Kiều Trăn Trăn càng cảm thấy mờ mịt hơn, nhưng vẫn gọi hai tô hủ tiếu, ngồi xuống chậm rãi ăn với Trì Thâm.
Sau bữa ăn, cô gần như đã quen với cảm giác bị người ta theo dõi, sau đó bình tĩnh lấy tiền ra thanh toán.
Khi cô vừa thanh toán, ở góc phía xa phát ra một tiếng kinh hô, cô nhíu mày nhìn qua, người đó nhanh chóng cúi đầu.
"...Bệnh thần kinh." Kiều Trăn Trăn lẩm bẩm một câu, sau đó gọi Trì Thâm đinđến trường.
Trên đường đến trường, luôn có người chú ý bọn họ, nhưng Trì Thâm vẫn luôn bình tĩnh, Kiều Trăn Trăn cũng nhanh chóng thích nghi, không để ý đến những người đó nữa. Nhưng mà, cô còn đang nghĩ sự khác thường này chỉ xảy ra ở bên ngoài mà thôi, không ngờ vừa bước vào lớp, cô vẫn nhận được đối xử y như vậy, có một số bạn học coi như quen biết, thấy cô thì liền im lặng.
"Cuối cùng là có chuyện gì thế?" Cô nhíu mày hỏi.
Khi người bạn đó chuẩn bị lấy điện thoại ra, đúng lúc nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, thì ập tức thu điện thoại lại.
Kiều Trăn Trăn sửng sốt, quay đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm.
"Kiều Trăn Trăn, đến văn phòng của tôi một chuyến." giáo viên chủ nhiệm nói xong, sau đó nhìn Trì Thâm đã ngồi xuống: "Trì Thâm, em cũng đi luôn, các em khác tự học."
Kiều Trăn Trăn không hiểu lý do, cùng Trì Thâm đi tới văn phòng. Vừa mới bước vào cửa, cô đã nghe giáo viên chủ nhiệm lạnh lùng nói: "Đóng cửa lại."
Kiều Trăn Trăn dừng lại một chút, vâng lời đóng cửa lại, nhìn thấy trong văn phòng chỉ có ba người bọn họ.
"Thưa cô, cô tìm chúng em có chuyện gì sao?" Cô bước tới hỏi.
Chủ nhiệm lớp chau mày, liếc nhìn cô một cái, mở điện thoại ra, sau đó giận dữ ném lên bàn: "Giải thích đi, chuyện này là sao?"
Kiều Trăn Trăn khó hiểu nhìn Trì Thâm, cầm lấy điện thoại. Đó là diễn đàn trường, tiêu đề bài viết đầu tiên là "Con gái chủ tịch hội đồng trường Kiều Trăn Trăn bao nuôi nam sinh hạng nhất, đạo đức bại hoại." Cô dừng lại một chút, sau đó nhấn vào, liền thấy một đống hình ảnh, hầu hết là được chụp trong hai ngày qua, có cả ảnh họ đi ăn, dùng thẻ thanh toán, và cả ảnh hai người họ quay về chỗ ở. Ảnh hơi mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ là hai người trong ảnh là ai.
Bài viết được đăng vào lúc ba giờ sáng, chưa đến năm tiếng đã có hơn 800 bình luận. Tổng số học sinh trong trường cũng chỉ khoảng hai ngàn, nghĩa là hầu như toàn trường đều biết chuyện này.
… Khó trách ánh mắt của mọi người kia lại kỳ lạ như vậy.
Kiều Trăn Trăn mím môi, lướt xuống một tí, thấy một đống bình luận đang thảo luận sôi nổi, phần lớn mọi người đều kinh ngạc về sự to gan của cô và Trì Thâm, chỉ có một số ít là manh theo ác ý, nhưng cũng không quá đáng.
Kiều Trăn Trăn lướt xuống dưới, thấy có người bình luận: "Hai người họ rất xứng đôi á, tiểu thư xinh đẹp và học sinh xuất sắc thông minh, nhìn là biết như trong phim."
Dưới đó là một đống bình luận đồng tình. Kiều Trăn Trăn nhìn thấy, không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Ban đầu cô chỉ thấy những bình luận này thú vị, nhưng trong mắt chủ nhiệm lớp, nó lại trở thành sự thách thức, chủ nhiệm lớp lập tức nổi giận: "Em còn dám cười? Em có biết học sinh cấp ba mà sống chung là chuyện tệ hại như thế nào không, nó sẽ ảnh hưởng lớn đến uy tín của nhà trường. Nếu là học sinh khác, tôi đã đuổi cả hai ngay lập tức rồi!"
Đáng tiếc là, một người là con gái của chủ tịch hội đồng trường, một người là học sinh xuất sắc đứng đầu, được trường hy vọng sẽ là thủ khoa năm sau. Cô chỉ có thể gọi cả hai người vào văn phòng để giải quyết vấn đề.
Kiều Trăn Trăn đặt xuống điện thoại với vẻ mặt vô tội: "Chúng em không sống chung, em cũng không bao nuôi bạn học Trì Thâm, thưa cô, người này ác ý bịa đặt, cop phải tin chúng em."
"Người ta đã đưa ra bằng chứng, làm sao tôi có thể tin các em?" Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày: "Em giải thích cho tôi thử xem, tại sao nửa đêm rồi mà em lại lên lầu với Trì Thâm?"