Lúc ấy, Lưu Kha Mỹ lấy điều này để phê bình con trai mình, nhưng con trai bà ta không phục, đứng trong sân ngụy biện: "Sở Trĩ Thủy đâu có đạt điểm tối đa, cậu ta không đủ tư cách có tên trong danh sách đó, chắc chắn là đi nịnh bợ giáo viên mới được thế!"
Tạ Nghiên vẫn nhớ giọng điệu mỉa mai của con gái sau khi nghe thấy vậy.
"Đợi đến khi cậu ta có bản lĩnh ghi tên mình vào bảng vinh danh ở trường hẵng bàn tiếp về vấn đề này."
Cao ngạo lại vô cùng tinh tế.
Năm đó, tất cả những người lớn có mặt trong sân đều vì câu nói này mà cười phá lên.
Cũng kể từ đó, Sở Trĩ Thủy luôn có tên trong bảng vinh danh, không bao giờ rớt hạng, cho đến khi thi đỗ vào đại học Ngân Hải.
Tạ Nghiên nhẹ nhàng nói: "Bây giờ con đã học được cách giữ thể diện cho người khác."
Sở Trĩ Thủy tập trung lái xe: "Dì ấy chỉ là muốn dùng sự bất hạnh của người khác để chứng minh hạnh phúc của mình, vậy thì dỗ dành dì ấy vài câu, so đo nhiều chuyện làm gì."
Ở cái tuổi mười lăm mười sáu, ăn miếng trả miếng là chuyện có thể hiểu được, nhưng khi đã hai mươi hai lăm tuổi còn đối đầu không khoan nhượng với người ta, thật sự sẽ hơi vô nghĩa. Bản thân cô cũng lười tranh đấu với người khác, chỉ cần hiểu rõ cuộc sống của chính mình là được.
"Con gái, con trưởng thành rồi."
"Vâng." Sở Trĩ Thủy liếc nhìn những sợi tóc bạc dễ thấy trên mái tóc đen của Tạ Nghiên, rồi bình tĩnh dời ánh mắt đi, giọng điệu dịu lại: "Con cũng nên trưởng thành rồi."
Khi cánh cửa được mở ra, căn phòng tràn ngập sự ấm áp.
Về nhà ăn cơm với ba mẹ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của Sở Trĩ Thủy.
Một cuộc sống như vậy, cô đã vắng mặt trong bảy năm, từ lúc đi học đại học cho đến khi làm việc ở Ngân Hải, từng ngóc ngách ở thành phố Hoài Giang với cô mà nói vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Xa lạ là vì khi trở về quê hương cô phải va chạm, thích ứng, quen thuộc là vì những ký ức tuổi thơ thỉnh thoảng lại tràn về, lên men theo thời gian, tạo thành một hương vị độc đáo.
Thành phố Hoài Giang là nơi cô đã chập chững tập đi, mơ hồ mà lớn lên, và nơi đây cũng sẽ là nơi cô chứng kiến ba mẹ mình ngày một già đi, tóc ngày càng bạc thêm.
Thức ăn nhà nấu lúc nào cũng ngon miệng, các món phối hợp hài hòa vừa vị, so sánh với đồ ăn ở cục quan sát đúng là đơn sơ đến mức nuốt không nổi.
Sở Trĩ Thủy bước ra khỏi căn tin với tâm trạng rất tệ, cô đang suy nghĩ xem sau này có nên mang cơm từ nhà đi không. Ở cái nơi quỷ quái hẻo lánh này, đặt đồ ăn bên ngoài cũng không dễ dàng, đối với bữa ăn ở chỗ làm cô đã chịu đựng đến mức cực hạn, thậm chí bụng cô cũng bắt đầu khó chịu, không biết sao Kim Du có thể ăn uống như thế trong hai mươi năm qua.
Cái nắng gay gắt của buổi trưa càng làm người ta thêm phiền lòng. Sở Trĩ Thủy đang mong đến lúc tan làm, nhưng không ngờ đến buổi chiều lại có thêm phiền phức.
Trưởng bộ phận Ngô Thường Cung bụng phệ bước vào, trong tay cầm hai tờ đơn, giao việc: "Tạm thời dừng việc đang làm lại, buổi chiều giải quyết xong hai việc này đã!"
Ngưu Sĩ tiếp nhận một tờ đơn, nhìn thấy rõ nội dung bên trên, bất mãn nói: "Việc bồi thường không phải là chuyện của phòng tài vụ sao?"
"Cậu chờ lão rùa đen kia bò đến thì phải tới ngày tháng nào, buổi chiều mà không xong việc thì hôm nay tan làm trễ đi." Ngô Thường Cung nói xong lập tức chuồn khỏi bộ phận hậu cần, không hề có ý định tham gia vào việc này.
Việc xác minh hiện trường bồi thường phải rời khỏi cục quan sát, hai nơi còn cách xa nhau, đi qua đi lại mất nhiều thời gian. Ngưu Sĩ đến nhà kho lấy đồ, chuẩn bị những vật liệu cần thiết cho công việc phía sau.
Kim Du bất lực nói: "Xem ra phải tăng ca rồi."
Sở Trĩ Thủy vừa nghe thấy hai từ tăng ca thì lập tức bùng nổ, lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc mãnh liệt: "Tại sao phải tăng ca? Chúng ta chia nhau làm đi, phải xong trước năm giờ chiều."
"Nhưng công việc này phải làm theo nhóm, chúng ta chỉ có ba người..." Kim Du rụt rè nhìn cô.
Sở Trĩ Thủy hiểu ra ẩn ý, công việc cần có hai nhóm, ít nhất phải có bốn người. Cô quả quyết nói: "Trong phòng này vừa hay có bốn người."
"Hả, chẳng lẽ cô định đi tìm anh ta?" Kim Du hoảng sợ liếc nhìn chiếc bàn trống của Tân Vân Mậu, sau khi chắc chắn đương sự không có mặt ở đây mới thả lỏng, khuyên nhủ: "Tốt hơn hết là không nên giao du với anh ta."
"Tại sao?" Sở Trĩ Thủy nhướng mày: "Chẳng phải anh ta cũng là người của cục sao, ngày nào cũng ăn bơ làm biếng là có lý hả?"
Sở Trĩ Thủy bình thường đối với những chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu nó ảnh hưởng đến việc tan làm đúng giờ của cô, thì cô nhất định sẽ không để yên.
"Nhưng rõ ràng là anh ta sẽ không ngoan ngoãn nghe lời..." Kim Du tỏ ra khó xử, sau đó lại vui vẻ đề nghị: "Nếu không chúng ta giải quyết một việc trước, sau đó cô có thể tan làm, tôi và anh Ngưu sẽ giải quyết nốt việc còn lại, sẽ không làm chậm trễ việc việc nhà ăn cơm của cô."
"Vậy hai người thì thế nào?"
"Không sao đâu, chúng tôi không vội về." Kim Du vỗ ngực, hào khí vạn dặm nói: "Với cả trưởng phòng Hồng đã dặn phải chăm sóc cho cô!"
Sở Trĩ Thủy nhìn vẻ ngốc nghếch của Kim Du thì vô cùng xúc động, cô không nhịn được mà xoa cái đầu nhỏ của đối phương.
Kim Du bị xoa đầu mà bối rối: "Cô lại muốn sờ cá à?"
"Ừ, sờ cá."
Kim Du đã nói vậy nhưng Sở Trĩ Thủy không thể mặt dày mà làm thế. Cho dù cô muốn về nhà đúng giờ cũng không thể lơ là nhiệm vụ của mình, trong lúc cô đồng nghiệp đi vệ sinh, cô dứt khoát đi xuống dưới lầu tìm Tân Vân Mậu.
Sau sự kiện phát thẻ người tốt, Sở Trĩ Thủy thỉnh thoảng chạm mặt Tân Vân Mậu ở hành lang, trực tiếp coi anh là không khí. Anh không mấy khi xuất hiện ở bộ phận hậu cần, thường thường sẽ trốn dưới gốc cây trong sân để phơi nắng.
Sở Trĩ Thủy ngồi bên cửa sổ phòng làm việc, tình cờ nhìn thấy bóng dáng của anh, giống như một tảng đá màu đen. Cô phát hiện các đồng nghiệp chưa bao giờ chủ động nhắc đến con yêu quái này, thậm chí ngay cả trưởng bộ phận Ngô Thường Cung thường ngày rất thích sai khiến người khác, cũng hiếm khi nói chuyện với Tân Vân Mậu.
Ánh nắng bên ngoài rất gay gắt nhưng dưới bóng cây lại mát rượi. Tân Vân Mậu quả nhiên đang nằm dưới tán cây, dáng người cao lớn, hai chân thẳng tắp, ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế đá tròn, không nhúc nhích, thả lỏng thân mình dựa vào lưng cây trong tư thế nằm nghiêng người, vô cùng thoải mái.
Dưới tán cây râm mát, gió thổi hiu hiu, đây đúng là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi thư giãn.
Sở Trĩ Thủy bước tới, tay cầm một tờ đơn, lấy giọng điệu nghiêm túc khi làm việc ra nói: "Sau này chúng ta sẽ thành một nhóm, trước tiên anh đến xử lý việc bồi thường đi."
Tân Vân Mậu vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động thì mở mắt, nhận ra Sở Trĩ Thủy, ngập ngừng nói: "Tôi còn tưởng cô bỏ cuộc rồi."
Hai bên đã lâu không nói chuyện, Tân Vân Mậu còn cho là cô đã biết khó mà lui, không còn tâm trí để dây dưa với mình nữa.