Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 34

Kể từ sau khi được phong thần, Tân Vân Mậu chưa bao giờ cảm thấy giận dữ như thế này, ngay cả khi chiến đấu đến long trời lở đất, cảm xúc của anh cũng không dao động đến như vậy. Quả thật Sở Trĩ Thủy không hề nói từ tục tĩu, nhưng trình độ vô ý làm nhục của cô thuộc hạng nhất, thậm chí còn vượt xa các loại từ thô tục.

“Có phải cô không nhìn ra được sự chênh lệch giữa chúng tôi hay không?”

Lần đầu tiên Tân Vân Mậu bắt chước Sở Trĩ Thủy, anh xoa huyệt thái dương muốn bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Kể từ khi tôi được phong thần đến nay, cho dù là lén thảo luận, cũng không có yêu quái nào dám có vẻ mặt bất kính. Không ngờ hiện tại cô lại nói tôi không bằng một con cá!”

“Một yêu quái ngoan là yêu quái không nhắc đến chuyện cũ, ai cũng từng có một thời huy hoàng, cớ gì lại phải nhắc lại?”

Sỡ Trĩ Thủy khuyên nhủ: “Yêu quái không thể sống mãi trong quá khứ được, phải kiên định đi về phía trước. Tuy tôi quả thật không nhìn ra được sự chênh lệch về yêu khí giữa các người, nhưng tôi có thể phán đoán được năng lực làm việc của các người. Không thể dựa vào việc trước đây anh rất lợi hại rồi cứ luôn lấy quá khứ để làm việc.”

“Con người chúng tôi cũng vậy thôi, thi đậu vào một trường cấp ba tốt thôi vẫn chưa đủ, còn phải thi đậu vào một trường đại học tốt nữa, sau khi tốt nghiệp cần phải tìm được một việc làm ổn định. Mọi thứ vẫn luôn không ngừng tiến lên, mỗi một giai đoạn thành công không thể đại biểu cho tất cả, mọi người vẫn nên trưởng thành một chút không phải sao?”

Một con người chỉ mới hơn hai mươi tuổi Sở Trĩ Thủy khổ tâm khuyên nhủ đại yêu quái đã được phong thần ngàn năm Tân Vân Mậu, hy vọng anh có thể lập tức hiểu rõ, làm việc đến nơi đến chốn.

Tân Vân Mậu cười lạnh: “Cô có thể dựa vào cái gì để đánh giá năng lực chứ?”

Sở Trĩ Thủy hùng hồn nói: “Mặc dù Kim Du là yêu quái, cấp bậc có lẽ cũng không bằng anh, nhưng giống như quá trình học tập của con người, cương vị hiện tại chỉ mới là khởi điểm, chúng ta cần phải tham khảo thêm nhiều thứ. Cô ấy có sự tích cực với công việc, hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ, có thái độ sẵn sàng học tập, giống như anh không giỏi sử dụng thiết bị điện tử, nhưng cô ấy sẽ lén lút từ từ tìm tòi, học hỏi. Còn anh cho đến nay ngay cả máy tính cũng không thèm chạm vào, đây chính là sự khác biệt.”

“Phòng hành chính của chúng ta đều do cô ấy sửa soạn lại, bình thường có tài liệu cần làm gì cũng là cô ấy làm...”

“Chẳng qua chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, cũng có thể dùng để đánh giá sao?”

Hai tay Tân Vân Mậu khoanh trước ngực, giễu cợt nói: “Cô cảm thấy những việc này rất khó khăn sao?”

Sở Trĩ Thủy bình tĩnh nói: “Mặc dù đây chỉ là những chuyện vặt vãnh, nhưng cũng có thể xem thái độ. Hơn nữa anh coi thường những chuyện vặt vãnh, tôi bàn luận cũng có chút khó khăn, anh có thể nghe hiểu được hay không?”

Tân Vân Mậu không vui nói: “Chuyện này có gì mà nghe không hiểu chứ?”

“Được thôi, vậy chúng ta bàn luận sâu hơn một chút.”

Sở Trĩ Thủy gật gật đầu, cô không ngừng đặt câu hỏi, đâu vào đấy nói.

“Bộ phận phát triển kinh tế vừa mới khởi bước, mục tiêu làm việc dài hạn và ngắn hạn của anh là gì? Anh cảm thấy khi làm việc trực tiếp với nhân viên quản lý cần phải chú ý điều gì? Tiêu chuẩn anh đặt ra cho hạng mục ROI là cái gì? Anh cảm thấy loại nghiệp vụ sát hạch và chế độ làm việc nào có thể đề cao hiệu suất làm việc của bộ phận phát triển kinh tế?”

“...”

“Nếu cục bỏ vốn đầu tư vào một công ty, muốn anh xây dựng mục tiêu chiến lược cho nó, căn cứ vào tài nguyên sẵn có và dự đoán thị trường, anh cho rằng mục tiêu dài hạn của công ty là gì? Mục tiêu dài hạn đó có thể bị phân thành những mục tiêu ngắn hạn nào? Làm sao để phân phối các loại hạng mục của công ty đến các bộ phận trong cục? Muốn đốc thúc các bộ phận hoàn thành hạng mục, nên thiết lập chế độ thưởng phạt như thế nào?”

“...”

Tân Vân Mậu hơn nửa ngày vẫn không trả lời được, sắc mặt anh xanh mét, đứng bất động tại chỗ, nhìn qua có vẻ tức giận không nhẹ.

Sở Trĩ Thủy cười khéo léo, nhẹ nhàng dò hỏi: “Nếu không thì, chúng ta cứ bàn luận về mấy chuyện vặt vãnh đi nhé?”

Tân Vân Mậu dùng ánh mắt rét lạnh liếc nhìn cô, ngữ khí lạnh lẽo mà chắc chắn.

“Cô cố ý.”

Sở Trĩ Thủy nhìn thấy anh ăn mệt, hận không thể ôm bụng cười to ngay tại đây, tươi cười rạng rỡ nói.

“Được rồi, đùa anh thôi, không ép anh phải trả lời, chỉ muốn để anh không lấy bộ dạng yêu quái chèn ép người nữa.”

Cô nở một nụ cười rạng rỡ, hiếm khi nhìn thấy cô cười mà không mím môi, hàm răng trắng như tuyết, thật sự là vui vẻ đến mức hỏng rồi.

“Nếu như anh thực sự tức giận, vậy về sau cứ chủ động một chút, làm nhiều hơn Kim Du không phải là được rồi sao.”

Tân Vân Mậu không nói lời nào, gương mặt anh giăng đầy mây đen, đáy mắt cũng chứa đầy sóng ngầm cuồn cuộn, nhìn chằm chằm cô gái đang tươi cười hồn nhiên, hận không thể kéo dài thêm một đời người. Hơn một nghìn năm qua anh đã gặp vô số người, đây là lần đầu tiên anh bị tùy tiện gây khó dễ, tức giận đến nỗi móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.