Cánh cổng rộng mở, lần lượt ba chiếc siêu xe chạy thẳng vào sân, từ trong xe Lôi Dĩnh đã có thể nhìn thấy rất đông vệ sĩ đứng ngay ngắn xung quanh, chỉ nhìn phớt qua ánh mắt cũng cũng cảm nhận được họ chuyên nghiệp thế nào.
Thời điểm đặt chân vào nhà, nếu không phải được Cơ Thái tiết lộ cô cũng không biết một mình Cơ Vĩnh Triết lại có thể sống ở nơi rộng lớn thênh thang, khoảng cách từ phòng này sang phòng khác cũng xa xôi như vậy.
Ngẩng mặt nhìn lên, thu vào mắt cô là những tia sáng phát ra từ đèn chùm trên trần nhà cao vυ't, lung linh sang trọng. Nội thất bên trong quá mức xa xỉ, mỗi một bước chân tạo cho cô cảm tưởng cứ như bản thân đang giẫm lên từng thỏi vàng chứ không phải là gạch men thông thường!
Thiết kế sang chảnh, có quá nhiều mùi thượng lưu toả ra từ nơi này, bức cô gần như muốn chết ngạt trong sự cao sang quyền quý!
Chỉ tính riêng phòng khách đã rộng lớn gấp đôi ngôi nhà mà cô đang sống cùng Cơ Thái, chiếc bàn dài được ốp trên mặt một tấm kính cường lực, bố trí ở điểm trung tâm đủ cho 20 người ngồi.
Nhưng có vẻ đây không phải nơi để họp mặt gia đình, Cơ Thái nắm lấy tay Lôi Dĩnh, theo chân Cơ Vĩnh Triết đến một gian phòng nhỏ ở bên cạnh, nơi này không gian ấm cúng, diện tích tuy không lớn nhưng bàn ghế, tủ kệ đều được bày trí đầy đủ.
Mọi người cùng ngồi xuống, Cơ Vĩnh Triết dặn dò người hầu làm lên vài món ăn, sau khi người hầu rời đi ông mới quay sang Lôi Dĩnh, nói rằng sẽ sắp xếp thời gian để hai bên gia đình gặp mặt, thuận tiện trao đổi, chọn ngày lành tháng tốt để cử hành lễ đính hôn.
Cơ Thái tỏ rõ sự vui mừng, anh nắm chặt tay Lôi Dĩnh cố ý giơ lên khá cao cho mọi người cùng thấy, dùng ánh mắt âu yếm nhìn cô, cũng không quên thốt ra những lời hoa mỹ để lấy lòng cô trước mặt người cha nghiêm khắc của mình.
Cơ Uyển Đình cùng Viên Nhất Sâm cũng thay nhau hỏi han, hoàn toàn không mang theo ý tứ thăm dò. Lôi Dĩnh cảm nhận được cả ba vị tiền bối đều dành cho cô sự quan tâm đặc biệt, hảo cảm tràn ngập trong từng câu chữ, khiến cô không khỏi chột dạ.
Nếu nghi hoặc trong lòng là đúng. . . vậy chẳng phải cô cùng Cơ Thái đang cấu kết để lừa dối mọi người hay sao?
Cơ Uyển Đình trước mắt so với Cơ Uyển Đình trong trí tưởng tượng của cô gần như không có sự khác biệt, có vẻ thời gian đã lãng quên bà, ngoại trừ vài nếp nhăn nho nhỏ ở đuôi mắt thì diện mạo kia vẫn không chút thay đổi, thậm chí còn có phần mặn mà hơn, nhìn thế nào cũng vô cùng quý phái.
Luận về nhân phẩm, Cơ Uyển Đình trước nay đã là một tượng đài to lớn trong mắt rất nhiều người, vấn đề này không có gì để bàn cãi. Thế nhưng, Lôi Dĩnh không ngờ Cơ Vĩnh Triết cùng Viên Nhất Sâm cũng ôn hoà không kém, khi cười lên lại tràn đầy phúc hậu.
Riêng hai vị này thì cô đã được nghe ngóng rất nhiều từ những mảng tin tức về kinh tế quốc gia, những đoạn video ngắn từ phóng viên hay kể cả những bức ảnh cô từng chứng kiến đều là vẻ mặt nghiêm nghị, quyết đoán của họ. Cho nên, thật bất ngờ khi gặp mặt trực tiếp họ lại không như những gì cô tưởng tượng, chính là dáng vẻ ôn tồn nhã nhặn, lời ăn tiếng nói đều thể hiện sự khiêm nhường, không quá mức hùng hổ như khi đối mặt với thương trường khốc liệt.
Viên Khả Di. . . cô ấy cũng như vậy có phải không? Lúc nào đối với cô cũng quan tâm săn sóc, nhưng khi ở công ty sẽ có bộ dạng như thế nào? Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy nôn nao, tò mò không thể kiềm lòng được.
Gạt bỏ cảm giác áy náy, tầm mắt Lôi Dĩnh len lén ném về phía Viên Khả Di, nhưng không ngờ vừa lia sang, cô lại chạm phải ánh mắt Viên Khả Di cũng đang nhìn đến mình, tự nhiên trong lòng giật thót một cái.
Trong khoảnh khắc, cô cảm giác không khí xung quanh ngột ngạt vô cùng, tiếng cười đùa giòn giã chui vào tai cô gần như bị loãng ra, không còn nghe rõ những lời mọi người đang nói.
Cứ như vậy, cô cùng Viên Khả Di giao mắt nhìn nhau, không hiểu sao nhịp tim trong l*иg ngực đột ngột gia tốc. Nhưng theo mắt quan sát của cô thì Viên Khả Di hầu như không chút biến động, vẫn một vẻ mặt lạnh tanh, vô tâm vô phế khiến cô nhìn không thấu.
"Lôi Dĩnh." Cơ Uyển Đình vốn đang trò chuyện cùng Cơ Vĩnh Triết, chợt nhớ đến gì đó liền chuyển đề tài sang Lôi Dĩnh, cất giọng nhỏ nhẹ: "A Thái nói gia đình con kinh doanh một quán cơm rất nổi tiếng, tên gọi của nó là gì nhỉ?"
Lôi Dĩnh tươi cười đáp: "Dạ, là Lôi Ký, tính đến nay nó đã tồn tại được gần 30 năm rồi ạ."
Cơ Thái hăm hở nói thêm vào: "Món cơm thịt bò ở đó rất ngon, có dịp cô cô nên thử, nhất định sẽ không thất vọng." Tuy nhiên, nếu không có hành tây chắc chắn sẽ ngon hơn, anh định bụng, lần sau nếu đến gặp. . . ba mẹ vợ tương lai anh cần phải phản ánh vấn đề này!
Cùng lúc thức ăn được mang lên, mọi người đều ngưng lại cuộc trò chuyện để tập trung thưởng thức. Lôi Dĩnh vừa ăn, vừa thầm đánh giá tay nghề đầu bếp Cơ gia quả thật không tệ, mỗi món ăn đều nêm nếm rất đậm đà, đủ loại hương sắc khác nhau không gây nhàm chán.
Nhưng mà. . . ở đây có đến tổng cộng năm món, nhưng không món nào là có hành tây cả! Cũng phải thôi, vì Cơ Thái cực ghét hành tây, lý nào đầu bếp lại không nắm rõ sở thích của thiếu gia nhà mình kia chứ?
Lôi Dĩnh ăn chậm nhai kỹ, động tác thanh tao ưu nhã tạo ấn tượng rất tốt cho hai họ Viên- Cơ. Không chỉ Cơ Vĩnh Triết cảm thấy hài lòng về nàng dâu này, mà ngay cả Cơ Uyển Đình cùng Viên Nhất Sâm cũng chấm cho cô một thang điểm khá cao. Tuy không phải tiểu thư hào môn danh giá, nhưng lối hành xử lễ phép cùng với ngoại hình quá mức xinh đẹp cũng đã đủ khiến họ gật gù trong bụng.
Suốt bữa ăn, Cơ Thái không ngừng gắp thịt cá cho vào chén Lôi Dĩnh, thậm chí anh còn cẩn thận dùng tay quẹt lấy lớp mỡ trên môi cô, cử chỉ tận tâm chu đáo không tránh khỏi ánh mắt chú ý của mọi người, cả bàn ăn đều rộn ràng những lời trêu chọc.
Viên Khả Di từ đầu đến cuối chỉ một mực tập trung ăn uống, cô không lên tiếng, cũng không màng nhìn sang, hoặc là sẽ đặt mắt ở nơi này, hoặc là sẽ đặt mắt ở nơi khác, hoàn toàn không để tâm vào câu chuyện mọi người đang hướng đến.
Cơ Thái liên tục tung hứng, đẩy đưa đủ trò khiến Lôi Dĩnh có chút. . . buồn nôn. Bất quá, cảm giác đó rất nhanh bị cô dằn xuống, nỗ lực trưng ra vẻ mặt thẹn thùng, phối hợp với Cơ Thái vô cùng ăn ý.
"Lạch cạch."
Ngay lúc Cơ Thái âu yếm cùng Lôi Dĩnh, Viên Khả Di đột ngột buông đũa đứng lên, cất giọng nhạt nhẽo: "Ba, mẹ, cậu. Con vừa nhớ ra có việc quan trọng vẫn chưa kịp giải quyết. Mọi người tiếp tục ăn nhé, con xin phép về trước."
Cơ Uyển Đình thở dài: "Tối muộn vậy rồi, để ngày mai mới giải quyết không được sao?"
"Không được, việc này rất quan trọng." Vừa đáp lại Cơ Uyển Đình, Viên Khả Di lập tức quay sang Viên Nhất Sâm, nói: "Ba, ngày mai con sẽ đến công ty muộn một chút."
"Được rồi, con đi đi." Viên Nhất Sâm vỗ vỗ lên tay vợ của mình, ông biết Cơ Uyển Đình lúc nào cũng mang tâm trạng lo lắng, nhưng Viên Khả Di đã trưởng thành thế này rồi không nên quản thúc cô trong những việc nhỏ nhặt. Tương lai Viên Khả Di sẽ trở thành người thừa kế, nắm giữ tập đoàn Viên thị trong tay, ông đương nhiên ủng hộ cô luôn có tinh thần trách nhiệm với công việc.
Thời khắc Viên Khả Di rời đi, nội tâm Lôi Dĩnh không ngừng trống trải, kể cả xung quanh ồn ào những tiếng bông đùa cô cũng không sao vui nổi, cùng lắm cũng chỉ giương lên ý cười gượng gạo.
Viên Khả Di thật sự đi rồi. . . ngoảnh đầu nhìn ra phía sau, Lôi Dĩnh chỉ loáng thoáng trông thấy bóng lưng người kia, trong lòng một trận tê rần không nhận định rõ.
Viên Khả Di ra đến xe, cô ngồi vào ghế lái lập tức phóng như tên bay đến quán bar mà Lam Cẩn Du vừa nhắn địa điểm. Cô ngẫm nghĩ, có lẽ gương mặt Lôi Dĩnh quá đỗi đáng ghét mới khiến cô không thoải mái trong lúc ăn như vậy, cũng may là rời đi sớm, bằng không còn không biết bản thân sẽ phải cam chịu đến mức nào!
Xe dừng trước cửa quán bar, Viên Khả Di được lễ tân cung kính đón tiếp, dẫn đường cô vào bên trong, đến vị trí bàn mà Lam Cẩn Du đã đặt sẵn.
Tiếng nhạc được mở không quá to, vì là quán bar chill nên khung cảnh rất nhẹ nhàng thư giãn, Lam Cẩn Du đang ngồi lắc lư theo nhạc thì trông thấy Viên Khả Di tiến đến, lập tức vòng tay lên đầu tạo thành hình trái tim để chào hỏi bạn thân của mình: "Khả Di a~"
Viên Khả Di: ". . ."
Lớn thế này rồi mà vẫn còn nhí nhố!
"Thế nào rồi? Bồ hẹn mình ra đây gấp như vậy có chuyện gì quan trọng sao?" Lúc nãy ở nhà vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn của Viên Khả Di, Lam Cẩn Du nghe cô nàng than vãn nên cấp tốc chọn địa điểm để giúp Viên Khả Di đi giải khuây, giảm thiểu cơn buồn chán. Cô bị hối thúc đến mức không kịp trang điểm chỉn chu, chỉ thay qua loa một chiếc áo len kiểu cách đơn giản.
"Không có việc gì, chỉ muốn cùng bồ uống chút rượu thôi." Vừa nói, Viên Khả Di vừa vẫy tay gọi phục vụ, cô order một combo rượu champagne cùng trái cây và vài dĩa mồi, sau khi hoàn tất liền ngồi thảnh thơi tựa lưng lên ghế, khoanh tay trong bộ dáng trầm mặc.
"Khả Di, bồ xem này." Lam Cẩn Du lấy trong túi xách ra một xấp hình đặt lên bàn, cười nham hiểm: "Chọn đi, việc bồ nhờ mình đã thu xếp xong rồi, đợi thời cơ chín muồi sẽ lập tức hành động!"
Viên Khả Di cụp mắt nhìn xấp hình nằm ngay ngắn trên mặt bàn, không ngờ mới đó Lam Cẩn Du đã làm xong việc cô giao phó, quả là. . . rất nhiệt tình!
Vươn tay cầm lấy xấp hình xem xét, Viên Khả Di lật tới lật lui, khẽ nhíu mày: "Tên này không được, nhìn hắn mập mạp thế kia, muốn đè chết cô ta sao?"
Ném tấm hình đầu tiên xuống, Viên Khả Di vừa chú ý đến tấm thứ hai liền cảm thấy không thuận mắt: "Tên này còn quá đáng hơn! Râu ria rậm rạp, chắc chắn hắn rất thô bạo, không thích hợp!"
"Còn có loại trai bao như thế này sao? Mặt mày bặm trợn, nham nhở chẳng khác gì những tên biếи ŧɦái!"
"Ôi trời, bồ tìm đâu ra tên này thế? Hắn rốt cuộc nghiện bao lâu rồi, chỉ còn xương bọc da làm sao có sức mà hành hạ cô ta được đây?"
Lam Cẩn Du: ". . ."
Quan sát từng tấm hình lần lượt bị Viên Khả Di vứt xuống bàn, Lam Cẩn Du chỉ biết bĩu môi chán ngán. . .
Rõ ràng là căn dặn cô tìm đại một tên trai bao nào đó để ra sức hành hạ Lôi Dĩnh. . . cô nể mặt lắm mới tìm hẳn 10 tên, vậy mà tên nào cũng bị loại không chút lưu tình!
Viên Khả Di a, bồ đúng thật là nữ nhân tráo trở!!!