Tân Vân Mậu được cô khen ngợi, cuối cùng anh cũng tìm về được vị trí không lâu trước đây, sắc mặt hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi gì, hừ một tiếng như có như không: "Cũng không tệ lắm."
“Vậy việc quản lý vườn trà kia?”
Tân Vân Mậu cau mày: "Tôi sẽ cân nhắc."
Sở Trĩ Thủy nhìn thoáng qua đã hiểu anh sắp buông lỏng, cô nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, đề nghị: “Lát nữa làm xong chúng ta lái xe trở về văn phòng, ghé qua mua trà trái cây nhé.”
“Tại sao?”
“Tôi có cảm giác rằng anh thích trà trái cây.” Sở Trĩ Thủy mỉm cười: “Vừa lúc lái xe ngang qua, thực ra trong cửa hàng còn có đồ tráng miệng, đến lúc đó chọn mua một vài món, buổi chiều có thể ăn cùng với Kim Du."
Tân Vân Mậu nhướng mày vui vẻ: "Lần này là cố tình mua cho tôi, còn cô ấy chỉ là thuận tay mang về sao?"
"Anh có thể chọn món mình thích trong cửa hàng." Sở Trĩ Thủy không trả lời trực tiếp mà nói một cách chân thành: "Trước đây tôi không thường xuyên ra ngoài cùng mọi người nên cũng không xác định được nên chọn theo khẩu vị nào, mỗi lần đều chỉ có thể thử rồi mua. Hôm nay có anh đến đây thì tốt rồi."
Tân Vân Mậu vẫn muốn tiếp tục giận dỗi, ai ngờ chỉ năm ba câu của cô đã cắt ngang, làm cho anh bị dỗ dành đến mức cả người đều vô cùng sung sướиɠ.
Thái độ của Sở Trĩ Thủy ngoan ngoãn mà đúng mực, Tân Vân Mậu không thể tìm ra chỗ xấu nào, trong lúc mơ màng đã đáp ứng yêu cầu của cô.
Trong vườn trà, Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc co ro trong góc như những con chim cút, chúng trơ mắt nhìn thanh niên tóc đen dùng yêu khí tưới cây trà, lại còn nghe thấy đối phương hứa hẹn sau này sẽ đúng giờ đến kiểm tra tình hình thường xuyên thì sắc mặt như cục đất, lòng như đám tro tàn, cảm giác được sâu sắc rằng tương lai của chúng sẽ là một mảnh u ám.
Làm sao mà anh ta có thể dễ dàng thực hiện được nguyện vọng của con người như thế?
Họ không muốn lúc nào cũng phải đối mặt với yêu quái được phong thần sở hữu Long Cốt Tán trong tay!
Có lẽ Tân Vân Mậu cảm nhận được ánh mắt u oán của hai con yêu quái, anh quay đầu nhìn chúng một cách lạnh lùng rồi thản nhiên hỏi: "Bọn họ dùng có tốt không?"
"Bọn họ..." Sở Trĩ Thủy liếc nhìn hai con quỷ: "Còn sài được, có chuyện gì vậy?"
"Dùng không tốt thì đốt cháy."
Sở Trĩ Thủy nhìn thấy cách đó không xa, hai con yêu quái run lên vì sợ hãi, khuyên nhủ: "Đừng, có dùng là được rồi."
Tân Vân Mậu dùng yêu khí để tưới vườn trà nên rất nhanh lớp sương mù mỏng manh đả bao phủ lấy cây trà, yêu khí sau khi bị thổi đến hóa thành một trận tí tách, những hơi nước mềm nhẹ mà mịn màng.
Sở Trĩ Thủy cảm nhận được những hạt mưa mát lạnh, cô định quay vào nhà lấy ô nhưng không ngờ lại có người đi trước một bước. Chỉ nghe phạch một tiếng, mặt ô được căng ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc ô xanh đen che mưa cho cô.
Cô phát hiện hơn nửa chiếc ô đang nghiêng về phía mình vì vậy cô vội vàng nói: "Chuyển nó qua phía anh đi, anh sắp bị ướt rồi.”
“Đây vốn dĩ là yêu khí nên cho dù tôi có bị ướt cũng không sao.”
Tân Vân Mậu một tay cầm ô, tiếp tục dẫn cô đi về phía trước.
Sở Trĩ Thủy vẫn nhớ lúc nãy hai bàn tay của anh còn trống trơn, không biết anh lấy ra chiếc ô màu xanh đen từ đâu ra, nghiêm túc xem xét cấu tạo của cây dù. Tay cầm của chiếc ô giống như một khúc xương dữ tợn mà mạnh mẽ kéo căng mặt giấy màu xanh lam, giống như bị ngọn lửa Tam Muội Chân thiêu đốt, mặt ô đều bị những mảng cháy màu đen bao trùm, vẻ ngoài xấu xí.
“Chiếc ô này được gọi là Long Cốt Tán sao?” Sở Trĩ Thủy hỏi, nhớ lại tiếng kêu của con quái vật tóc trắng ngày hôm đó.
"Hình như bọn họ gọi như vậy."
"Vậy anh gọi nó là gì?"
"Tôi hình như..." Tân Vân Mậu dừng một chút thẳng thắn nói: "Không gọi nó, hoặc gọi là ô."
Sở Trĩ Thủy chớp mắt, cảm thấy nó rất mới mẻ: "Vậy nên anh là rồng sao?"
“Tất nhiên là không phải.” Tân Vân Mậu liếc nhìn cô, dường như bị lời nói của cô làm cho bật cười: “Rõ ràng là cô đang cung phụng tôi, thế mà lại không biết tôi là gì?”
"Làm sao mà tôi biết được?" Sở Trị Thủy nói đầy vô tội: “Chính anh là người một hai bắt tôi phải làm cái gì mà tín đồ gì đó, anh lại không hiểu rằng tôi rõ ràng không phải yêu quái.
Nói đến đây, đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình lại muốn cung phụng anh?
Tân Vân Mậu quay đầu lại, anh cảm thấy tức giận khó hiểu: "Quên đi, lẽ ra tôi phải biết..."
Sở Trĩ Thủy tò mò hỏi: "Vậy cuối cùng anh là cái gì? Anh nói thẳng với tôi thì chẳng phải tôi sẽ biết rồi sao."
"Nói cho cô biết cũng không có ý nghĩa gì." Giọng điệu của Tân Vân Mậu rất thờ ơ: “Dù sao cô cũng là người chỉ thích nhìn mặt, cô vẫn luôn mơ ước cái “túi da” của tôi, cho dù tôi là cái gì thì vẻ bề ngoài vẫn không thay đổi."
" ... "
Sở Trĩ Thủy không hiểu tại sao mình lại bị “bôi đen”, cô hít một hơi thật sâu, không nề hà mà nói: "Không phải, tôi không hiểu tại sao anh luôn nghĩ về tôi như vậy nhưng tôi chưa bao giờ làm điều gì trái lương tâm với anh cả đúng không?"
Tân Vân Mậu lại vô cùng chắc chắn: “Cô chưa làm điều đó nhưng cô đã nghĩ về nó.”
“... Nói thật, anh không cảm thấy mình nghĩ quá tốt về bản thân sao?" Sở Trĩ Thủy nhìn vẻ mặt có chút thay đổi của anh, dẫn dắt từng bước: "Được rồi, tôi thừa nhận anh có phần đẹp trai nhưng bây giờ thông tin phát triển như vậy, trên mạng có một đống video về những anh chàng đẹp trai, cũng có rất nhiều ngôi sao nam dựa vào giá trị nhan sắc bản thân, tôi cũng không phải chưa từng thấy người đẹp trai, anh có từng nghĩ đến là anh suy nghĩ hơi quá hay không.”
Cô nói ra sự thật lại giảng giải đạo lý, ý đồ phá vỡ sự tự luyến của anh.
Anh cười nhạo một tiếng: “Làm sao có thể?”
“Tại sao lại không thể?”
Nụ cười trên mặt Tần Vân Mậu dần biến mất, đáy mắt anh phát ra ánh sáng lập lòe: "Được rồi, bây giờ cô nói một cái tên, cô nghĩ ngôi sao loài người nào mạnh hơn tôi?"
“Sao nam à?” Sở Trĩ Thủy bị hỏi như vậy làm cho cô có chút bối rối: “Tôi nghĩ lại xem...”
“Không thể nói được sao?”
“Không phải, tôi không phải người hay theo đuổi thần tượng nên không để ý đến những thứ này."
"Vậy thì tìm một người bên cạnh cô, cô đã bao giờ thấy ai đó mạnh hơn tôi chưa?"
"..." Sở Trĩ Thủy nghẹn ngào, sau khi cân nhắc về hai người cô bình tĩnh nói: "Chờ một chút, bây giờ tôi lập tức lên google, nhận biết các sao nam đang nổi tiếng rồi nói cho anh biết."
Tân Vân Mậu lộ ra nụ cười tự mãn: "Người nổi tiếng không thể nói ra còn những người xung quanh cô cũng không thể nói ra, vậy cô vẫn nghĩ tôi nói điều vô căn cứ à?"
Sở Trĩ Thủy đau đầu phản bác lại: “Đây hoàn toàn là hiểu lầm, không phải vấn đề của tôi.”
“Vậy thì là vấn đề của ai?” Anh lười biếng nói: “Chẳng lẽ là vấn đề của tôi, trách tôi hóa thành người lâu như vậy sao?"
Tân Vân Mậu nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó đoán, còn mang theo chút đắc ý nho nhỏ vì nắm chắc thắng lợi, hận không thể trưng ra dáng vẻ cả mặt đều ghi "Tôi đã nhìn thấu em" vô cùng gợi đòn.