Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 32

Trong cục quan sát Hoài Giang có các loại tài nguyên kỳ lạ, chỉ phân loại thôi cũng cần phải có thời gian, cũng không biết là có được từ đâu. Sau khi Sở Trĩ Thủy lật xem tài liệu, phát hiện thống kê của một vườn trà hoang, đại khái là năm mươi mẫu, toàn bộ đều là trà xanh, quy mô không tính là lớn.

Vùng đất Hoài Giang có không ít nông dân trồng trà, nhưng lá trà Hoài Giang không nổi tiếng trong nước, cũng chưa được hình thành sản xuất thâm canh. Một số gia đình không dựa vào việc trồng trà để kiếm sống sẽ giữ lại một hai mẫu, dùng nồi khô sao lá trà một lần, dùng để tự uống hoặc biếu tặng.

Giờ đây Sở Trĩ Thủy định khởi nghiệp làm ăn vườn trà, nghĩ xem có thể vận chuyển buôn bán nó hay không.

“Vườn trà?” Ngưu Sĩ suy tư nói: “Hình như là có thứ như vậy, có rất nhiều năm rồi, vẫn luôn không có ai quản.”

“Giờ đang đúng lúc là mùa hái trà, qua một khoảng thời gian nữa là không thích hợp rồi. Nếu bỏ lỡ mấy ngày này, năm nay không thể thu hoạch được nữa.” Sở Trĩ Thủy nói: “Hoài Giang vốn là nơi sản xuất trà, cho dù là thuê người hái trà, hay là vận chuyển tiêu thụ đều làm khá thuận tay, ít nhất cũng có thể tìm được đường để đi.”

Kim Du tò mò nói: “Lá trà của chúng ta có thể bán đi sao?”

“Nếu là bán cho khách hàng vùng khác thì chắc chắn không bằng thương hiệu trà chuyên nghiệp, mô hình kinh doanh cao cấp của người ta rất thành thục, giờ chúng ta gần giống như là xưởng nhỏ, chỉ dùng để bù vào thành tích của cục mà thôi.” Sở Trĩ Thủy mỉm cười: “Nhưng dù sao có vườn trà thì cứ vơ vét đôi chút, đến lúc bán trà lại nghĩ cách, xem có thể phát huy ưu thế của cục hay không.”

Kim Du như hiểu như không.

“Anh Ngưu, tôi định hai ngày nữa đi thăm vườn trà thử, anh có quen người của xưởng trà lành nghề vùng lân cận không?”

Ngưu Sĩ vào cục còn sớm hơn Ngô Thường Cung, anh ấy quản lý nhà ăn có thể kết thân với không ít người, không cần nghi ngờ anh ấy chính là người hiểu rõ tình hình xung quanh nhất.

Ngưu Sĩ: “Ngày khác tôi sẽ hỏi giúp cô một chút.”

Sở Trĩ Thủy vội nói cảm ơn.

Vạn sự khởi đầu nan, bộ phận phát triển kinh tế thuộc thời kỳ khai hoang, không thể so bì được với thương hiệu nổi tiếng. May mà trong cục chỉ có hai mươi mấy người. Giả sử mỗi năm bộ phận phát triển kinh tế có thể kiếm được một triệu, vậy thì bình quân đầu người mỗi năm nhiều thêm bốn mươi ngàn tệ, tính sơ ra lương tháng hơn năm ngàn.

Đây là mục tiêu ngắn hạn do Sở Trĩ Thủy đề ra, cho dù tiền lương vẫn còn khoảng cách xa so với lúc trước, nhưng chuyện gì cũng phải đi từng bước một để làm, ăn một ngụm cũng không thành tên mập. Dạo gần đây cô thường hay nhớ lại chuyện lập nghiệp lúc đi học, lúc ấy cũng phải chạy đôn chạy đáo ở khắp nơi, mong đợi sự cố gắng của mình có thể kết ra được quả ngọt, giống y hệt tình huống hiện giờ.

Gọi vườn trà hoang thì cao cấp vậy thôi, thật ra chính là không người chăm sóc. Trên tài liệu nói là trà xanh, chủ yếu là Lão Long Tỉnh và Long Tỉnh 43.

Thứ đáng tiền nhất của trà xanh không cần nghi ngờ chính là búp trà, lá mới mọc vào đầu xuân rất nhỏ, sản lượng cũng không cao, giá cả có thể đạt đến một ngàn tệ nửa ký. Cùng với sự phát triển khỏe mạnh của lá xanh, màu sắc lá non dần dần thay đổi, sản lượng cũng tăng theo nhưng giá của trà xanh lại giảm xuống. Lá trà càng lớn, sản lượng càng cao, giá lại càng giảm, mãi cho đến khi hoàn toàn hết mùa.

Hơn nữa trà xanh còn không thể để dành, trà xanh cách năm sẽ mất đi mùi hương của trà, chỉ còn lại duy nhất mùi vị tươi mới tuyệt vời của nó.

Núi trà xanh mướt trải dài, độ dốc hơi nhấp nhô như sợi tơ xanh mềm mại rũ xuống mặt đất. Xe hơi không có cách trèo lên con đường nhỏ chật hẹp mà chỉ có thể dừng bên ngoài lối vào núi trà.

Sở Trĩ Thủy tập trung với những người nông dân trồng trà dưới núi, ngẩng đầu thu hết màu xanh ngọc vào đáy mắt. Dạo gần đây cô đến vườn trà hết mấy chuyến, hỏi thăm khâu hái trà và thu hoạch, cuối cùng tìm hiểu ra được tình hình của năm mươi mẫu đất trà xanh.

“Năm mươi mẫu trà của các cô cũng không tính là nhiều, nhưng chắc chắn vẫn phải thuê người đến hái, hái búp trà phải có bảy tám người mới được, sau đó lại sắp xếp cho tốt việc sao trà, sau này chờ lá trà xanh to lên sản lượng cũng nhiều lên, vậy phải có mười mấy hai mươi người làm sao?”

Sở Trĩ Thủy khiêm tốn nhờ chỉ giáo: “Bên này chúng ta thuê người hái trà bao nhiêu tiền?”

“Thường thì lúc bận lắm mới thuê người, vài người tính lương ngày, vài người tính lương trọn gói.” Người kia quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một phen: “Nếu các cô thật lòng muốn làm, tôi có thể tìm người cho cô, đến lúc đó tính rẻ chút, rồi tôi giúp các cô bán sỉ luôn.”

Người trước mắt là người buôn trà, tất nhiên có đường tiêu thụ, thỉnh thoảng còn thu mua trà của nông dân.

Sở Trĩ Thủy chẳng ừ hử gì, rẽ hướng của chủ đề hỏi thăm chi phí đóng gói và chuyển hàng nhanh. Gần đây cô bảo Kim Du điều tra xem có giấy phép kinh doanh nào còn thiếu sót để đi chứng, dù sao đi chăng nữa thì lúc trước cục đã đăng ký là một công ty nhỏ, không nhất thiết phải bán giá sỉ cho những người buôn trà khác.

Một hàng người đi về phía trước, người buôn trà nhìn quanh vườn trà xum xuê, ông ta thấy cô không tiếp lời, tiếp tục thuyết phục: “Tôi thấy các cô cũng không có thời gian làm, nếu không thì cho thuê đồi trà thì thế nào? Vườn trà này bỏ hoang mấy năm rồi nhỉ, cô nghe giá cả lá trà cao, nhưng mỗi năm lại cần người bảo dưỡng, kiếm tiền thì một hai tháng này, nói thật lòng thì làm cũng khá rắc rối, không bằng cho người ngoài thuê để đỡ lo!”

Sở Trĩ Thủy nghe ông ta một đường kiên trì khuyên bảo không từ bỏ, sau đó hiểu ra vườn trà trong cục vẫn khá được. Nếu người buôn trà đã có ý thuê đồi trà, vậy điều đó nói lên được chất lượng cây trà xuất chúng, nếu không thì ông ta sẽ không tích cực chủ động như vậy.

Sở Trĩ Thủy cười nhẹ nói: “Ông để lại cách thức liên lạc cho tôi thế nào? Vì tình hình trong cục đặc thù, tôi cũng phải báo lại với lãnh đạo.”

“Được được được, số điện thoại được không? Hay là tôi quét wechat cô?”

Người buôn trà bận đi thu mua trà ở khắp nơi, ông ta để lại cách thức liên lạc rồi vội vàng đến trạm kế tiếp.

Những người khác nhìn đôi bên lưu lại số điện thoại của nhau, họ chỉ chờ người buôn trà vừa đi bèn ở một bên tốt bụng tiếp lời: “Này, cô gái nhỏ, khuyên cô đừng cho ông ta thuê, vườn trà nhà cô không tệ, đổi một người còn có thể bán giá cao hơn chút, dân buôn như ông ta sẽ ép giá đó!”

Nhìn Sở Trĩ Thủy rõ ràng còn trẻ tuổi, đọc sách tri thức hiểu được lễ nghĩa, nhẹ nhàng trầm tính, lái chiếc xe được coi là hạng tầm trung đến cao cấp ở thành phố Hoài Giang, vừa nhìn là thấy giống cô gái nhỏ có tiền dễ bị lừa gạt, do hoàn cảnh gia đình khá được đãi ngộ nên chưa chịu qua sự ác độc của xã hội.

Mọi người coi cô ngây thơ thiếu kinh nghiệm, thật sự định cho người buôn trà thuê vườn trà, trong lòng không nhịn được mà khuyên ngăn cô lại.

“Cảm ơn bác, có điều vườn trà không phải của nhà cháu.” Sở Trĩ Thủy ôn hòa nói: “Bác cũng trồng loại trà này sao?”

“Phải, vườn trà nhà tôi cách khá gần chỗ này của cô, còn trồng vài loại trà trắng gì đó.”

“Cũng là năm mươi mẫu?”

“Không chỉ nhiêu đó, hơn một trăm mẫu.”

Gương mặt Sở Trĩ Thủy lộ ra sự kính phục: “Vậy rất lợi hại rồi, chăm sóc cũng không dễ gì.”

Người bên cạnh chen miệng: “Đây thì tính là gì? Nhà tôi có hai trăm mẫu đây, nếu thật sự coi thành quy mô thì còn chưa đến một ngìn mẫu!”

Sở Trĩ Thủy dẫn dắt chủ đề về loại trà thì được triển khai, nhờ đó mà hiểu được tình hình của những nông dân trồng trà khác. Những người khác thấy cô vui vẻ hòa nhã, bảy tám cái miệng nhàn rỗi trò chuyện.