Khoé môi Kiều Trăn Trăn giật giật, trước khi cô kịp giải thích, đã nghe Trì Thâm nói: "Em đang dạy thêm cho cậu ấy."
Chủ nhiệm lớp sửng sốt một lúc.
Sửng sốt không phải vì lời giải thích dạy thêm này, mà là vì Trì Thâm đã chủ động nói chuyện, phải biết là cô ấy đã dạy Trì Thâm suốt ba năm, dù không hiểu rõ, cô ấy cũng biết tính tình anh thế nào.
Lần này gọi anh đến chỉ là vì anh là một trong hai đương sự, cô ấy cũng không mong đợi anh sẽ nói cái gì, cho nên cô ấy mới liên tục hỏi Kiều Trăn Trăn.
Nhưng bây giờ, Trì Thâm thế mà lại chủ động nói chuyện.
Khi chủ nhiệm lớp vẫn đang sửng sốt, Kiều Trăn Trăn lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, khoảng thời gian này, mỗi tối em đều đến nhà cậu ấy, có lúc thì học thêm một tiếng, có lúc thì hai tiếng, cuối tuần cũng sẽ đến. Ba mẹ em cũng biết chuyện này, thưa cô, không phải lần trước cô đã vô tình gặp em rồi sao?"
Chủ nhiệm lớp nhớ lại trước đó đúng là trước đó gặp Kiều Trăn Trăn trên hành lang, cô thực sự nói là đi học thêm: "...... Lúc đó em nói học thêm, là tìm Trì Thâm học thêm à?"
"Đúng vậy, cậu ấy đứng đầu khối hơn nữa còn là bạn cùng bàn của em. Nếu không tìm cậu ấy, em tìm ai được chứ, cô không thấy là gần đây em bắt đầu học tốt hơn rồi sao?" Kiều Trăn Trăn ngước cằm lên.
Chủ nhiệm lớp im lặng một lúc, vẫn còn hơi nghi ngờ lời nói của hai người, sau khi im lặng một lúc, cô ấy mở miệng: "Em nói ba mẹ em cũng biết chuyện này."
"Vâng ạ, gần đây là mẹ đến đón em." Kiều Trăn Trăn nhanh chóng nói: "Nếu cô không tin, cô có thể gọi điện ngay bây giờ."
Chủ nhiệm lớp nhìn vào dáng vẻ nghiêm túc của cô, dần dần tin một nửa, nhưng vì vấn đề khá quan trọng, cô ấy vẫn gọi vào số điện thoại của Tần Tĩnh trước mặt cô.
Sau hai hồi chuông, có người bắt máy, giọng nói nghiêm túc hiếm thấy của Tần Tĩnh phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại: "Cô Chu gọi điện tới có phải là ở trường Trăn Trăn đã gây rối gì không?"
... Sao mới vậy mà đã có thể xác định là cô gây rối rồi. Kiều Trăn Trăn xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tập trung của Trì Thâm, cô dừng một chút mới nhìn về phía chủ nhiệm lớp, yên lặng chọc anh, ra hiểu anh khiêm tốn một chút, Trì Thâm ngoan ngoãn dời ánh mắt xuống đất.
Chủ nhiệm lớp không nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, nghe Tần Tĩnh trả lời, thì lập tức nói: "Là thế này, tôi muốn hỏi về thái độ học tập gần đây của Trăn Trăn, em ấy đã cố gắng học tập như thế nào, đó là một cuộc khảo sát nhỏ của trường."
Để tránh việc phụ huynh bao che giúp đỡ con mình nói dối, nên cô ấy đã không chọn nói thật, để xem Tần Tĩnh sẽ trả lời như thế nào. Tim của Kiều Trăn Trăn trở nên căng thẳng, cầu nguyện mẹ sẽ hỗ trợ một chút, giúp cô rửa sạch hiềm nghi.
Tần Tĩnh thực sự không làm cô thất vọng: "À, là vậy à, vậy thì tốt, vậy thì tốt... Gần đây con bé rất nghiêm túc học tập, nhưng tôi cũng không có dạy con bé cái gì, cũng không biết con bé đã ôn tập như thế nào, nhưng chắc là khá tốt, vẫn luôn theo bạn cùng lớp học thêm."
"Học thêm với bạn cùng lớp?" Chủ nhiệm lớp nhanh chóng bắt được ý chính.
Tần Tĩnh nhanh chóng trả lời: "Là Trì Thâm, cậu nhóc đứng đầu lớp, đúng rồi, thưa cô, tôi muốn hỏi về tình hình học tập gần đây của Trì Thâm, cậu bé có bị Trăn Trăn làm thụt lùi không, nếu mỗi ngày đều giúp Trăn Trăn học tập mà làm chậm tiến độ học tập của cậu ấy, thì tôi không thể chấp nhận."
Trì Thâm nghe Tần Tĩnh quan tâm đến mình, ánh mắt của anh hơi hoà hoãn lại.
Chủ nhiệm lớp nói một vài câu trấn an, sau đó cúp máy.
Vừa cúp máy, Kiều Trăn Trăn lập tức nói: "Thưa cô, em không nói dối mà phải không?"
Chủ nhiệm lớp nhìn cô một cái: "Được rồi, nếu không có chuyện này, thì quay lại học đi."