Sở Trĩ Thủy sững sờ nhìn tin nhắn, còn tưởng mình đọc nhầm, còn nghiêm túc kiểm tra lại lần nữa, đúng là hai nghìn mốt tệ. Mặc dù cô chưa làm việc ở đây đủ một tháng, nhưng cục quan sát vẫn trả lương cho cô vào ngày mùng 5 hàng tháng.
Lần cuối cùng Sở Trĩ Thủy nhận được mức lương gần bằng con số này chắc là khi làm thực tập sinh trong một nhà máy lớn vào năm thứ nhất đại học, lương mỗi ngày là 200 tệ, mỗi tháng làm 20 ngày công, lương nhận được còn nhiều hơn cục quan sát Hoài Giang một chút.
Lúc Sở Trĩ Thủy trở về đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị cắt lương, nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng sâu sắc, mãi lâu không hồi phục được.
Nhiều công ty nghiêm cấm nhân viên hỏi nhau về tiền lương, nhưng cục quan sát Hoài Giang không phải là một công ty. Sở Trĩ Thủy nói mấy lời dỗ dành Kim Du, định tìm hiểu về mức lương ở chỗ làm mới.
Cô nghi ngờ rằng đó là vì cô vẫn đang trong thời gian thử việc, hoặc là do còn những khoản khác như tiền thưởng chuyên cần mà cục chưa phát.
"Hôm nay đã được trả lương rồi hả?" Kim Du dường như không nhớ được ngày nào, được nhắc mới phản ứng lại, sau đó trao đổi tin tức với Sở Trĩ Thủy, còn khâm phục nói: "Cô giỏi quá, còn nhiều tiền hơn cả tôi."
"Sao có thể thế được?"
Sở Trĩ Thủy nghiêng người đến gần máy tính của Kim Du, thấy rõ lương của bên kia thực sự ít hơn cả của mình.
"Đây là chưa tính thưởng chuyên cần đúng không?" Sở Trĩ Thủy suy đoán: "Nói chung, đến cuối tháng hẳn là sẽ thêm một khoản nữa."
Đôi mắt tròn xoe của Kim Du chớp chớp, cô ấy ngơ ngác hỏi: "Thưởng chuyên cần là cái gì?"
Nhìn bộ dạng không biết gì của cô ấy, trong lòng Sở Trĩ Thủy dâng lên một linh cảm không tốt, cô vẫn kiên nhẫn giải thích: "Cục quan sát không phải đơn vị được cấp vốn hoàn toàn. Nếu đơn vị có doanh thu riêng thì có thể phát tiền thưởng chuyên cần cho nhân viên..."
Cô nhớ rõ cục quan sát Ngân Hải có thưởng chuyên cần, thu nhập của những người đương nhiệm cũng khá cao.
Kim Du cái hiểu cái không, thành thật lắc đầu: "Chưa nghe ai nói qua."
"Chính là đơn vị của chúng ta tự kiếm tiền rồi phát..."
"Tôi chưa thấy qua bao giờ, chỉ có một khoản này thôi."
"..."
Được lắm.
Sở Trĩ Thủy tin chắc mình đã rơi vào một cái bẫy, cục quan sát Hoài Giang hoạt động kém hiệu quả nên không phải là đơn vị phát tiền thưởng chuyên cần. Mức lương hiện tại thấp hơn nhiều so với mong đợi khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Cô đã bắt đầu suy nghĩ về việc làm sao để bảo dưỡng xe, nếu tính cả tiền xăng và bảo hiểm, có thể cô sẽ phải làm việc bán thời gian trong vòng một năm. Xét về tình hình hiện tại, nếu không muốn mức sống của mình giảm xuống, cô chỉ có thể đổi một công việc khác.
Sở Trĩ Thủy ôm một bụng nặng trĩu tâm trạng tan làm, lái xe rời khỏi cục quan sát Hoài Giang, định tiện đường đón mẹ đang ở ngoài mua thức ăn. Sau khi tìm chỗ đậu xe gần siêu thị, sợ Tạ Nghiên không tìm được mình nên bước ra cửa đón bà.
Các quầy hoa quả mở trên phố tấp nập người mua kẻ bán, những người dân gần đó đều xách túi vải. Phía bên cạnh, loa của cửa hàng đại lý liên tục vang lên, lặp đi lặp lại một cách máy móc thông báo giảm giá, khuấy động bầu không khí thị trường.
Sở Trĩ Thủy từ xa đã nhìn thấy mẹ mình, bà Tạ Nghiên đang gồng hết sức, trên tay xách đầy những túi đồ, nhìn qua là biết vừa bước ra từ siêu thị.
"Ui, đây chắc là Trĩ Thủy, đúng là con gái hơn 18 tuổi sẽ vô cùng thay đổi!" Người phụ nữ trung niên mặc quần áo lòe loẹt, đỏ xanh vàng đủ cả, lớn tiếng chào hỏi: "Cháu không nhớ ra dì hả? Trước kia chúng ta sống cùng một khu."
Lúc còn nhỏ, Sở Trĩ Thủy sống cùng ba mẹ, khi đó mọi người trong khu đều quen biết nhau, cũng biết tình hình của những đứa trẻ khác.
Cô đoán người này là đồng nghiệp của Tạ Nghiên, trong đầu tìm kiếm một vòng: "Chào dì Lưu ạ."
"Còn nhớ dì Lưu cơ đấy!" Lưu Kha Mỹ xúc động nói: "Hồi đó ở khu nhà chúng ta, Trĩ Thủy rất nổi tiếng, năm nào cũng là học sinh đứng đầu được thầy cô khen ngợi, trong kỳ thi tuyển sinh đại học còn đỗ vào đại học Ngân Hải, không giống thằng nhóc nhà dì lúc nào cũng khiến người ta lo lắng, kỳ thi nào cũng trượt, nhưng may mắn là công việc hiện tại cũng tạm ổn..."
"Này, dì nghe mẹ cháu nói, cháu về Hoài Giang làm việc rồi hả? Lương lậu thế nào?"
Sở Trĩ Thủy đối mặt với sự dò xét của Lưu Kha Mỹ, nhìn Tạ Nghiên đang nháy mắt với mình, lễ phép đáp: "Vâng, lương có hai ba nghìn thôi ạ."
Khuôn mặt căng thẳng của Lưu Kha Mỹ lập tức giãn ra, trên mặt như một đóa hoa nở rộ, vội nói: "Đúng rồi, thế cũng tốt, con trai dì cũng có năm sáu nghìn à, người trẻ bây giờ đúng là không dễ dàng gì."
"Cháu nhìn nó xem, kiếm không được bao nhiêu, còn mua điện thoại di động mới cho dì, dì đã bảo là không cần, phí tiền lắm!" Lưu Kha Mỹ vui vẻ lấy điện thoại từ trong túi ra, đó là chiếc điện thoại iPhone đời cũ, giá thị trường hiện tại là khoảng ba nghìn tệ.
Sở Trĩ Thủy sao có thể không biết đối phương muốn nghe cái gì, nhẹ giọng nói: "Hiếu thảo quá."
Tạ Nghiên: "Đúng đúng đúng, cô được hưởng phúc rồi!"
Nghe vậy, Lưu Kha Mỹ càng vui hơn, trên khuôn mặt đầy vẻ tự hào.
Một lát sau, hai mẹ con tạm biệt Lưu Kha Mỹ ở cửa, đi tới xe của mình, trên tay đầy những túi lớn túi nhỏ, Sở Trĩ Thủy cầm hộ Tạ Nghiên hơn một nửa số đồ, rồi đi trước dẫn đường.
Tạ Nghiên đi theo con gái qua đường: "Con vẫn nhớ dì Lưu à?"
Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng ngăn mẹ mình lại, nhắc bà tránh xe trên đường, còn nói thêm: "Dĩ nhiên ạ, quên ai thì quên chứ sao quên được dì Lưu."
Năm đó, người ấy đã nổi tiếng với câu nói "Thành tích của con gái cô tốt như vậy, thật đáng tiếc lại không phải con trai".
Sở Trĩ Thủy đặt túi đồ vào ghế sau, chuẩn bị đưa Tạ Nghiên về. Sở Tiêu Hạ đã về trước nấu cơm, chỉ cần về nhà là sẽ có cơm ăn.
"Con đừng để lời của bà ấy trong lòng, bà ấy lúc nào chả vậy." Tạ Nghiên thắt dây an toàn thật chắc, liếc nhìn con gái mình đang tập trung nhìn đường, bĩu môi nói: "Con mua nhà, mua xe, mẹ với ba con không nói ra ngoài, nếu không đâu đến lượt bà ấy ở đó khoe khoang."
Tạ Nghiên đương nhiên biết thừa bản tính hay khoe khoang của Lưu Kha Mỹ, nhưng bà không dám tiết lộ thu nhập của con gái mình ở thành phố Ngân Hải, số tiền kia quả thực có chút quá khích đối với những người xung quanh.
"Không sao ạ, chẳng phải ai cũng thích nghe mấy chuyện thế này sao, điểm cao nhưng năng lực kém không tìm được việc, bước chân vào xã hội không thể hòa nhập..." Sở Trĩ Thủy tự cười giễu: "Với cả, lương của con đúng là có hai nghìn mốt, hôm nay cục mới phát lương."
"Được rồi, bao nhiêu tiền không quan trọng, mẹ nuôi con." Tạ Nghiên ngẩn người nhìn khuôn mặt của con gái, nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của Sở Trĩ Thủy, bà đột nhiên xúc động cười: "Trước kia lúc còn đi học con không như vậy, lúc ấy miệng lưỡi sắc bén hơn nhiều."
Tạ Nghiên vẫn nhớ khi Sở Trĩ Thủy còn đi học, có một bảng vinh danh ở cổng trường, người qua kẻ lại đều có thể nhìn thấy những cái tên trên đó. Lúc ấy, quy định là học sinh nào đạt điểm tối đa thì sẽ được xếp đầu, tuy nhiên, có lúc đề thi quá khó, cả lớp không ai đạt điểm tối đa ở bất cứ môn học nào, giáo viên sẽ để Sở Trĩ Thủy, người có số điểm cao nhất vào đó.