Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 14

Vẻ mặt Sở Trĩ Thủy hơi ngưng trệ: "... Bệnh của anh vẫn chưa khỏi à?" Thậm chí chứng bệnh thần kinh còn có xu hướng trầm trọng hơn.

"Tổng cộng có hai việc cần làm, Kim Du và anh Ngưu là một nhóm, chúng ta là một nhóm, làm xong mới được tan sở." Sở Trĩ Thủy nghiêm túc giải thích: "Bình thường tôi không quấy rầy đến anh, hôm nay hợp tác chút đi."

Trên thực tế, bây giờ Sở Trĩ Thủy còn không gọi anh đến điền vào biểu mẫu, sao giờ ra ngoài làm việc lại phải cần hai người một nhóm.

Nghe vậy, vẻ mặt Tân Vân Mậu trở nên ảm đạm, không nói lời nào, trên mặt viết đầy dòng chữ "Chuyện này liên quan gì đến tôi".

Sở Trĩ Thủy nhìn anh chằm chằm, nhưng anh chẳng phản ứng lại, đúng như lời Kim Du nói, con người bất trị này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

Trong lúc bế tắc, một loại cảm xúc không nói nên lời nào đó âm thầm lan tràn, bay ra khỏi mặt đất, phá vỡ hoàn toàn lớp ngụy trang hoàn hảo tử tế bên ngoài, đánh tan thói quen qua loa lấy lệ của cô trong thế giới của người trưởng thành, kích hoạt sự nổi loạn, sắc bén và hung dữ ngủ say trong xương tủy cô.

Cô phát hiện đôi mắt của anh có màu đen tuyền, nhưng làn da lại trắng như ngọc, cả người tỏa ra sự lạnh lùng xa cách, cô cũng không biết rốt cuộc anh là loại yêu quái gì.

Không khí trước khi vụ nổ bùng phát yên ắng đến mức quỷ dị.

Quá tam ba bận, Sở Trĩ Thủy chắc chắn là anh đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự cay nghiệt, hiếu thắng của cô năm đó, hôm nay cô nhất định phải cho tên kiêu ngạo này biết tay.

"Tân Vân Mậu, tôi thừa nhận thủ đoạn này của anh đã thành công." Sở Trĩ Thủy đột nhiên nói, âm thanh trong trẻo ngọt ngào, khi cười lên đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, bật lên vẻ dịu dàng không gì ngăn cản được: "Tôi nhớ kỹ anh rồi đấy."

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Tân Vân Mậu bối rối.

"Nói cái gì mà tôi thích anh, còn theo đuổi anh, sau đó còn tự ý nói mấy câu vô nghĩa, lúc đầu tôi không hiểu logic của anh, bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, anh cố ý thu hút sự chú ý của tôi đúng không?" Sở Trĩ Thủy ôn hòa nói: "Anh rất có thủ đoạn, ngây thơ nhưng hiệu quả, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều đồng nghiệp khác giới khác, anh quả thật là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi."

Cô phải tự tay đập nát vẻ ngoài cao cao tự đại của anh, rồi giẫm anh dưới chân một cách không thương tiếc.

Đúng như dự đoán, đôi mắt của Tân Vân Mậu lập tức sáng lên, anh mím môi không vui: "Cô nói gì?"

Dường như anh hoàn toàn không tưởng tượng nổi chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi chỉ đang nói lại một lượt những gì anh làm, có vấn đề gì không?" Sở Trĩ Thủy thấy hàm dưới của anh căng ra, khuôn mặt lạnh lùng tái đi vì tức giận, cô càng thêm khoái trá: "Rõ ràng là chỉ cần đến xử lý việc bồi thường, vậy mà hiện tại anh giằng co không chịu đi, đây chắc cũng là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, đúng không? Anh đang mong ngày mai tôi tiếp tục đến tìm anh?"

Nụ cười của cô tươi sáng vô hại, nhưng lời nói thì ngược lại.

Tân Vân Mậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mình cô đã rất sợ hãi, hoàn toàn không hiểu được sự thay đổi chóng mặt của cô bây giờ.

Nhưng ai chẳng biết, tích cách tốt đẹp của Sở Trĩ Thủy từ lâu đã bị anh làm cho tan biến không còn dấu vết.

Tân Vân Mậu cau mày phản bác: "Thật không ngờ cô lại mơ mộng hão huyền đến như vậy!"

Cô thực sự cho rằng anh đang cố tình bày mưu tính kế, thu hút sự chú ý của cô!

"Tôi nghĩ trên thế giới này anh là người không có tư cách nhất để thảo luận với tôi về việc mơ mộng hão huyền." Giọng điệu của Sở Trĩ Thủy rất bình tĩnh, lộ ra một nụ cười như thiên sứ nhưng sâu bên trong là ác quỷ, cô nói: "Ngoài miệng thì nói tránh xa anh ra, nhưng lại âm thầm tạo cơ hội cho người ta đến gần, anh đúng là rất có tâm cơ."

Ánh sáng trong mắt anh dao động, giống như có một cơn bão sắp ập đến: "Hồ Thần Thụy cũng không dám nói chuyện với tôi như thế."

Hồ Thần Thụy là cục trưởng cục quan sát Hoài Giang.

Sở Trĩ Thủy: "Không liên quan, anh đã thích chơi cái trò kéo đẩy này, vậy ngày mai tôi sẽ đem thêm một tờ đơn đến tìm anh, tránh cho anh sau này không tìm được một cái cớ tốt..."

Tân Vân Mậu giật lấy tờ đơn trong tay cô, lạnh lùng nói: "Đi ngay bây giờ."

Anh tuyệt đối sẽ không dung túng cho con người này bôi nhọ thanh danh của mình!