"Để đó đi, đã muộn rồi, nhanh về nhà thôi." Tần Tĩnh thúc giục.
Kiều Trăn Trăn nghĩ cũng phải, cho nên lập tức ngồi vào ghế sau. Tần Tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó khởi động xe.
Trên đường về, Kiều Trăn Trăn thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu để quan sát biểu cảm của Tần Tĩnh. Tần Tĩnh lãnh đạm lái xe, cô nhìn đến lần thứ ba, bà bất ngờ lên tiếng: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng vòng vo tam quốc."
"...Mẹ, mẹ thấy con mặc quần áo của Trì Thâm, mẹ sẽ không nghĩ gì chứ?" Nếu thay bằng phụ huynh khác, chắc chắn họ đã ăn tươi nuốt sống con mình ngay.
"Con đã hỏi thế, mẹ chắc chắn sẽ nghĩ con chẳng làm gì hết." Tần Tĩnh cười nhạt một tiếng: "Mẹ nuôi con mười mấy năm, còn không biết lúc con chột dạ sẽ thế nào sao? Hơn nữa, con đã đồng ý với mẹ là trước khi tốt nghiệp cấp ba, con sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn."
Kiều Trăn Trăn muốn hỏi Tần Tĩnh là hôn có phải là chuyện vượt quá giới hạn không, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô vẫn không muốn tự tìm đường chết, cho nên bèn ngọt ngào nói: "Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con."
Tần Tĩnh hừ nhẹ một tiếng: "Hôm nay thi cử thế nào rồi?"
"... Có thể đừng nói đề tài mất hứng như vậy không ạ?" Kiều Trăn Trăn bĩu môi.
Tần Tĩnh liếc cô một cái: "Hôm nay đón đưa con, chỉ là muốn con thi tốt hơn một chút, kết quả con lại nói đây là chủ đề mất hứng? Đừng nói với mẹ là vẫn giống trước kia đấy."
"Khác nhau thì vẫn có…" Kiều Trăn Trăn chột dạ nhìn Tần Tĩnh một cái: "Trước kia là do con không làm bài cẩn thận, lần này con đã làm tốt hơn rồi."
"Còn gì nữa không?" Tần Tĩnh tiếp tục hỏi.
Kiều Trăn Trăn hắng giọng: "Đề thi lần này khá khó đối với con, có nhiều chỗ con không biết, dù sao mẹ cũng nên chuẩn bị tâm lý, có thể con thi rất kém."
"Không tồi, biết câu nào không biết làm, coi như có chút tiến bộ." Tần Tĩnh gật đầu.
Kiều Trăn Trăn: "..." Người mẹ này có phải mang bộ lọc về con gái quá lớn rồi đi.
Sau một ngày mệt mỏi, về nhà Kiều Trăn Trăn đã ngủ ngay lập tức, cho đến sáng hôm sau chuông báo thức reo lên, cô mới vất vả mở mắt.
Tác dụng phụ sau khi trèo một hơi lên tầng 15 ngày hôm qua đã xuất hiện, hai chân đau đớn và mỏi nhừ, không có sức bước đi, cộng thêm hôm qua viết quá nhiều chữ, hai tay càng đau, cô bỗng có suy nghĩ muốn xin nghỉ một bữa.
... Nhưng lúc này lại xin nghỉ, chắc chắn tên nấm nhạy cảm nào đó sẽ điên lên mất.
Chắc chắn anh sẽ nghĩ cô đang trốn tránh anh, nên mới không đến trường. Kiều Trăn Trăn chậc một tiếng, nhanh chóng vệ sinh rửa mặt, ra khỏi nhà.
Nhờ có tên nấm nào đó, cô đến sớm hơn thường ngày 10 phút, chỉ cần xuống xe là đã nhìn thấy tên nấm đó. Khoảnh khắc cô vẫy tay chào, cô thấy rõ ràng anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Đi ăn sáng nhé." Cô buồn cười nói.
Trì Thâm gật đầu, cùng cô đi đến quán ăn sáng cạnh trường. Trên đường, có nhiều người lén nhìn bọn họ, hơn nữa có một vài người còn thầm thì thầm thò, không biết đang nói gì.
Ban đầu Kiều Trăn Trăn không để ý, nhưng sau đó cô dần dần cảm thấy vó gì đó không ổn -
Bình thường khi đi cùng Trì Thâm, cô cũng bị người khác lén nhìn khá nhiều, nhưng chưa bao giờ đến mức như bây giờ.
"Trên mặt mình có gì à?" Kiều Trăn Trăn xoay người nhìn Trì Thâm.
Trì Thâm nghiêm túc kiểm tra, lắc đầu.
"... Vậy bọn họ nhìn cái gì vậy?" Kiều Trăn Trăn lẩm bẩm một câu, đi vào quán ăn sáng với Trì Thâm.
Trong quán ăn sáng, tình huống càng kỳ lạ hơn. Gần như ngay từ khoảnh khắc họ bước vào, mọi người đều nhìn theo bọn họ, hơn nữa còn có một số người nhìn điện thoại, hình như so sánh gì đó.
Kiều Trăn Trăn nhíu mày, trực tiếp ngăn một người trong số bọn họ: "Các cậu đang nói chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì!" Người đó nói xong, sau đó nhanh chân chạy trốn.