Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 35

Rõ ràng tuổi thọ của con người vô cùng ngắn ngủi, trí tuệ của họ cũng có thể nói là thế gian nông cạn, nhưng cô lại to gan lớn mật, khiến anh hoàn toàn không thể lý giải.

Đúng rồi, cô chẳng qua chỉ là con người, chỉ cần dùng phương thức mà con người thích, vậy mọi chuyện đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng rồi sao.

Suy nghĩ của Tân Vân Mậu vốn đang rối tung, bây giờ lại chợt bình tĩnh lại, buông nắm tay đang nắm chặt ra. Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, giống như đã nhìn thấu cô, mỉa mai nói.

“Tôi hiểu rồi, làm như vậy nửa ngày, là vì cô muốn nhìn thử năng lực của tôi.”

Con người nếu không có lợi sẽ không dậy sớm, đơn giản chỉ muốn những thứ tầm thường.

Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Ý anh là năng lực làm việc? Anh nói như vậy cũng đúng.”

“Có thể. Phàm nhân luôn luôn thực tế, mặc dù đã hứa để cô làm tín đồ, nhưng tôi thực sự vẫn chưa làm gì, cũng không trách cô trăm phương nghìn kế dò hỏi.”

Tân Vân Mậu lạnh lùng gật đầu.

“Ngay bây giờ, cô cầu nguyện đi, sau này cô nhất định phải tuân theo quy trình thờ cúng đấy.”

Nếu dựa theo quy trình thờ cúng thường thấy của con người, một khi con người thỉnh cầu yêu quái điều gì, sau đó phải phục tùng đối phương vô điều kiện. Đầu tiên không đề cập đến việc sáng tối dâng hương, đốt đèn cúng bái, nếu giống như cô mở miệng chống đối, gài bẫy giễu cợt, đã sớm bị tra tấn không biết bao nhiêu lần.

Anh không thích việc sử dụng nhân loại, yêu cầu đối với cô cũng hoàn toàn không nghiêm khắc, không ngờ cô lại càng vô lễ hơn.

Hiện tại cô có thỉnh cầu, vậy không cần nương tay.

Sở Trĩ Thủy không hiểu anh lại đang phát điên cái gì, lặp lại: “Cầu nguyện sao?”

“Đúng vậy, cầu nguyện đi, tiền tài, quyền thế, địa vị, danh vọng, sức khỏe, tướng mạo, hay là sức hấp dẫn để thu hút người khác?”

Gương mặt tao nhã của anh nhiễm đầy sương lạnh, khóe miệng giương lên một độ cung nhỏ, mơ hồ lộ ra vài phần yêu dị, khác biệt với vẻ lạnh lùng ít nói lúc trước.

Sở Trĩ Thủy nghi ngờ bản thân đang bị hoa mắt, cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Tân Vân Mậu mặc áo đen quần đen đơn giản, tôn lên bờ vai rộng rắn chắc, dáng người cao lớn, hiện tại chiếc bóng dừng bên chân anh lại nhảy múa lay động, giống như ngọn lửa ma trơi màu đen yêu dã mà âm trầm, như hình với bóng vây quanh anh. Gương mặt anh rét lạnh, sáng tỏ như ngọc, bị ngọn lửa đen chiếu vào trở nên mờ mờ ảo ảo, trắng và đen cực hạn, chỉ có đáy mắt nhảy lên một ngọn lửa.

Sở Trĩ Thủy muốn dụi mắt trong vô thức.

Chỉ trong nháy mắt, dường như anh đang khoác lên một chiếc áo bào cổ, nhưng nhìn kỹ lại là trang phục hiện đại.

“Nhân loại cả đời nóng vội kiếm sống, chẳng qua là vì công danh lợi lộc, chỉ cần liên quan đến cô, chỉ cần hợp lý với thế gian, tất cả đều có thể dễ dàng thực hiện được.”

Thanh âm trong trẻo bình thường của anh đột nhiên mang theo ý cười đầy mê hoặc, giống như cơn ác mộng kéo con người xuống vực sâu.

“Bây giờ cầu nguyện đi, cô muốn cái gì?”

Cô nhìn người xa lạ trước mặt, đột nhiên có một loại trực giác.

Nếu trên đời thực sự có âm tào địa phủ, thì anh ta chính là sứ giả địa ngục tuấn tú, chỉ sợ anh ta dùng lưỡi dao sắc bén để thu hoạch điều gì đó.

Sở Trĩ Thủy kiềm chế trái tim đang đập mạnh, cô nghiêm túc cân nhắc, nhớ lại những lời anh vừa nói.

Tân Vân Mậu nhìn cô nghiêng đầu tự hỏi, kiên nhẫn yên lặng chờ câu trả lời.

Một lúc lâu sau, cô lắc đầu.

“Không muốn gì cả.”

“Cái gì?”

“Xin lỗi, hình như tôi không có nguyện vọng nào cả.”

Đây là những lời thật lòng cũng cô, không chuyện nào cấp bách cả.

Tân Vân Mậu trầm mặc một lát, chau mày nói: “Sao có thể, con người chính là tập hợp những tham vọng dung tục trên thế gian, tuyệt đối không thể có chuyện không có nguyện vọng.”

“Tôi muốn tố cáo anh kỳ thị chủng tộc.”

Sở Trĩ Thủy trợn to mắt, cô giống như bị giẫm phải cái đuôi, khó có khi bất mãn to tiếng: “Loài người chúng tôi thì như thế nào!?”

Tân Vân Mậu nhàn nhạt nói: “Tôi chưa từng gặp qua người nào không có nguyện vọng, cho dù bề ngoài có tốt đẹp bao nhiêu, tất cả đều không thoát khỏi ham muốn cá nhân. Chỉ là bọn họ xấu hổ khi phải nói ra nên ra vẻ đạo mạo mà thôi.”

Sở Trĩ Thủy bắt chước khẩu khí kiêu ngạo như mọi khi của anh, bình tĩnh không hoảng nói: “Vậy có lẽ là do tôi quá hoàn mỹ, cái gì cũng không thiếu, tôi thật sự không có nguyện vọng, tôi vốn là người quá mức ưu tú rồi.”

“...”

Ban đầu Tân Vân Mậu còn cho rằng đã nhìn thấu cô, hiện tại lần nữa bị xáo trộn. Anh nhấp môi nói: “Còn ở đó làm bộ làm tịch, không phải gần đây công việc của cô đang gặp phiền não sao, chẳng lẽ cô không có nguyện vọng rằng công việc của cô sẽ thuận lợi à?”

Bộ phận phát triển kinh tế ngổn ngang trăm bề, cô rõ ràng không hề thuận buồm xuôi gió.

“Công việc gặp khó khăn không phải rất bình thường à, hơn nữa không phải là tôi không có năng lực giải quyết. Cho dù thật sự không có cách nào, thì việc cỏn con này cũng cần phải cầu nguyện sao?”

Sở Trĩ Thủy mê hoặc: “Làm hỏng thì hỏng thôi, chỉ một chút việc nhỏ này, cục trưởng Hồ cũng đâu thể sa thải tôi.”

Cô là người trong xã hội, dày công tôi luyện nhiều năm, có thể nói là dầu muối đều không ăn.

Một quyền này của Tân Vân Mậu như đánh vào bông, truy hỏi đến cùng: “Những cái khác thì sao? Chắc chắn là vẫn còn thiếu thứ gì đó?”

“Tại sao đột nhiên lại muốn tôi cầu nguyện? Chỉ để chứng minh rằng anh mạnh hơn Kim Du thôi sao?”

Sở Trĩ Thủy vô cùng khó hiểu.

Tân Vân Mậu bị tức đến bật cười, nói: “Việc tôi mạnh hơn cô ta còn cần phải chứng minh sao?”

Cô càng cảm thấy kỳ lạ: “Vậy tại sao anh lại muốn tôi cầu nguyện?”

Khí thế của Tân Vân Mậu vốn dĩ đang vô cùng lạnh lẽo, bị cô ngắt lời lung tung như thế, trong nháy mắt tiết tấu liền trở nên hỗn độn. Anh không kiên nhẫn mà nhướng mày.

“Chỉ cần cô cầu nguyện xong, mọi chuyện sẽ bình thường lại.”

Anh mơ hồ có dự cảm, chỉ cần cô cầu nguyện cái gì đó, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo vốn có.

Cảm xúc của anh tất nhiên sẽ không còn bị cô thao túng nữa.

“Hả?”

Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên, cô thấy sắc mặt của anh đang căng chặt, lại nói: “Tôi nhớ có một thứ đang thiếu.”

Tân Vân Mậu vội nói: “Thiếu cái gì? Cầu nguyện đi.”

“Tôi thiếu đạo đức, cho nên không được rồi.”

“?”

Tân Vân Mậu bắt đầu hối hận khi đến bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy còn thật sự khó chơi hơn hẳn bất kỳ yêu quái nào.

Tân Vân Mậu không thể chấp nhận được, không buông tha tiếp tục dò hỏi, tuyệt đối không để cô lừa dối mình được.

Sở Trĩ Thủy không thể hiểu nỗi sự cố chấp của anh, cô chỉ bất chấp tất cả, có lệ nói: “Được được được, có nguyện vọng, tôi cầu nguyện với anh là được chứ gì?”

Tân Vân Mậu thấy cô nói ra, trong lòng liền dấy lên nghi ngờ, gương mặt anh trở nên kì dị.

“Nguyện vọng của cô không phải là tôi chứ?”

“Đương nhiên không phải!”

Sở Trĩ Thủy kiên quyết phủ nhận, cô dừng mấy giây, do dự nói: “Không đúng, có một chút liên quan đến anh…”

“Quả nhiên là thế, trước đây có lẽ tôi cũng đã nói qua, ngoại trừ việc đáp lại tình cảm, những nguyện vọng còn lại đều có thể.”

Ngữ khí của Tân Vân Mậu mang ý cười, anh nhận ra cô quá giảo hoạt, làm sao có thể không muốn bất kì thứ gì được, rõ ràng là chưa từng từ bỏ ý định ban đầu.

Sở Trĩ Thủy không nể tình mà chế giễu: “Lung tung rối loạn cái gì chứ, không hề liên quan đến những cái anh nói.”

“Vậy cô muốn cầu nguyện điều gì?”

“Tôi cầu nguyện với anh, hy vọng anh khôi phục lại tính cách lạnh lùng, an tĩnh ổn định một lát, không nói câu nào trong hai tiếng có được không?”

Ngữ khí của Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng.

“Một nguyện vọng nhỏ bé như vậy, đối với yêu quái lợi hại như anh, nhất định có thể làm được đúng không?”

Cô vừa mở máy tính, vừa khoa trương cảm thán: “Làm ơn hãy thực hiện nguyện vọng của tôi, ai bảo tôi là con người tham lam cơ chứ!”

“...”

Đây rõ ràng là công khai châm biếm.

Tân Vân Mậu đang định lên tiếng, lại nhẫn nhịn mà ngậm miệng, rầu rĩ không vui quay về chỗ ngồi. Hai tay anh khoanh trước ngực, lưng dựa vào ghế, yên lặng không lên tiếng mà nhìn chằm chằm Sở Trĩ Thủy trước mặt, không ngờ lại thực sự nghe theo nguyện vọng của cô.

Sở Trĩ Thủy bị dáng vẻ nghẹn khuất của anh chọc cười đến nỗi vui vẻ đắc ý.

“Đợi tôi làm xong công việc, nếu anh vẫn còn muốn nhận đãi ngộ được trò chuyện, chúng ta có thể nói tiếp.”

“Tôi…”

Tân Vân Mậu đang định nói anh căn bản không quan tâm đãi ngộ đó, mới vừa nói được một chữ lại nhớ đến nguyện vọng, âm thanh phản bác đột nhiên im bặt. Cuối cùng, một tay anh chống cằm, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thậm chí không nhìn về phía cô, cả người tỏa ra khí thế buồn bực khó chịu.

Thật ra, Sở Trĩ Thủy tự nhận đã từng gặp không ít đồng nghiệp, nhưng cô chưa từng nhìn thấy người nào hài hước như anh, tâm trạng nhờ vậy mà cũng thoải mái hơn. Cô lại xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía bàn làm việc của Tân Vân Mậu, lắc đầu cảm thán nói: “Anh đúng là cội nguồn của niềm vui.”

Bản tính cũng không xấu, có điều quá buồn cười.

Hiện tại Tân Vân Mậu đang trong hình thức cấm ngôn, nghe được một chuỗi tiếng cười dễ nghe, càng bị quấy nhiễu đến mức tâm phiền ý loạn. Tâm trạng của anh giống như trang sách bị gió thổi, không ngừng vang lên âm thanh xôn xao, cho dù có duỗi tay muốn ngăn chặn cũng vô dụng, chỉ có thể tùy ý để gió mạnh tàn phá bừa bãi.

Anh phát hiện cô không còn nói chuyện nữa, không nhịn được mà dùng khóe mắt liếc nhìn, chỉ thấy được bóng dáng thướt tha của cô.

Cô thật sự là một nhân tài.

Rốt cuộc Hồ Thần Thụy đã tuyển được cô từ chỗ nào?

“Thần quân, cô ấy chỉ là một người thường không có yêu khí, nếu sau này có mạo phạm ngài chỗ nào, mong ngài có thể rộng lòng tha thứ.”

Trong đầu Tân Vân Mậu nhớ lại lời này vô số lần, cuối cùng, sau khi bị giễu cợt trong tay nhân loại này, anh đã tìm về được một chút thể diện của đại yêu quái.

Có điều, muốn rộng lòng tha thứ cho cô thì hơi khó, đây không phải đơn giản chỉ là một vùng biển nông, chỉ sợ chính là vùng biển lớn nhất của Trung Quốc — Nam Hải.