Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 30: Là 30 vạn!

*

Loay hoay trong phòng cả buổi chiều, Lôi Dĩnh được thợ trang điểm mà Viên Khả Di mời đến chăm chút tỉ mỉ. Cơ Thái đã thay đồ xong từ sớm, anh ngồi chống cằm ở một bên quan sát Lôi Dĩnh từ đầu đến cuối, trong lòng thấp thoáng vài tia ganh tị.

Nữ nhân này. . . khi chưng diện hẳn hoi lại đẹp quá mức cho phép luôn rồi!

Diện mạo vốn đã sắc sảo, nay lại được tô son điểm phấn làm tôn lên khí chất của một vị tiểu thư, cao quý sang chảnh như muốn áp bức bất kỳ ai cố ý đến gần, yêu mị khó tả!

Sau khi chỉn chu mọi thứ, Lôi Dĩnh theo chân Cơ Thái tiến ra xe, thời điểm xe vừa lăn bánh anh liền lên tiếng dặn dò: "Chút nữa gặp ba của tôi, cô tuyệt đối không được mách lẻo chuyện gì đấy, có biết không?"

Lôi Dĩnh: ". . ."

Kể cả Cơ Thái không nói thì cô cũng không có ý định vạch trần, sóng yên biển lặng như thế này không phải tốt quá rồi sao?

"Hiểu rồi." Chợt nhớ đến một chuyện, Lôi Dĩnh hỏi: "Khả Di. . . em ấy sẽ đi cùng ba mẹ có phải không?"

"Phải." Cơ Thái ngẫm tới nghĩ lui liền thở dài: "Cô cô rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, vì mặc dù thời hoàng kim đã trôi qua khá lâu nhưng danh tiếng của bà vẫn chưa hề mai một, cho nên mỗi lần xuất hiện đều phải chuẩn bị rất chu đáo, kín kẽ từ trong ra ngoài."

Theo lời Cơ Thái, buổi triển lãm tranh cổ hôm nay được tổ chức trong một không gian khép kín, hầu hết những người đến tham dự đều thuộc giới quý tộc, khách mời được giới hạn dưới 20 người.

Viên- Cơ là nhị đại thế gia có tiếng nhất thành phố C, sự góp mặt của hai gia tộc này chính là tâm điểm chú ý của buổi lễ khai mạc. Cho nên, đừng nói là Cơ Uyển Đình, ngay cả Viên Khả Di hay Cơ Thái đều có khả năng bị soi xét, anh căn dặn Lôi Dĩnh nên chuẩn mực trong mọi hành động cử chỉ, tránh để người khác đánh giá bằng bất cứ hình thức nào.

"Chút nữa. . . chúng ta không nên quá giữ khoảng cách. Cô chịu khó phối hợp với tôi, dù sao thì ở đó cũng có rất nhiều người quen, tốt xấu gì cũng nên cho tôi chút mặt mũi."

Viên- Cơ oanh tạc trên thương trường suốt từng ấy năm, đến nay đã thiết lập vô số mối quan hệ. Bằng hữu tuy nhiều, nhưng kẻ địch cũng không tính là ít, để tránh tai mắt của những kẻ chuyên bôi bác danh dự hai nhà, Cơ Thái đương nhiên phải hành xử cẩn trọng!

Xe chạy vào bãi, một nhóm vệ sĩ đứng bên thềm quan sát, vừa xác định được là xe của Cơ thiếu gia ngay lập tức phóng đến vây chặt xung quanh, hỗ trợ Cơ Thái cùng Lôi Dĩnh né tránh ống kính của phóng viên để vào trong an toàn.

Lôi Dĩnh khá bất ngờ trước tình huống này, xem ra chỉ cần mang họ Cơ cũng đã đủ trở thành tâm điểm được săn đón, không nhất thiết phải là diễn viên hạng A hay ngôi sao ca nhạc gì gì đó cả!

Hai người vô cùng phối hợp, đều tình tứ choàng lấy tay nhau tiến vào đại sảnh, nữ lễ tân sau khi xác minh danh tính Cơ Thái liền cung kính mở cửa, chào đón hai vị khách quý đến căn phòng Vip, cũng là nơi diễn ra lễ khai mạc có sự tham dự chỉ vỏn vẹn 20 người.

Trần nhà cao vυ't, dàn âm thanh vô cùng chất lượng, được mở những bản nhạc không lời bất hủ tạo nên không gian thư giãn nhẹ nhàng, không thua kém một bữa tiệc buffet trong nhà hàng sang trọng.

Những chiếc bàn đầy ắp thức ăn cùng rượu vang, khách mời đã đến khá đông, hầu hết đều ăn vận cầu kỳ, ai nấy đều chỉn chu từ ngón chân cho đến ngọn tóc.

Đủ loại hương thơm quyện vào nhau, mặc dù Lôi Dĩnh theo chân Cơ Thái chào hỏi rất nhiều người, nhưng kỳ thật không ai ở đây sở hữu loại hương thơm khoan khoái dễ chịu như trên người Viên Khả Di, Lôi Dĩnh thầm nói với chính mình là vậy.

Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ rồi lại cảm thấy vô cùng trống trải. Cô đến đây đã hơn 30 phút rồi, ấy vậy mà vẫn chưa thấy Viên Khả Di xuất hiện. . .

"Cơ Uyển Đình! Là Cơ Uyển Đình thật đấy!"

Tiếng xì xầm to nhỏ bắt đầu vang lên thu hút sự chú ý của Lôi Dĩnh, mặc dù đang phải đi bên cạnh Cơ Thái để tiếp rượu từng người quen nhưng cô vẫn không ngăn được ý nghĩ muốn xoay đầu tìm kiếm.

"Ôi ôi! Đúng thật là bà ấy rồi! Không uổng công tôi đã phải mua lại cái vé mời này với giá cắt cổ!"

"Xem kìa. . ." Một quý bà trong số đó bật thốt: "Là con gái rượu của bà ấy sao? Giống y đúc "Cơ Uyển Đình" mà tôi trông thấy trên kênh truyền hình vào sáng nay luôn ấy chứ!"

Các quý bà đứng cạnh nhau cười giòn giã, ai nấy đều hết lời tán dương ca tụng, hai mẹ con đi với nhau cứ như hai chị em, Cơ Uyển Đình năm nay đã gần cán mốc ngũ tuần mà vẫn không để lộ dấu hiệu tuổi tác, thật muốn khiến người ta ganh tị đây mà!

"Cơ Thái!"

Ngay lúc tâm trạng Lôi Dĩnh dao động không ngừng, không biết một nam nhân từ đâu lại tiến đến, hồ hởi kéo Cơ Thái sang nơi khác trò chuyện.

Có lẽ là bạn rất thân, Cơ Thái tươi cười trò chuyện với người kia dường như đã quên bẵng sự hiện diện của cô, mặc cho cô đứng ngây ngốc ở gần đó.

Tầm mắt Lôi Dĩnh di chuyển liên tục, cô nỗ lực tìm kiếm thân ảnh của Viên Khả Di. Mặc dù đã xác định được vị trí nhưng cô không thể chủ động tiến đến. Cơ Thái từ đầu đã căn dặn cô phải theo sát bên cạnh, tuyệt đối không được tách ra vì bất kỳ lý do gì.

Đứng bất động ở một khoảng cách khá xa, Lôi Dĩnh đã có thể trông thấy Cơ Uyển Đình, thần tượng một thời mà cô luôn sùng bái đang nổi bần bật giữa đám đông, khí chất không lẫn vào đâu cho được!

Thú thật là trước đó cô còn nghĩ bản thân sẽ rất vui khi được gặp bà ấy, nhưng không hiểu sao lực chú ý của cô lúc này chỉ dồn hết vào một người. . .

Là Viên Khả Di, nữ nhân diện một chiếc váy đỏ rực như hoa mẫu đơn, bờ vai hở nhẹ để lộ xương quai xanh cân xứng, mái tóc óng mềm uốn lượn ở phần đuôi tăng thêm vẻ gợi cảm.

Đẹp. . . quả thật rất xinh đẹp!

Đẹp như thể lấn át mọi thứ xung quanh, phảng phất toàn thân là một loại mỹ cảm quyến rũ đến mê hồn người!

"Lôi Dĩnh. . . ?"

Tiếng gọi khá chát, đâu đó còn có chút quen thuộc khiến Lôi Dĩnh không khỏi sững sờ, hoảng hốt nghiêng mặt nương theo ngọn nguồn âm thanh vừa truyền đến.

"Là cô thật sao?" Nữ nhân mái tóc nâu xoã dài vừa nheo mày khó chịu vừa tiến dần về vị trí Lôi Dĩnh đang đứng. Cô ta trang điểm khá đậm, diện mạo tuy xinh đẹp nhưng thái độ lại vô cùng kệch cỡm, dùng ánh mắt khinh thường nhìn tổng quát Lôi Dĩnh từ trên xuống dưới.

Đáng nói nhất chính là chiếc váy cô ta đang mặc. . . so với chiếc váy trên người Lôi Dĩnh chính là cùng một kiểu dáng, cùng một màu sắc, kể cả có dùng kính hiển vi cũng không thể soi ra điểm khác biệt!

Nội tâm Lôi Dĩnh không ngừng run rẩy, cô siết chặt nắm tay, nhìn trừng trừng nữ nhân trước mắt, chỉ trong thoáng chốc vẻ căm phẫn đã nổi tràn lan khắp mặt.

Âu Mộng Dao! Là bạn học thời cấp 2 của cô, cũng chính là người đã gây ra nỗi ám ảnh đeo bám cô cho đến tận bây giờ. . . !

Hình thành trong cô phần tính cách rụt rè, ái ngại đối với mọi thứ xung quanh, hơn hết là cô chẳng bao giờ còn có thể tìm cho mình một người bạn thân để trao gửi niềm tin tuyệt đối!

"Có nhầm lẫn gì không? Cô mà cũng được mời đến đây sao?" Âu Mộng Dao khinh khỉnh, ý cười trên môi đầy trào phúng. Cô đứng khoanh tay, thở ra một hơi dường như mất kiên nhẫn, tầm mắt trượt dài trên chiếc váy Lôi Dĩnh đang mặc, "chậc" nhẹ từng tiếng: "Hàng fake bây giờ cũng chất lượng thật đấy! Còn có thể giống đến từng chi tiết thế này sao? Cô nói xem, nó được mua ở khu chợ rẻ tiền nào thế?"

Lôi Dĩnh vẫn giữ dáng đứng nghiêm trang, nhưng ngoài việc ném đến nữ nhân kia một ánh nhìn căm phẫn cô cũng không thể làm gì khác, cũng chẳng biết phải ứng phó thế nào.

Thật không muốn nán lại đây thêm nữa. . . !

Tiến sát đến bên cạnh Lôi Dĩnh, Âu Mộng Dao nâng tay phủi phủi lên vai đối phương, bật cười khe khẽ: "Tuy nói là hàng fake, nhưng "nhái" đẳng cấp thế này thì giá trị cũng không tồi đi. Cô rốt cuộc đang cặp kè với tên đại gia nào thế? Hắn có phải ki bo quá rồi không, sao lại tặng cho mỹ nhân đồ fake thế này?" Ngừng lại một chút, một bên khoé môi Âu Mộng Dao nhấc lên, nói bằng giọng khinh miệt: "Để tôi đoán nhé. . . là 5 vạn, hay là 10 vạn?"

"Là 30 vạn!"

Đột ngột một giọng nói không biết từ đâu vang lên, l*иg ngực Lôi Dĩnh rộn ràng như tiếng trống gõ bởi loại cảm xúc thân thuộc đang thôi thúc cuộn trào. Ngay cả Âu Mộng Dao cũng không khỏi ngỡ ngàng, cả hai đồng loạt nghiêng đầu nhìn về cùng một phía.

Viên Khả Di mặt lạnh hơn băng, thần thái đĩnh đạc đang đứng cách Lôi Dĩnh chỉ còn vài bước chân, sắc diện tối tăm như bị màn đêm bao phủ, không tìm thấy dù chỉ là một tia ánh sáng.

Cô ấy, chính là chủ nhân của giọng nói vừa rồi!