Hai năm trước trên cơ bản thì vườn trà khó có thể thu được lợi, sản lượng chủ yếu có liên quan đến tuổi thọ của cây, căn cứ vào cách hái khác nhau, còn có phân biệt búp trà đơn, một búp một lá, một búp hai lá, vân vân.
Điều cô khá hồ nghi là theo cách nói của nông dân trồng trà thì vườn trà cần phải chăm sóc tỉ mỉ, nhưng vườn của cục là đồi trà hoang, không thể có chuyện cây trà tươi tốt đến thế.
Sở Trĩ Thủy thu hoạch thông tin xong thì cô nhẹ thở ra một hơi, cảm khái nói: “Tiền kiếm ra được toàn là đồng tiền cực khổ.”
“Còn không phải sao, nhưng không bán cũng không được, nếu không thì làm sao có tiền nuôi cục đây!”
Nông dân trồng trà vì giảm chi phí người lao động mà cơ bản là cả nhà ra trận, nhưng người chân chính có thể kiếm ra tiền luôn là người buôn trà. Có điều, nông dân trồng trà rất hiếm khi có đủ năng lực để xây dựng một thương hiệu có giá trị, đồng thời cũng không có cách trực tiếp nắm bắt được đường tiêu thụ, chỉ có thể cung cấp nguyên liệu kiếm chút tiền, đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết.
Sở Trĩ Thủy biết rõ loại trà này không bằng trà của nông dân trồng trà, muốn kiếm nhiều tiền thì cần có cánh cửa khác.
Sau khi khảo sát kĩ lưỡng, Sở Trĩ Thủy vẫn nói chuyện này với Kim Du.
Kim Du nghe đến nỗi mơ hồ, cô ấy không hiểu việc kinh doanh vườn trà, bèn hỏi chuyện mà cô ấy tò mò nhất: “Vậy nếu chúng ta cho thuê thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Chắc là mười mấy ngàn tệ, kiếm không được bao nhiêu hết.” Sở Trĩ Thủy nói: “Cụ thể vẫn phải bàn.”
Kim Du trừng to mắt: “Vậy đã là rất nhiều rồi mà! Tôi phải cần hết mấy năm mới có thể kiếm được đó!”
Sở Trĩ Thủy dở khóc dở cười: “Nhưng mười mấy ngàn tệ này là tổng lợi nhuận, đợi đến khi phân chia trong cục xong, mỗi người chỉ có thể cầm mấy ngàn tệ. Nếu chúng ta tự tiêu thụ, lợi nhuận còn có thể cao hơn chút.”
“Nhưng chúng ta bán trà cũng phải tìm người hái trước chứ nhỉ?”
“Phải, không chấp nhận một bao lì xì của họ, vậy thì chúng ta phải thuê người hái trà, sau đó lại nghĩ cách bán nó.” Sở Trĩ Thủy suy ngẫm nói: “Có thể cần phải tìm cục để phê duyệt trước khoản phí thuê người.”
“Tìm phòng tài vụ sao?” Kim Du khó xử nói: “Sao tôi có cảm giác không thực tế lắm, ngay cả phòng quan sát cũng cãi nhau hằng ngày với phòng tài vụ vì tiền bạc.”
Phòng quan sát là bộ phận quyền lực nhất trong cục quan sát Hoài Giang, các loại đơn xin tài trợ đều phải phê duyệt qua từng cấp bậc khác nhau.
Đương nhiên Sở Trĩ Thủy hiểu rõ thủ tục này, cục trưởng Hồ hứa đồng ý phối hợp tất cả, nhưng nếu thật sự thực hiện đến từng phòng ban, các trưởng phòng cũng không phải là kẻ ăn chay, dựa vào cái gì phải để ý một phó phòng mới đến như cô?
“Quả nhiên việc kiếm được nhiều tiền nhất đều là hành vi trái pháp luật.” Sở Trĩ Thủy khổ não: “Xem ra vẫn phải nghĩ chút đường tắt mới được.”
“Đường tắt gì?”
“Làm sao để ép chi phí lao động xuống mức thấp nhất mà vẫn không vi phạm luật lao động.”
“?”
Việc kinh doanh vận chuyển mua bán vườn trà khiến Sở Trĩ Thủy bận rộn, đến nỗi đã bôn ba bên ngoài tận mấy ngày trời.
Sở Trĩ Thủy không có thời gian trực ở văn phòng, không ít tài liệu chỉnh đốn đều rơi lên đầu Kim Du. Dù Kim Du cũng không để ý, cho rằng còn ít hơn so với khoa hậu cần, nhưng Sở Trĩ Thủy vẫn luôn áy náy.
Vì vậy, lần nào cô lái xe về cục cũng thuận đường mua ba ly trà sữa, đem chia cho các đồng nghiệp khoa phát triển kinh tế. Dù cô khá thích uống cà phê, nhưng Kim Du lại thiên về trà sữa trân châu, hơn nữa còn thích nhất là đường đá bình thường.
Dần dà Kim Du cũng thấy ngại, yếu ớt nói: “Thật ra không cần mang trà sữa suốt đâu, tôi nếm qua một lần là được rồi.”
“Không sao, là tôi thích trà sữa.” Sở Trĩ Thủy mặt vô cảm khuyên giải: “Muốn cho mọi ngươi uống với tôi.”
“Nhưng lần nào cô cũng không thu tiền, mua như vậy tốn tiền lắm đó.” Kim Du bất an cúi đầu, cô ấy cảm giác Sở Trĩ Thủy thiếu kiến thức về mặt tiền bạc, đối phương không nói khoác khắp nơi giống Ngô Thường Cung, nhưng mọi cử chỉ đều lộ ra sự hào phóng.
“Không có bao nhiêu tiền đâu.”
Sở Trĩ Thủy không nói dối, tiền một ly trà sữa ở thành phố Ngân Hải lúc trước có thể mua ba ly ở thành phố Hoài Giang, thật sự bây giờ không gây nên áp lực gì cho cô. Cô nhìn quanh hai tên yêu quái rồi nhẹ nhàng nói: “Mọi người vui là quan trọng nhất, hay là các cô không thích uống?”
Tân Vân Mậu vẫn luôn kiệm lời ở văn phòng, anh không có bất cứ dị nghị gì, im lặng ngồi bên cửa sổ.
Gương mặt Kim Du lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Thật ra tôi cũng thích, nhưng mà…”
Sở Trĩ Thủy cười nói: “Thích thì được rồi, không cần cân nhắc nhiều quá.”
Kim Du bị lừa cho qua như vậy, cô ấy vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thế nhưng lại không nghĩ ra chi tiết.
Bộ phận phát triển kinh tế vừa cất bước, các loại nghiệp vụ quả thực không ít, thỉnh thoảng Kim Du cũng phải rời cục để xử lí thủ tục, sẽ không đóng quân trong văn phòng hằng ngày. Sở Trĩ Thủy thường chọn những lúc Kim Du có mặt mà mua trà sữa trân châu, nói thật lòng thì cô không mê lắm mấy thứ trà sữa có lượng đường cao ngọt ngấy này.
Trong văn phòng, Tân Vân Mậu nhìn Sở Trĩ Thủy từ bên ngoài trở về với đôi tay trống trơn, anh nghĩ về thói quen dạo gần đây của cô, im lặng suy nghĩ vài giây, tò mò nói: “Hai ngày nay hình như cô rất ít mua trà sữa, không thích uống đồ uống ngọt kiểu như vậy nữa rồi à?”
“Hôm nay Kim Du ra ngoài làm việc rồi, chắc là phải đến giờ tan làm mới về.” Sở Trĩ Thủy nghi hoặc nói: “Anh muốn uống sao? Tôi thấy anh không có hứng thú quá lớn với trà sữa trân châu.”
Cô từng làm đóng gói cho vài tiệm trà sữa, quan sát tốc độ dùng đồ uống của đồng nghiệp, ước chừng có thể suy đoán ra sở thích của từng người. Hai tên yêu quái này khá thích ngọt, nhưng Kim Du có xu hướng ngọt gắt như trà sữa trân châu, Tân Vân Mậu thì thiên về trà trái cây thanh đạm chút.
“Không phải cô thích…” Tân Vân Mậu hơi cau mày, anh bỗng tỉnh ngộ, không thể tin được nói: “Cô mua riêng cho cô ấy, tiện tay đem cho tôi?”
Cô còn nói hy vọng mọi người uống với cô, hóa ra đều là đang uống với con cá kia!
“Đúng đó.”
Tân Vân Mậu nghe cô không chút hổ thẹn nói vậy, càng thêm dồn nén cơn tức: “Cô thấy vậy là hợp lí hả?”
Sở Trĩ Thủy phát hiện gương mặt lạnh lùng của anh hằn lên sự tức giận, hoàn toàn không hiểu đột nhiên anh lại giận cái gì.
Tân Vân Mậu hít sâu một hơi, anh không nổi giận ngay mà lạnh giọng nói: “Nếu chiếu theo sự quan trọng của quà lễ, cô đây quả thật là quá bất kính. Tôi cho cô một cơ hội sửa đổi từ ngữ, giờ sửa miệng nói là cô thích uống cái này, hoặc là mua riêng cho tôi, tiện tay đem cho cô ấy.”
Sở Trĩ Thủy ngỡ ngàng: “Cho tôi một cơ hội sửa từ ngữ?”
Ánh mắt của Tân Vân Mậu sâu hoắm: “Không sai, tôi đã đủ khoan hồng độ lượng rồi, chỉ cần cô sửa miệng thì chuyện này không nhắc lại nữa.”
Hành vi của cô tương tự như vào chùa lễ phật dâng hương nhưng cống phẩm đặt trước bàn thờ lại là kinh thánh, không thua gì đi quẩy trong bãi mìn. Đây cũng không phải đơn giản là mất đi tư cách tín đồ, hoàn toàn chính là nhắm thẳng đến sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ và sỉ nhục.
Thế nhưng Sở Trĩ Thủy không chút cảm kích, trái lại còn rất tự nhiên nói rằng: “Tôi không sửa.”
Con ngươi của Tân Vân Mậu cực đen, giống như màn đêm đang lan ra, khóe môi anh hơi co giật, nhắc nhở nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của cô…”
Sở Trĩ Thủy điềm nhiên nói: “Cảm ơn, nhưng cơ hội không dùng để lãng phí vậy đâu.”
Tân Vân Mậu thấy cô không biết hối cải, cuối cùng anh bị cô làm cho tức giận đến triệt để, giận dữ nói: “Cho nên cô cảm thấy tôi không nên có cùng một mức đãi ngộ với con cá đó!?”
Cô đánh đồng anh với Hồ Thần Thụy thì thôi, nhưng Kim Du chỉ được tính là tiểu yêu quái vừa có ý thức.
Chênh lệch của Tân Vân Mậu và Kim Du, có thể gọi là là dân lành nghề cấp cao nhất và tân binh gà mờ.
Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Tất nhiên không phải rồi.”
Tân Vân Mậu nghe xong thì sắc mặt hơi dịu lại, nói trong lòng vẫn coi như cô có khát khao sống sót.
Sở Trĩ Thủy chớp mắt: “Lượng công việc của Kim Du nhiều hơn anh, đãi ngộ nên cao hơn anh một chút, đây không phải là lẽ đương nhiên sao?”
“???”