãm, ánh đèn vừa vụt sáng thì hầu hết mọi người đều đứng lên, những âm thanh xì xào bàn tán vẫn chưa thể chấm dứt. Lôi Dĩnh choàng lấy tay Cơ Thái, hai người cùng nhau tiến ra đại sảnh, chuẩn bị lên xe để đến Cơ gia chính thức ra mắt, thuận tiện ăn mừng vì bức tranh độc nhất đã thuộc về tay Cơ Uyển Đình.

Theo tính toán của Viên Khả Di trước đó, Cơ Thái được biết nếu Lôi Dĩnh gây ra chuyện bại hoại anh liền có thể từ hôn, một mặt sẽ khiến Lôi Dĩnh ôm lấy tủi nhục, mặt khác anh cũng có cớ để ba mình không hối thúc chuyện sinh con đẻ cái, dành cho anh chút ít thời gian bình ổn tâm tình.

Lần này đưa Lôi Dĩnh trở về ra mắt chính là muốn nhân dịp thể hiện tình yêu sâu đậm mà anh dành cho cô ấy, cũng là một phần trong bước thứ hai của kế hoạch do Viên Khả Di vạch ra, anh đương nhiên phải nghiêm túc phối hợp, vì suy cho cùng lợi ích mà anh nhận được cũng không xem là nhỏ!

Về phía Lôi Dĩnh, trên suốt đoạn đường Cơ Thái đã căn dặn cô rất nhiều thứ, đối với những yêu cầu mà anh đưa ra cô đều vui vẻ chấp thuận. Có thể nói, hành động này dường như đã nâng cao tính xác thực suy luận của cô, tên thiếu gia mặt hoa da phấn có lẽ chỉ muốn dùng cô làm bình phong che mắt thiên hạ!

Cô hạ quyết tâm, khi trở về nhất định phải tìm cách để Khâu Tinh Húc có dịp gặp gỡ Cơ Thái, nếu có thể nhanh chóng xác minh thì càng quá tốt, cô đỡ phải lăn tăn đau đầu!