Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 31: Sự thật

"Viên Khả Di?" Âu Mộng Dao lầm bầm trong miệng, vì trước đó đã được hôn phu tương lai, Liêu Diệc Hành thông báo trước về sự xuất hiện của ái nữ Viên gia nên cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón tiếp. Bất quá, cô cũng không hiểu sao Viên Khả Di lại bất thình lình chen ngang như vậy!

"Âu Mộng Dao." Viên Khả Di nhấp mũi chân tiến đến, trên môi ẩn hiện nét cười mờ nhạt: "Cô đang muốn ám chỉ Cơ gia chúng tôi không có đủ tiền để mua một chiếc váy hàng real có phải không?"

Bị hỏi đến cứng họng, Âu Mộng Dao đưa mắt nhìn Lôi Dĩnh. Nữ nhân này. . . từ khi nào đã trở thành người của Cơ gia?!

Lặp lại động tác của Âu Mộng Dao khi nãy, Viên Khả Di vươn tay đến phủi nhẹ vài cái lên vai đối phương, ý vị thâm trường: "Thật kỳ lạ. Rõ ràng nhân viên đã khẳng định với tôi chiếc váy này là hàng bán giới hạn, hiện tại cả quốc gia chỉ có được một chiếc. Vậy thì. . ."

Hàng mi cong vuốt khẽ nâng lên, Viên Khả Di nhếch môi, buông giọng giễu cợt: "Cô nói thử xem, có phải tôi đã bị nhân viên cửa hàng lừa rồi không?"

Âu Mộng Dao sững người, lòng bàn tay bắt đầu lạnh cóng. Ngay lúc cánh môi cô run rẩy chưa biết phản ứng thế nào thì Liêu Diệc Hành đã kịp thời xông đến giải vây, hắn vội vã kéo tay cô lùi ra phía sau, đứng trước mặt Viên Khả Di niềm niềm nở nở: "Khả Di, là cô ấy không hiểu chuyện. Em nể mặt anh đừng truy cứu chuyện này nữa có được không?"

Liêu Diệc Hành sở hữu dáng người khá cao, tướng mạo rất ưa nhìn, nhưng vì từ nhỏ đã mang trong mình căn bệnh tim quái ác nên khí sắc luôn ở trạng thái suy nhược, không được tươi tắn như bao người khác.

Nói đến tên thiếu gia này, Viên Khả Di cùng hắn đã gặp qua không ít lần ở những buổi tiệc dành cho giới thượng lưu. Mỗi lần hắn đến bắt chuyện đều lộ ra vẻ tươi cười, tính cách có phần ôn hoà nhã nhặn, ấn tượng của cô dành cho hắn vốn dĩ không xem là xấu.

Cũng như thời điểm cô vừa trở về nước, không ngờ người đầu tiên đến Viên thị chào hỏi cô lại chính là Liêu Diệc Hành, hắn còn mang cả Âu Mộng Dao, hôn thê của hắn bên cạnh để giới thiệu, kèm theo món quà nho nhỏ để bày tỏ thành ý.

Vậy nên ngay lúc này khi chứng kiến Liêu Diệc Hành vừa nói vừa ho khan từng tiếng, Viên Khả Di chỉ biết thở dài, nén cơn giận xuống bất đắc dĩ xua tay: "Bỏ đi." Đảo mắt nhìn quanh, biết bản thân là tâm điểm nên lôi kéo sự chú ý của khá nhiều người, cô vội quay sang Lôi Dĩnh, nói: "Đi thôi. Lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi."

Từ đầu đến cuối Lôi Dĩnh chưa từng rời mắt khỏi Viên Khả Di, cô ngập ngừng "ừm" nhạt, sau đó lủi thủi bước theo sau Viên Khả Di đến vị trí ghế ngồi.

Thời khắc Viên Khả Di vừa xoay người, những tiếng xì xầm bắt đầu rộ lên, trộn lẫn trong đó là ý tứ cười nhạo. Chỉ sau câu nói của Viên Khả Di, họ làm sao không biết đâu là thạch anh đâu là đá vụn, đã dùng hàng fake mà còn lớn giọng phách lối, chê trách Âu Mộng Dao không biết ngượng mồm!

Liêu Diệc Hành nghiến răng điên tiết, hắn kéo tay Âu Mộng Dao lôi ra một góc khuất để chửi rủa: "Đầu óc em có vấn đề sao? Cái thứ rác rưởi này mà cũng vác lên người là thế nào? Tôi đã chi tiền để em đi mua sắm đàng hoàng rồi kia mà?!"

Phải rồi phải rồi! Âu Mộng Dao nhíu mày bất mãn, hắn đã chuyển khoản cho cô 3 vạn, là 3 vạn cơ đấy!

Bám đùi tên thiếu gia vô dụng này quả là bất hạnh, đã bệnh tật đầy người thì thôi đi, ngay cả vung tiền cũng phải hỏi ý mẹ của mình!

Trước đó cô không biết, còn nghĩ bản thân may mắn nên mới được Liêu Diệc Hành chấm trúng, không ngờ vật đổi sao dời, mãi đến cách đây một tháng cô mới chợt nhận ra. . . hắn chỉ là đứa con ngoài giá thú của Liêu Kiên Hán, không nhận được tình yêu thương của người cha này như những người con mang họ Liêu còn lại!

Liêu Diệc Hành, hắn chứng thực chỉ là con rối mặc cho người cha quyền lực của mình tuỳ ý sai bảo!

Bất hạnh nối tiếp bất hạnh, thời điểm cô phát giác mọi chuyện thì đã quá muộn màng. Bởi mối quan hệ đã kéo dài được hơn 2 năm nên nửa năm trước cô đã đính hôn cùng hắn, chính thức trở thành nàng dâu tương lai của nhà họ Liêu!

Thế lực Liêu gia tuy không thể so sánh với nhị đại thế gia danh tiếng, nhưng cũng không tầm thường đến nỗi mặc kệ cô muốn chơi đùa thế nào! Cho nên mới nói, đâm lao buộc phải theo lao, cô đương nhiên không có biện pháp làm càn, vừa đính hôn đó lại muốn từ hôn, chắc chắn sẽ khó lòng yên ổn!

"Xin lỗi." Âu Mộng Dao cúi thấp mặt xuống, cố trưng ra bộ dáng thiệt thòi: "Mẫu váy đó em thật sự rất thích. . . vì không có khả năng nên em đành phải mua hàng supper fake, giá cả sẽ vừa túi tiền hơn. . ."

Chiếc váy đắt đỏ vừa ra mắt cách đây không lâu, có đánh chết cô cũng không ngờ người sở hữu nó lại là Lôi Dĩnh! Còn quá đáng hơn, cái nữ nhân ngu xuẩn đó không hiểu sao lại xuất hiện ở đây, báo hại cô thiếu chút nữa đã bị lũ người kia dìm chết bằng nước bọt!!!

Dáng vẻ hối lỗi của Âu Mộng Dao quả thật đã khiến Liêu Diệc Hành mủi lòng, hắn tự trách mình không đủ bản lĩnh, không thể mang đến những điều tốt đẹp cho nữ nhân hắn yêu, cuối cùng cũng chịu nguôi ngoai mà nắm lấy tay Âu Mộng Dao dỗ dành: "Anh xin lỗi. Anh không cố ý lớn tiếng với em, nhưng lần sau ở những nơi thế này đừng sinh thêm chuyện, để đến tai ba anh sẽ rất phiền phức."

Âu Mộng Dao ngoan ngoãn gật gù, cô làm sao không biết Viên gia vốn là cái gai trong mắt của Liêu Kiên Hán, nếu để ông biết cô vừa bị Viên Khả Di bôi đen mặt trước sự chứng kiến của nhiều người, tin chắc cô sẽ ăn không ít khổ!

Xét theo thực tế, Liêu gia vốn khởi nghiệp sớm hơn Viên gia tận 5 năm, đều cùng một mảng kinh doanh nông sản xuất nhập khẩu. Ấy vậy mà chỉ sau 10 năm đứng vững trên thương trường, cái danh "ông trùm nông sản" lại thuộc về Viên Nhất Sâm, doanh thu vượt trội giúp ông luôn giữ vị trí đứng đầu, Liêu Kiên Hán không cay mới là lạ!

Bị chèn ép nhiều năm như thế, tuy ngoài mặt Liêu Kiên Hán luôn tỏ vẻ hoà hiệp nhưng chưa giây phút nào ông ngừng nghĩ cách đạp đổ chén cơm của Viên thị, giành giật lại vị trí mà ông vốn có!

Dòng suy nghĩ trong đầu Âu Mộng Dao đột ngột chuyển hướng, cô nhíu mày đầy khó hiểu: "Diệc Hành, nữ nhân khi nãy là bạn học thời cấp 2 của em, cô ta như thế nào lại trở thành người của Cơ gia, anh có biết chuyện này không?"

Liêu Diệc Hành đưa tay che miệng, vừa ho vừa thở có chút nặng nhọc, sắc mặt dường như đã sa sút hơn, hắn hỏi: "Em đang nói về Lôi Dĩnh sao?"

Trong mắt Âu Mộng Dao là một sự hoang mang khó tả, cô tự hỏi Lôi Dĩnh rốt cuộc có thân phận gì? Không phải gia thế tầm thường còn hơn cả cô hay sao, lý nào lại có nhiều gia tộc hiển hách biết đến cô ta như vậy?!

Thông qua nét mặt, Liêu Diệc Hành liền nhìn thấu Âu Mộng Dao đang lăn tăn điều gì, lập tức giải thích: "Thật ra. . ." Hắn ngó nghiêng qua lại, cảm thấy an toàn rồi mới nói tiếp: "Em còn nhớ thằng nhóc Tạ Vũ hay không? Thằng nhóc đó là em trai của bạn anh, cũng là bạn học của Viên Khả Di thời còn ở trường Cao Trung HM."

Tạ Vũ vốn không quen biết Viên Khả Di, nhưng vì nhận tiền của Liêu Diệc Hành nên hắn đã luôn nhắm đến Viên Khả Di mà buông lời châm chọc, năm lần bảy lượt biến cô trở thành tâm điểm cười nhạo của bạn học cùng trường. Còn lý do Liêu Diệc Hành làm như vậy, đương nhiên là vì muốn thay ba mình trút hết cơn giận lên người Viên Khả Di, muốn ái nữ Viên gia phải gánh chịu uất ức trong suốt 3 năm ngồi trên ghế nhà trường!

"Năm đó, Tạ Vũ cùng Lôi Dĩnh vốn là bạn học cùng lớp. Trong một lần tình cờ trông thấy cô bạn thân luôn theo sát bên cạnh Viên Khả Di đến lớp học trao thư, mà người nhận thư lại chính là Lôi Dĩnh. Thằng nhóc tinh ranh lén lút đọc trộm lá thư cô ta cất trong hộc bàn, thật không ngờ lại phát hiện Viên Khả Di là đồng tính, hơn nữa còn thầm thương trộm nhớ Lôi Dĩnh suốt 3 năm. Em nói xem, chuyện thú vị như vậy anh làm sao không can thiệp?" Liêu Diệc Hành hào hứng kể lại, không quên để lộ vẻ mặt khoái trá.

Tường tận nhớ lại, những năm đó hắn ngoài mặt tuy luôn tỏ ra xởi lởi mỗi lần gặp gỡ Viên Khả Di, nhưng thực tâm lại vô cùng chán ghét. Có trách thì trách Viên Nhất Sâm cao ngạo, luôn cậy mạnh chèn ép Liêu Kiên Hán trên thương trường, hắn không làm được việc lớn, chẳng lẽ việc nhỏ cũng không thể giúp ba mình trút giận hay sao?

Thế nên, việc nhỏ mà hắn đang nói chính là muốn nhắm đến đứa con bảo bối của Viên Nhất Sâm, Viên Khả Di!

Điều buồn cười nhất là Viên Khả Di từ nhỏ đến lớn đều được che giấu thân phận kỹ càng, ngay cả học hành cũng không như các vị tiểu thư khác, không chú trọng những ngôi trường quý tộc mà lại vào ngôi trường dành cho những nam nữ sinh có xuất thân tầm trung, hiển nhiên là để người khác không quá chú ý đến mình!

Trong suốt 3 năm, Liêu Diệc Hành đã chi tiền hằng tháng chỉ để Tạ Vũ giúp mình trút giận lên người Viên Khả Di, cứ nghĩ sau khi Viên Khả Di rời khỏi ngôi trường đó hắn sẽ không còn được nghe Tạ Vũ kể lại vẻ mặt hậm hực, tức giận mà không biết làm gì của cô tiểu thư heo ú.

Ấy vậy mà gần đến ngày tổng kết năm học lại để hắn biết được mảnh tâm tình chôn giấu trong lòng cô, hắn hiển nhiên không để vuột cơ hội, lập tức bày mưu hòng muốn giày vò tinh thần cô lần cuối cùng trước khi chấm dứt thú vui đã kéo dài suốt 3 năm giúp hắn phần nào hả hê nỗi ấm ức!

Có điều hắn không ngờ, chỉ một câu nói tuyệt tình của Lôi Dĩnh mà có thể khiến Viên Khả Di cấp tốc rời khỏi quê nhà, nán chân tại trời Tây đến tận 6 năm mới chịu trở về tiếp quản Viên thị. . .

Nhưng không thể không nói, sự trở về ngoạn mục của cô đã gây cho hắn không ít kinh ngạc, thậm chí hắn phải tự hỏi không biết việc làm năm xưa liệu có phải đã sai lầm rồi không. . .

Hắn, đã gián tiếp giúp con heo năm nào lột xác trở thành phượng hoàng! Và đáng nói hơn, thay vì là một vị tiểu thư béo ú ngây thơ như lúc trước, ngay từ lần gặp gỡ tại Viên thị cách đây không lâu, hắn cảm thấy người mà bản thân đang đối mặt vô cùng xa lạ, nào phải Viên Khả Di của mảnh ký ức vốn tồn tại trong tâm trí hắn. . . ?

Tâm tư khó đoán, ánh nhìn thâm sâu, khí chất toát ra từ trên người nữ nhân này đã hoàn toàn thay đổi!