Rõ ràng là muốn dỗi anh, không ngờ lại bị anh phản kích, làm cho cô bây giờ giống như thật sự muốn gây rối.
"Dù sao cũng không phải vấn đề của tôi..." Sở Trĩ Thủy bị anh chọc ngoáy đến mức thẹn quá hóa giận, chỉ có thể cắn răng, tức muốn hộc máu nói: " Là vấn đề của bọn đàn ông các anh!"
Tân Vân Mậu nghe những lời cô nói thì vô cùng ngạc nhiên: "?"
Sau khi cô nói không chút lựa lời, lại càng đúng tình hợp lý nói tiếp: "Đều là do đàn ông các anh không được, nếu anh yêu cầu tôi nói tên của những phụ nữ xinh đẹp, tôi có thể nói liền mười người ngay tại chỗ, lái xe vào thành phố trong vòng ba giây là có thể tìm thấy một người đẹp, nhưng số cậu trai có vẻ ngoài đoan chính lại ít đến đáng thương, hoàn toàn không thể so sánh với con gái!"
Biểu cảm của Tân Vân Mậu vô cùng vi diệu: "Lý do này cũng quá gượng ép rồi đó..."
"Gượng ép hồi nào, đây là thực tế, anh tưởng mình xuất sắc lắm sao?" Đó là bởi vì trình độ của nam giới quá kém cỏi, nếu không yêu quái nam các anh làm sao có thể kiêu ngạo được?"
" ... "
"Nếu tôi là một người đàn ông, tôi sẽ mạnh hơn anh gấp vạn lần." Sở Trĩ Thủy vô cảm kết luận: "Đúng vậy, không phải anh xuất sắc. tất cả đều dựa vào yếu tố bên ngoài hỗ trợ."
"Cô nói cái gì?" Tân Vân Mậu tức đến mức đau đầu, lạnh lùng nói: "Cô không biết trình độ của tôi trong đám yêu quái!"
Sở Trĩ Thủy cười nhạo: "Anh cũng không biết trình độ của tôi trong thế giới loài người, nếu năm đó anh thi tham gia thi đại học chung với tôi, anh sẽ hiểu rõ chênh lệch giữa hai chúng ta lớn đến bao nhiêu."
“???”
Ánh mắt Tân Vân Mậu thâm sâu, anh nhìn cô đầy oán hận, giọng điệu mang theo chút phẫn uất: "Vừa rồi cô không nói như vậy."
Khi cô yêu cầu anh làm việc không có như vậy.
Sở Trĩ Thủy nghĩ đến việc anh vừa tưới xong vườn trà, sắc mặt cô liền thay đổi, ho nhẹ hai tiếng, dịu dàng nói: "Đã muộn rồi, anh muốn ăn gì? Trên đường đi mua một ít được không?"
Ngọn lửa chiến tranh đã được dập tắt kịp thời nên không cháy lan rộng thêm.
Sau khi một người và một yêu quái rời khỏi vườn trà, đầu tiên họ mua trà trái cây và bánh ngọt, sau đó đậu xe trước cửa hàng tiện lợi. Trên đường không có nhà hàng nào tử tế, Sở Trĩ Thủy có thể ăn đồ ăn vặt là no nhưng cô cảm thấy Tân Vân Mậu cao như vậy, có lẽ vẫn cần một bữa ăn chính.
Cửa hàng tiện lợi không có nhiều khách, không gian tuy nhỏ nhưng có nhiều ánh sáng, người bán hàng đang ngồi nghịch điện thoại.
"Gần đây không có quán nào ngon hết, giữa trưa cũng chỉ ăn qua loa, anh có muốn ăn cơm hộp không?" Sỡ Trĩ Thủy nhìn thấy anh đang đi dạo trước kệ hàng, lại nói tiếp: "Bên kia có món lẩu oden đó, còn có thể mua đồ ăn vặt."
Tân Vân Mậu có vẻ như lần đầu tiên bước vào một cửa hàng tiện lợi, anh hoang mang loanh quanh bên trong, cuối cùng đi theo sát cô, lắc lư đến chỗ tủ lạnh.
Sở Trĩ Thủy chưa bao giờ thấy anh ăn cơm, vì vậy cô lấy cơm nắm mận từ trên kệ xuống, lại nhìn anh cũng làm theo cô lấy một cái, nhắc nhở: "Bên kia có cá ngừ đại dương kìa."
Tân Vân Mậu liếc nhìn cô: "Thích cá như vậy sao, cái gì cũng đề cập đến nó?"
"..."
Cô cảm thấy vấn đề này chỗ nào cũng là bẫy, chỉ lỡ đãng một chút là gió bão nổi lên.
Cô phát hiện mình thường xuyên bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lộ ra bộ mặt thật, mới vừa quen biết không bao lâu đã bị lộ chuyện cô miệng lưỡi sắc bén, rõ ràng là đã lăn lê bò lết nhiều năm trên chức trường, lại bị anh làm lộ ra tính hiếu thắng của mình, vậy mà lại công khai tranh chấp xem ai mạnh hơn.
Sở Trĩ Thủy không có ý định tiếp tục đấu võ mồm với anh nên chỉ im lặng chờ anh chọn đồ ăn xong. Nhưng mà, Tân Vân Mậu dạo một vòng trước các kệ hàng, cuối cùng chỉ cầm nắm cơm mận trong tay, lặng lẽ đặt nó lên quầy thu ngân.
"Chỉ ăn ít như vậy thôi sao? Buổi chiều không đói à?" Sở Trĩ Thủy rất ngạc nhiên, cô đang định tính tiền, trấn an nói: "Anh không cần phải lo lắng, muốn cái gì thì cứ chọn."
Cô chỉ nghĩ có lẽ anh không mang theo ví tiền, cảm thấy có chút ngượng ngùng nên chọn lúc thích hợp thu liễm lại bớt.
Tân Vân Mậu lắc đầu.
"Được rồi, vậy trên đường nếu anh nhìn thấy món nào khác muốn ăn thì cứ nói."
Điều Tân Vân Mậu không nói là thật ra anh không cần ăn cơm, lấy cơm nắm chỉ đơn thuần là tò mò hương vị cô chọn như thế nào mà thôi.
Cả hai đều không chọn hâm nóng cơm nắm, họ đứng trước cửa hàng tiện lợi xé bao bì.
Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng kéo một cái, lộ ra nắm cơm bọc rong biển hoàn hảo không vỡ chút nào, vừa lúc có thể đẩy bao bì lên ăn.
Tân Vân Mậu lại rất lộn xộn, anh cau mày mở lớp giấy plastic ra thì thấy rong biển và túi bao bì trong suốt được kẹp vào nhau, toàn bộ nắm cơm đều bị anh mở đến lung tung lộn xộn.
“Cái này phải xé từ giữa.” Sở Trĩ Thủy thấy tay chân anh luống cuống, cô đưa cơm nắm trong tay ra, buồn cười nói: “Vừa nãy tôi quên nói với anh, anh ăn cái này đi.”
"Không cần..."
Tân Vân Mậu chưa kịp nói xong, nắm cơm trong tay anh đã bị lấy đi, thay thế bằng cơm nắm đã được bóc ra hoàn hảo.
Sở Trĩ Thủy thành thạo mở nắm cơm còn lại ra, từ từ cắn miếng đầu tiên, nhấm nháp nắm cơm có vẻ ngoài chênh lệch hẳn, cun4ng không trao đổi lại cơm nắm với anh.
Tân Vân Mậu không ngờ cô lại nhanh như vậy, anh rút tay lại, mím môi: "Cô giống như thường xuyên làm như vậy."
"Cái gì?” Cô thản nhiên thưởng thức đồ ăn như thể không có việc gì, nhai kĩ nuốt chậm không giống như đang ở trong cửa hàng tiện lợi mà lại ưu nhã và tự tại như ở nhà hàng Ngọc trai đen.
Tân Vân Mậu cảm thấy rằng con cá đã đúng về một điều, tự trên người Sở Trĩ Thủy có một sự quý khí, không phải là khoe xa hoa khoe giàu có mà là thành thạo mọi việc, còn có cả sự chây lười cực độ. Mặc dù cô ra tay giúp đỡ người khác nhưng giơ tay nhấc chân lại tự nhiên tùy ý, hoàn toàn là trạng thái không để trong lỏng.
“Chăm sóc người khác theo thói quen.” Anh bình tĩnh nói: “Không phải cũng đối xử như vậy với con cá kia sao.”
“Đây mà gọi là chăm sóc gì chứ?” Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Chỉ là một nắm cơm mà thôi, không cần nói quá lên vậy đâu.”
Tân Vân Mậu không nói gì.
Sở Trĩ Thủy đang cắn cơm nắm thấy lại anh đứng yên không nói gì, cô không khỏi hơi nhíu mày lộ ra vẻ chần chừ muốn nói lại thôi.
Tân Vân Mậu nhìn thấy chút biểu cảm nhỏ của cô, hỏi: "Cô muốn nói gì?"
"Thôi, không nói, nói nữa lại cãi nhau..." Tốt hơn hết là cô không nên tìm thêm bất cứ phiền phức gì.
Nhưng cô không nghĩ tới, càng che giấu thì càng lộ, càng làm cho người khác muốn biết.
Tân Vân Mậu cố chấp nói: “Cô nói đi.”
Cô khá chột dạ: “Nói xong anh sẽ buộc tội tôi cố tình chọc giận anh.”
“Cứ nói đi.” Anh thề son sắt cam đoan: “Chỉ lần này thôi tôi sẽ không trách cô.”
Sở Trĩ Thủy nghĩ đến những áo tưởng hoang đường từ trước đến nay của anh, nghi ngờ có phải những lời nói việc làm của mình đã làm anh hiểu lầm hay không, đến chuyện nhỏ này mà cũng coi như vô cùng quan trọng, lẩm bẩm: "Tôi đang nghĩ anh cũng thật đáng thương, chưa bao giờ được người khác chăm sóc cho nên mới nói quá lên như vậy?"
Nếu không trao đổi cơm nắm thì có là chuyện gì lớn đâu chứ.
Công bằng mà nói cô cảm thấy lời này như đổ dầu vào lửa, nói ra thật sự rất xúc phạm.
Tân Vân Mậu lại không hề khó chịu, ánh mắt anh sâu thẳm không có bất kỳ gợn sóng nào, nói: "Đúng thật là chưa từng có."
Lông mi của cô khẽ động: “... Câu trả lời này của anh làm tôi không thể nào tiếp lời được."