Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 30

Tân Vân Mậu nhớ tới lời của Hồ Thần Thụy, bảo cô đã nói phải điều anh tới, thì khẽ cười, nói: "Tôi được điều tới đây cô vui thế sao? Cô đến muộn một chút cũng không sao, tôi sẽ không lật lọng."

"..."

Sở Trĩ Thủy đang so sánh vị trí của bộ phận phát triển kinh tế, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ để đánh giá, phòng làm việc của cục trưởng ở ngay trên đỉnh đầu. Cô chỉ hơi ngẩn người ra một lúc mà không biết Tân Vân Mậu đang nghĩ cái gì trong đầu, bắt đầu phát bệnh thần kinh theo thói quen.

Sự nhẫn nại của con người đúng là có thể cải thiện mỗi ngày, lúc đầu Sở Trĩ Thủy đến cạn lời vì tính tự luyến của anh, nhưng bây giờ đã quen, còn có thể từ đó lấy được thông tin hữu ích, đây cũng là một câu mang tính chất quan tâm.

Cô nói một cách bình tĩnh: "Chúng ta thương lượng chút đi."

"Thương lượng cái gì?"

"Quốc có quốc pháp, bộ phận mới có quy định mới, trước đây chúng ta ở bộ phận hậu cần, nhưng bây giờ đã chuyển sang bộ phận phát triển kinh tế." Sở Trĩ Thủy dịu dàng nói: "Tuy rằng cấp bậc của chúng ta không chênh lệch nhiều, tôi cũng chẳng quan tâm đến việc xưng hô của cấp trên cấp dưới, nhưng ở một số trường hợp đặc thù, anh vẫn phải thừa nhận rằng tôi là cấp trên của anh, được chứ?"

Cục quan sát không phải là công ty tư nhân, không có hình thức thưởng phạt, nên việc quản lý nhân viên không dễ dàng. Nếu cô đã điều anh tới, lại không thể chấp nhận việc anh làm việc bừa bãi, nên rất cần thiết lập một hệ thống mới.

Tân Vân Mậu chống cằm, trầm mặc suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cất giọng: "Hình như cô cũng đâu có thừa nhận cô là tín đồ đầu tiên của tôi."

"Như vậy đi, chúng ta thảo luận từng chuyện một trước, được không?" Sở Trĩ Thủy dùng giọng thương thảo, nói: "Trong thời gian làm việc anh nghe theo tôi, thời gian còn lại có thể tự do thoải mái."

Dù sao lúc làm việc họ cũng phải chạm mặt nhau, nên trước tiên cần ổn định tình hình trong phòng làm việc đã.

"Được thôi."

Sở Trĩ Thủy nghe anh nói xong thì từng bước tiến tới: "Vậy ở chỗ làm, anh bớt nói mấy lời kỳ quái lại, nhất là lúc đang làm việc, đừng đem chuyện cá nhân ra nói."

"Cái gì gọi là mấy lời kỳ quái?" Tân Vân Mậu nhướng mày, nhận ra: "Ý của cô là suy nghĩ trong đầu cô ấy hả? Không thể kiềm chế được trước tôi các kiểu?"

"Được rồi, nếu cô cảm thấy mắc cỡ khi bị vạch trần như thế, sau này tôi sẽ cố hết sức giữ thể diện cho cô."

Anh sảng khoái đáp ứng, nghe có vẻ dễ nói chuyện.

Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, tự động bật nút sàng lọc, lọc mấy thứ linh tinh mà anh nói ra khỏi tai, tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Còn một chuyện nữa, trước đây mọi thứ không nằm trong quyền kiểm soát của tôi, nhưng chỉ cần là ở bộ phận phát triển kinh tế, tôi hy vọng anh có thể tuân theo các quy tắc và quy định của cục, làm việc theo lịch từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều."

Đây là tật xấu lớn nhất của Tân Vân Mậu, trong giờ làm việc, anh lúc nào cũng đi lang thang khắp nơi.

"Cho dù là có việc hay không, ít nhất thái độ của anh cũng phải đúng mực, không được đến muộn hay vắng mặt."

Lần này, anh im lặng hồi lâu, rõ ràng là đang do dự.

Sở Trĩ Thủy nhìn anh chăm chú, thực ra trong lòng đang lo ngay ngáy, bởi vì anh thật sự quá ích kỷ, không hợp ý là lập tức trở mặt.

Tân Vân Mậu làm ra vẻ mặt kỳ quái: "Có một số người rất sùng bái tiên nhân, đúng là có những quy định như không được cách quá xa, nhưng tôi không có quy định này, cô có thể tự do đi lại."

Hầu như sẽ là tiên nhân bắt con người không được chạy lung tung, nào có con người đề nghị tiên nhân không được rời xa.

Sở Trĩ Thủy đã thành thục trong việc bắt nhịp với câu chuyện của anh, kiên nhẫn nói: "Nếu tôi có những quy định như vậy, anh có thể đi làm đúng giờ không?"

"Được thì được thôi..." Anh khẽ cau mày, khó hiểu nói: "Nhưng cuộc sống của cô không thể tách rời tôi được hả?"

Anh không biết tín đồ của người khác thế nào, nhưng hình như cô quá dính người, không hiểu sao lại không để anh ra ngoài một mình.

Sở Trĩ Thủy nghe anh đã đồng ý, trái tim đang treo trên cao cuối cùng cũng hạ xuống.

Cô đã đạt được thành công lớn trong lần đầu tiên lập ra quy định, tự nhiên không quan tâm đến mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của anh, tâm trạng tốt lên, cô nở nụ cười thật tươi, trịnh trọng gật đầu phụ họa theo: "Đúng vậy, cuộc sống của tôi không thể tách rời anh, anh chính là niềm vui lớn nhất của đời tôi, là yêu quái tấu hài nhất từ trước đến nay."

Sở Trĩ Thủy cười tươi như hoa, lộ ra hai lúm đồng tiền, đôi mắt sáng ngời, cong cong như vầng trăng khuyết, khiến người ta nhéo lên mặt một cái.

Tân Vân Mậu ngẩn ra một lúc, sau đó bình tĩnh rời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng những ngón tay không yên gõ nhịp lên bàn, cảnh cáo: "Khống chế bản thân một chút đi, tôi chỉ đồng ý cho cô làm tín đồ của tôi thôi, thu lại những cảm xúc mãnh liệt đó ngay đi."

"Được, không thành vấn đề."

Sở Trĩ Thủy ôn hòa đáp lại, cô đã sớm phát hiện ra anh chỉ nhìn thái độ, hoàn toàn không đọc được ẩn ý đằng sau câu nói, quả nhiên không hề phản ứng với cụm từ yêu quái tấu hài nhất, còn vô cùng hài lòng ngồi xuống vị trí của mình ở bộ phận mới.