Đây là lần đầu tiên Tân Vân Mậu được ăn cơm nắm, anh thong thả ung dung thưởng thức, chậm rãi cảm nhận vị mơ lan tỏa trên đầu lưỡi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào vị giác đã ngủ say lâu nay. Vị tươi mát, chua và ngọt nhẹ hòa quyện vào nhau tạo ra cảm giác mới lạ và hấp dẫn.
Sau khi ăn xong, anh mở miệng nói: “Tôi muốn thêm một cái nữa.”
“Đi lấy đi, tôi nghĩ anh chưa no đâu.”
Hai người lại lần nữa tính tiền, Tân Vân Mậu đưa cơm nắm cho người bên cạnh, nhìn cô chằm chằm không nói một lời nào như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Sở Trĩ Thủy không phàn nàn gì, cô tùy ý xé mở bao bì, một tay đưa lại cho anh rồi thản nhiên nói: "Ăn xong đi rồi về."
Ngón tay cầm nắm cơm của cô trắng nõn, móng tay màu hồng nhạt mượt mà mà tính tế, thật sự rất dễ làm con người ta hoảng hốt.
“Ừm.”
Anh lặng lẽ ăn xong cái thứ hai, chỉ cảm thấy nó chua và ngọt hơn cái đầu.
Tại khoa Phát Triển Kinh tế, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu mang theo bữa trà chiều trở lại, gọi Kim Du đang ở trong văn phòng tới lấy.
Kim Du vui vẻ chạy đến, theo lệ thường trả tiền lại cho Sở Trĩ Thủy, sau khi bị cô uyển chuyển cự tuyệt mới mới cảm ơn rồi nhận lấy bánh ngọt. Bánh kem tươi mới vừa vào miệng, cô ấy chợt nhớ tới chuyện chính, phồng má nói: "Đúng rồi, Hồ cục vừa mới đến tìm cô."
Sở Trĩ Thủy: "Tìm tôi sao?"
"Nói là có chút việc."
"Được, vậy để tôi đi một chuyến." Sở Trĩ Thủy tiện tay lấy lọ bánh quy mới mua từ trong túi ra, cô nghĩ nghĩ rồi lại bỏ lại: "Kim Du, lần trước cô để trà xanh ở đâu vậy?"
"Tôi cất nó ở trong ngăn tủ, giờ tôi lấy cho cô."
"Lấy hộ tôi hai hộp nhé, cảm ơn cô."
"Được." Kim Du nghi ngờ hỏi: "Hai hộp? Cô định làm gì sao?"
"Tặng quà không tặng phong bì cho Hồ cục." Sở Trĩ Thủy nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của cô ấy, trấn an: "Không sao đâu, đưa chút quà này cũng không làm cho Hồ cục phải vào đồn cảnh sát đâu."
" ...Tôi không sợ chuyện này."
Sở Trĩ Thủy lên đường với hai hộp trà trên tay, không biết Hồ Thần Thụy có việc gì vậy nên cô chỉ mang theo chút đồ để phòng bất trắc.
Trong đơn vị công tác, không thể không “vuốt mặt”* trước mặt lãnh đạo, chuyện này cho thấy có vẻ không tích cực trong công tác nhưng cũng không thể “vuốt mặt” quá mức trước mặt lãnh đạo, rất dễ bị đào ra thành tật xấu. Tóm lại, để nắm chắc được độ hảo cảm, không quá xa cách cũng không quá gần gũi mới có thể tiếp tục sinh tồn.
*ý chỉ nịnh nọt, tặng quà
Sở Trĩ Thủy đứng trước văn phòng cuc trưởng, điều chỉnh vẻ mặt xong rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy tiếng phản hồi của Hồ cục, lúc này mới từ từ đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Sở đến rồi.” Hồ Thần Thụy ân cần nói: “Buổi sáng tôi có đến tìm cô nhưng lại không có cô ở đó.”
Tâm trạng của ông nhìn có vẻ không tồi, hẳn không phải là chuyện xấu.
“Buổi sáng tôi đến xem bên chỗ vườn trà.” Sở Trĩ Thủy giải thích xong. nhẹ giọng nói: “Sau đó có mang theo chút đồ về cho ông…”
“Này! Cái này không thích hợp!” Hồ Thần Thụy nhìn thấy bình trà trên bàn liền vội vàng từ chối.
"Không phải, đây là sản phẩm mới của chi nhánh Khai Khoa, được hái từ vườn trà, gần đây mọi người đều bận rộn vì cái này." Sở Trĩ Thủy dịu dàng cười nói: "Ông có thể thử một lần, cũng đưa ra chút kiến nghị giúp chúng tôi xem còn có thể cải thiện ở chỗ nào nữa."
"Đây đều là do mọi người làm sao?" Hồ Thần Thụy cầm một hộp trà lên, anh ta nhìn thấy tên thương hiệu "Quan Cục" trên nhãn thì kinh ngạc cảm thán: "Ra hình ra dáng đấy, nhìn cũng không tệ."
"Chỉ là hàng mẫu thôi, nếu ông cảm thấy không phù hợp chỗ nào thì có thể tiếp tục chỉnh sửa cải thiện."
"Tôi thấy nó khá tốt rồi." Hồ Thần Thụy nói với vẻ hài lòng: "Tôi tìm cô cũng là để thảo luận về chuyện này, mọi chắc cũng đã liên lạc với bên Ngân Hải, hôm qua cục trưởng Diệp đã điện thoại cho tôi thảo luận về sản phẩm mới của phòng các cô, có vẻ như cô vẫn chưa ký đơn đặt hàng phải không?”
Cục trưởng Diệp là lãnh đạo của Cục quan sát Ngân Hải, tương đương với vị trí với Hồ Thần Thụy ở Cục Hòe Giang.
Sở Trĩ Thủy chợt hiểu mọi chuyện, đây là lãnh đạo vượt cấp thúc giục đẩy nhanh tiến độ, sau khi Cục Ngân Hải quyết định đặt hàng trà, năm lần bảy lượt hỏi vể việc này, muốn biết sản lượng cũng như giá cả của trà xanh Quan Cục. Lúc đó, cô không thể tìm ra sự khác biệt giữa hai loại trà xanh, lại thấy rằng bên kia quá gấp nên đương nhiên cũng không trả lời ngay lập tức chỉ lịch sự như thường lệ, cho đến nay cũng chưa báo giá.
Tất nhiên, cô vẫn có chút tâm tư nhỏ mặc cả giá, muốn lôi kéo và đánh thẳng vào tâm lý, ai mà ngờ được rằng Diệp cục lại gọi điện đến.
Sở Trĩ Thủy vội vàng nói: "Đúng vậy lúc trước có một vài vấn đề cần phải giải quyết, hiện tại đã giải quyết gần như ổn thỏa, rất nhanh thôi là có thể..."
"Không vội không vội, Tiểu Sở cô cũng đừng nên tăng ca, người trẻ tuổi thì nên thư giãn nhẹ nhàng một chút." Hồ Thần Thụy vội xua tay: "Loại đơn vị như chúng ta hiệu suất có chậm một chút cũng là chuyện bình thường!"
Sở Trĩ Thủy: "?"
Hồ Thần Thụy ho nhẹ hai tiếng, quan tâm nói: "Quan hệ của chúng ta với Cục Ngân Hải cũng không tệ. Tôi nghe nói rằng mọi người còn chưa định giá, cứ nghiên cứu thị trường, làm từng bước từng bước là được rồi, không cần làm việc vất vả quá mức, suốt ngày chỉ nhớ đến công việc."
Cả hai bên đều không phải đồ ngốc, Sở Trĩ Thủy càng hiểu rõ hơn.
"Quan hệ không tệ" tương đương với "đơn đặt hàng sẽ không chạy mất", "nghiên cứu thị trường" tương đương với "Hiện tại cô không tàn nhẫn coi tiền như rác tôi sẽ không hài lòng" và "từng bước" có nghĩa là "Đưa giá cao hơn cho tôi hoặc kéo họ vào chỗ chết."
Sở Trĩ Thủy nhìn ánh mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh của Hồ Cục, cô mới phản ứng lại: "Tôi hiểu rồi, chủ yếu là tôi sợ Diệp Cục chiếu cố việc kinh doanh của chúng ta quá mức, mơ màng hồ đồ mua đi mất, không vì phút bốc đồng tiêu sài hoang phí, bình tĩnh một chút trước khi định giá, không làm lãng phí tài nguyên..."
"Đúng vậy, đúng vậy." Hồ Thần Thụy vỗ tay: "Ôi, mỗi lần tôi nói chuyện với cô đều cảm thấy vô cùng dễ dàng!"
Sở Trĩ Thủy đi theo sau khiêm tốn hỏi: "Vậy ông nghĩ giá cả như thế nào là hợp lý?"
Hồ Thần Thụy đảo mắt, hỏi ngược lại: "Bây giờ giá cao nhất trên thị trường là bao nhiêu?"
Sở Trĩ Thủy im lặng vài giây, cô không ngờ con cáo già lại thâm hiểm như vậy khéo léo đáp: "Hồ cục, giá trà xanh trên thị trường khác nhau tùy thuộc vào chất lượng và tay nghề, nếu tự ý đưa ra giá bừa bãi có thể sẽ làm nhiễu loạn thị trường."
“Tôi nghe qua ý của Diệp Cục nói, bọn họ đều muốn mua." Hồ Thần Thụy nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: "Trà của chúng ta là bán cho yêu quái, chỉ cần nó không tràn vào thị trường của con người, vậy thì cũng không gọi là làm nhiễu loạn giá cả thị trường, cũng sẽ không bị các bộ phận giám sát thị trường tìm đến gây phiền toái!"
" ... "
Trời ạ, vẫn là đồng loại tàn nhẫn chém nhau, cái này đúng là không đối xử với quái vật như con người.