Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 31

Không bao lâu sau, Kim Du cũng chuyển đến khoa phát triển kinh tế, hôm qua Hồng Hi Minh đã thông báo cho cô ấy tình hình điều động.

“Sao lại không đợi tôi…” Kim Du thấy Sở Trĩ Thủy thì hưng phấn chào hỏi, đợi cô ấy nhìn rõ vẻ mặt Tân Vân Mậu lạnh như băng thì như bị người ta ấn xuống phím giảm âm lượng, theo bản năng hoảng loạn, lắp bắp nói: “Cùng… cùng quét dọn?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Kim Du trắng bệch, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ. Cô ấy rất ít khi đυ.ng mặt Tân Vân Mậu lúc đi làm.

“Không sao, sau này vẫn còn cơ hội quét dọn.” Sở Trĩ Thủy nhìn ra được sự sợ sệt của Kim Du, cô lại nhìn lướt qua Tân Vân Mậu, làm chủ tình hình, nói: “Tuy chúng ta đều đã quen biết nhưng hiếm khi có cơ hội gặp được nhau, hay là đi theo trình tự chút để hiểu rõ lẫn nhau.”

“Đây là Kim Du, đây là Tân Vân Mậu, lúc trước đều làm ở khoa hậu cần, sau này cũng cùng làm ở khoa phát triển kinh tế, nói ra thì mọi người cũng có duyên phận.”

Sở Trĩ Thủy giống như cô giáo mầm non, dịu dàng dẫn dắt hai bên loại bỏ ngăn cách.

Kim Du thành thật cúi đầu: “Xin chào.”

Tân Vân Mậu khẽ gật đầu.

Đây cũng coi như là lần đầu tiên giao tiếp. Lúc trước ở bộ phận hậu cần Kim Du tránh né Tân Vân Mậu, Tân Vân Mâu thì dứt khoát coi như không thấy người bên cạnh, bầu không khí nơi làm việc hoàn toàn không tốt, đến bộ phận phát triển kinh tế thì phải thay đổi dần dần.

Vốn dĩ Sở Trĩ Thủy lo Tân Vân Mậu nói những lời thái quá, nhưng giờ cô phát hiện mình lo xa rồi, khi đối diện với những yêu quái khác anh đều im lặng.

Kim Du ngó nhìn mặt bàn trống trải, vội nói: “Trước tiên tôi đi đến bộ phận hậu cần một chuyến, lấy đồ của tôi qua đây.”

“Để tôi giúp cô.”

Khi Sở Trĩ Thủy đến thì phát hiện bàn của cô ấy ở bộ phận phát triển kinh tế chiếu theo cái ở bộ phận hậu cần, đến vị trí của bút ký tên tiện tay bày ra vào khoảng một ngày trước cũng y chang, cũng không biết rốt cuộc là làm được bằng cách nào.

Nhưng bàn làm việc mới của Kim Du vẫn trống rỗng, đồ dùng của cô ấy vẫn chưa được dọn qua.

Hai người đến bộ phận hậu cần chào hỏi một tiếng với Ngưu Sĩ, lại hẹn thường xuyên quay về tán dóc mới ôm tài liệu rời đi.

Trong hành lang, Sở Trĩ Thủy cuối cùng cũng có thể nhân lúc xung quanh không người mà hỏi thăm về ngờ vực vẫn luôn bị đè nén nơi đáy lòng: “Kim Du, tại sao cô lại sợ anh ta đến thế?”

Lúc trước cô đã biết Tân Vân Mậu lạc quẻ ở bộ phận hậu cần, nhưng không hiểu rốt cuộc nguyên nhân xuất phát từ đâu.

“Có thể do tôi còn khá yếu, thời gian làm yêu quá ngắn nên vẫn có cảm giác áp bức quá mạnh.” Kim Du ấp úng nói: “Tôi với anh ta hoàn toàn không phải yêu quái cùng một đẳng cấp.”

“Yêu quái các cô còn phân cấp bậc sao?”

Kim Du thành thật gật đầu: “Phải, cô là con người nên có thể không nhận được, nhưng tự nhiên chúng tôi có thể phân biệt, giống cục trưởng Hồ và sếp Hồng vậy, còn có yêu quái trong cục quan sát, yêu khí đều mạnh hơn chúng tôi trong lĩnh vực hậu cần. Năng lực của tôi chính là xóa đi ký ức, họ còn có thiên phú mạnh hơn.”

Sở Trĩ Thủy an ủi: “Cô vẫn còn trẻ mà, tiền đồ vô hạn.”

“Hơn nữa tôi nhớ lúc trước có ai đó đã nói, tốt nhất là ít tiếp xúc với anh ta thôi, nếu không sẽ gặp chuyện nguy hiểm…”

“Chuyện nguy hiểm? Chẳng hạn như chuyện gì?”

Kim Du vắt óc suy nghĩ thật lâu, cô ấy hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi, hình như là chuyện mới vào cục, nhưng giờ tôi nhớ không rõ lắm, quên mất khi đó là ai nói rồi.”

“Không sao, đây cũng là chuyện hợp với căn cứ khoa học.”

Kim Du không hiểu: “Căn cứ hợp khoa học gì?”

“Trí nhớ của cá không tốt.” Sở Trĩ Thủy trêu: “Nói không chừng qua một khoảng thời gian nữa đến trưởng bộ phận Ngô cô cũng quên luôn.”

“Anh ta phiền như thế không quên được đâu, cô không biết hôm qua sếp Hồng thông báo xong, anh ta tức đến giậm chân trong văn phòng.” Kim Du thoát khỏi thế lực hung ác thì phấn khích không thôi, giọng nói vui vẻ cam đoan: “Sau này tôi sẽ làm việc thật tốt ở bộ phận phát triển kinh tế.”

Sau khi về đến phòng, Sở Trĩ Thủy bảo Kim Du dùng máy tính nhập tài liệu cũ của bộ phận phát triển kinh tế, vì Tân Vân Mậu sử dụng thiết bị điện tử không giỏi, nên loại công việc này không có cách giao cho anh.

Sở Trĩ Thủy vốn còn muốn giải thích hai câu, nhưng ý chí phấn đấu của Kim Du sục sôi, cô ấy nhận lệnh mà đi, không chút để ý đến việc đồng nghiệp cũ biến thành cấp trên, cũng không tỏ ra bất cứ dị nghị gì với sự phân công công việc.

Một buổi sáng an nhàn vô sự, Sở Trĩ Thủy tra tài liệu vườn trà, Kim Du tiến hành nhập liệu thông tin, ngay cả Tân Vân Mậu cũng ngồi yên tĩnh trong phòng, không lêu lổng bên ngoài.

Giờ nghỉ trưa vừa đến, Sở Trĩ Thủy lười biếng vươn eo một cái, cô quay đầu lại thì phát hiện bàn sau trống trơn, bỗng chốc ngạc nhiên chớp mắt, lại không biết anh chuồn đi khi nào, rõ ràng mấy phút trước còn ở đây.

Tân Vân Mậu chịu đựng đến bữa trưa rồi biến mất trong một giây, anh thực hiện lời hứa của mình một cách hoàn mỹ, xuất hiện theo giờ làm trong cục, lúc nghỉ thì không thấy bóng dáng, tuyệt đối không ở lại văn phòng thêm giờ phút nào.

Sở Trĩ Thủy lại không để ý, giả sử động tác của anh quá chậm, có cần mời anh cùng ăn cơm trưa hay không cũng là một vấn đề.

“Kim Du, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Trong nhà ăn, hai người tìm thấy Ngưu Sĩ trong góc, nhưng lại không thấy bóng dáng Tân Vân Mậu. Sở Trĩ Thủy vừa ăn cơm với đồng nghiệp vừa nói kế hoạch kinh doanh trong tương lai.