Sinh Nhãi Con Cho Bạo Quân Vai Phản Diện Phải Làm Sao Đây

Chương 11: Chữa bệnh cho Sở vương

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người này, sống lưng Lục Hàm Chi nháy mắt cứng đờ, nháy mắt bịt chặt miệng, trên miệng làm cái thủ thế khâu lại.

Bọn họ cũng đã trốn đến tận kinh giao rồi, tại sao vẫn chưa thoát khỏi ma chú của tên bạo quân này vậy.

Nam nhân trước mắt này rõ điên, vừa vào cửa nói hai câu đã uy hϊếp người khác rồi, cũng chỉ có nam nhân này mới làm ra được.

Lục Hàm Chi gật đầu như giã tỏi, lại thấy A Thiền trên tay Vũ Văn Mân tỉnh dậy.

A Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Mân, lại cảm nhận một chút mùi trên người hắn, chắc là cảm thấy được hắn không phải cha mình, nên ngay sau đó hé miệng khóc lên.

Lục Hàm Chi sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, Vũ Văn Mân cũng không phải là người thiện lương kính già yêu trẻ gì.

Hắn là bạo quân tiếng tăm lừng lẫy trong nguyên tác đấy!

Bé con khóc lên, lỡ như chọc giận hắn, vậy làm làm như thế nào đây?

Không đợi Lục Hàm Chi bình tĩnh lại, tên nhãi con ghê gớm A Thiền này đã làm một chuyện khác còn lớn hơn.

Trên yếm của bé có chữ phúc màu đỏ, tiểu đậu đinh mềm như bông này chắc là cảm thấy sợ hãi, bỗng nhiên có một cột nước nhỏ bắn ra.

Cột nước nhỏ này dường như có mắt, xông thẳng về phía gương mặt của Vũ Văn Mân.

Tình huống này xuất hiện quá bất ngờ, thật sự trở tay không kịp, Vũ Văn Mân vừa mới lấy tấm khăn che mặt xuống liền bị chính con trai của mình tiểu lên mặt.

Lúc này đáng lý ra Lục Hàm Chi phải sợ hãi, y thật sự sợ hãi.

Chỉ là thực xin lỗi.

Y nhìn một màn này thật sự nhịn không được, vẫn nhịn không được, thật sự nhịn không được.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha……”

Một trận cuồng tiếu truyền đến từ phía đối diện, Vũ Văn Mân mím môi, tùy ý để cho cột nước kia bắn lên mặt mình, nhỏ giọt xuống người.

Thẳng đến khi A Thiền giải quyết xong, cũng dừng khóc, hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn, không, đem, hắn, đi!”

Lục Hàm Chi cuối cùng cũng nhận ra được mình đang làm gì, y tiến lên một bước ôm lấy A Thiền, dùng tay áo của mình lau mặt cho Vũ Văn Mân: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, Vương gia giá lâm, thảo dân thất thố! Ngài chớ trách, chớ trách a!”

Nói như vậy nhưng trong lòng thật sự rất muốn cười, cái tên Vũ Văn Mân đúng là xui xẻo.

Không biết mình có một đứa con thì cũng thôi đi, lần đầu tiên gặp mặt liền bị chính đứa con của mình tiểu lên mặt.

Này quả thực muốn buồn cười bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu.

Vũ Văn Mân không có phản ứng gì, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, tùy ý để cho Lục Hàm Chi lau mặt cho mình.

Cuối cùng, Vũ Văn Mân cũng động đậy.

Hắn một tay đẩy Lục Hàm Chi, trong mắt tựa hồ đang cực lực áp chế lửa giận của mình, một trương khuôn mặt tuấn tú đều có chút vặn vẹo, giận dữ nói: “Đi chuẩn bị cho bổn vương một bộ y phục mới lại đây.”

Lục Hàm Chi như được đặc xá, xoay người đem A Thiền đặt lên giường nhỏ, sau đó đi tìm quần áo cho Vũ Văn Mân.

Vũ Văn Mân đỡ Đại hoàng tử đang bị bệnh nặng đến trên giường Lục Hàm Chi, ngẫm lại cảm thấy không đúng, lại xoay người đến bên ghế dài bên cửa sổ, đỡ Đại hoàng tử nằm xuống.

Có thể nhìn ra được, Vũ Văn Giác bệnh không hề nhẹ.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ ửng đỏ không được tự nhiên, chắc là phát sốt.

Tiếng ho yếu ớt thỉnh thoảng truyền đến, còn có tiếng thở nhè nhẹ và âm thanh khàn khàn nữa.

Chờ đến khi Lục Hàm Chi ôm quần áo đến, liền thấy Vũ Văn Mân đang giúp đại ca của hắn Vũ Văn Giác uống nước.

Mặc dù trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, những vẫn có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của hắn đối với người anh này.

“Đại ca, huynh cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

Vũ Văn Giác tuy rằng bệnh nặng nằm trên giường, sắc mặt thật sự rất không tốt, nhưng vẫn cố gắng cười với Vũ Văn Mân, lắc đầu nói: “Ta không sao, A Mân, là ta liên lụy đệ rồi.”

Vũ Văn Mân lắc đầu: “Đại ca đừng nói gì cả, nghỉ ngơi đi.”

Vũ Văn Giác lại xua tay, nói: “Ta không sao, ta ổn mà… A Mân, truyền tin cho cữu cữu, bảo ông ấy cho dù như thế nào cũng không được hồi kinh! Vũ Văn Cảnh phái ngoại thích phiên bang của hắn mai phục trên đường, cữu cữu một khi hồi kinh, ngay lập tức sẽ bị tập kích.”

Lục Hàm Chi đứng một bên há miệng thở dốc, muốn nói với bọn họ rằng Nhung Địch cữu cữu của bọn họ thật sự sẽ bị tập kích.

Nhưng Võ Uy đại tướng quân cũng không phải ăn chay, ngoại thích phiên bang kia của Vũ Văn Cảnh bị Nhung Địch gϊếŧ chết.

Cuối cùng lại không hồi kinh, bởi vì gặp Vũ Văn Mân đến cậy nhờ. Vũ Văn Mân đem tình huống trong kinh nói ra, Nhung Địch trực tiếp tạo phản.

Còn bây giờ Vũ Văn Mân lại nói: “Đệ đã viết thư gửi cho cữu cữu rồi, đại ca cứ an tâm dưỡng bệnh là được, không cần quan tâm.”

Lục Hàm Chi lại thêm một trận kinh ngạc, y vẫn luôn cảm thấy cốt truyện đang dần đi lệch hướng!

Trong nguyên tác, Vũ Văn Giác chết trong nhà lao.

Hơn nữa lúc ấy Vũ Văn Mân đang ở Bắc Cương đánh giặc, căn bản không hề trở về.

Sau đó nghe tin đại ca của hắn gặp chuyện, mới bí mật hồi kinh.

Kết quả còn chưa vào kinh, liền nhận được tin đại ca chết trong ngục.

Lúc ấy hắn vẫn chưa lập tức tạo phản, vẫn luôn đang âm thầm điều tra người khiến cho Đại hoàng tử phải chết thảm là ai.

Sau tra được chính là tiểu hoàng thúc Vũ Văn Minh Cực, người ngày thường nhìn như thân thiện khiêm tốn, kết cục sau này của Vũ Văn Minh Cực cũng bị Vũ Văn Mân gϊếŧ chết.

Sau khi y xuyên thư, cũng gửi luôn hai phong thư nặc danh, cốt truyện vì vậy mà đang có dấu hiệu lệch lạc rất lớn.

Lúc này Vũ Văn Giác còn nói thêm: “A Mân, đệ có hồi cung nhìn thử mẫu phi không? Bà thế nào rồi?”

Vũ Văn Mân đáp: “Mẫu phi rất tốt, bị cấm túc, nhưng vẫn rất an toàn.”

Vũ Văn Giác gật đầu: “Có người… Cố ý, muốn hai huynh đệ chúng ta phải chết. Sau khi ta bị bắt, liền bị nhốt vào thủy lao, lại từ thủy lao, đưa đến ám phòng. Bọn họ biết ta thể nhược, muốn bị bệnh nặng ở trong ngục mà chết. Đến lúc đó, hai huynh đệ chúng ta sẽ bị mặc định tội mưu phản. A Mân, chuyện này, rất định có người tính kế sao lưng chúng ta.”

Lục Hàm Chi đứng bên cạnh lại phụ họa trong lòng: Đúng vậy! Là Vũ Văn Minh Cực xúi giục Vũ Văn Cảnh làm!

Trên mặt Vũ Văn Mân vẫn lạnh băng âm trầm, nói: “Tất cả cứ giao cho đệ, đại ca, huynh chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được.”

Vũ Văn Giác cuối cùng không nói chuyện nữa, hắn nằm trở về, bắt đầu lâm vào hôn mê.

Lúc này cuối cùng Vũ Văn Mân cũng nhớ tới Lục Hàm Chi, hắn tiện tay chỉ kiếm về phía Lục Hàm Chi, lại khinh miệt nhìn y một cái, nói: “Lục Hàm Chi?”

Lục Hàm Chi:??? Ngươi đây là đang xem thường ai vậy? Ta từng đắc tội với ngươi à? Cái loại khinh bỉ từ trong xương cốt này là cái gì?

Cái tên nam nhân rút điếu vô tình này, uổng công ta hoài thai mười tháng sinh cho ngươi một đưa con trai, đây là thái độ ngươi dành cho ta đấy à?

Nhưng mà Lục Hàm Chi lại cẩn thận cười nịnh nọt, nói: “Đúng vậy đúng vậy, thảo dân là Lục Hàm Chi, Vương gia có gì phân phó?”

Lục Hàm Chi người không có chí lớn tỏ vẻ, niệm tình đêm đó ngươi uống say, hoàn toàn không có ấn tượng gì với những gì mình đã làm, ta liền không so đo với ngươi.

Bây giờ chúng ta đường ai nấy đi, tốt nhất là ngươi nhanh chóng mang đại hoàng huynh của ngươi trở về quay lại chủ tuyến mưu quyền đoạt vị của các người càng sớm càng tốt đi.

Vũ Văn Mân lại không có y rời đi, hắn đặt trọng kiếm bên giường, nói với Lục Hàm Chi : “Ngươi đi… Tìm một chút dược trị bệnh phổi, không được để lộ chuyện này ra ngoài. Đứa trẻ này để ở đây, bổn vương sẽ chăm sóc nó thay ngươi.”

Lục Hàm Chi thầm nghĩ, méo tin, ngươi chăm sóc?

Ta sợ lúc ta trở về A Thiền sẽ biến thành A Thiền nướng.

Lục Hàm Chi nhìn thoáng qua Vũ Văn Giác, nơm nớp lo sợ nói: “Vương gia, thứ cho thảo dân nói thẳng, bệnh của Sở Vương, sợ là các loại thảo dược bình thường không chữa được. Thảo dân cũng biết chút y lý, có thể để cho thảo dân xem kỹ tình huống của Sở Vương được không?”

Mấy đứa con trai đã trưởng thành của Hoàng đế, tất cả đều được phong vương.

Ngoại trừ Lăng An Vương được phong là quận vương ra, những người khác cũng chỉ là thân vương.

Sở Vương chính là phong hào của Đại hoàng, dù sao thì nhà ngoại của Sở Vương vẫn luôn là một điểm tựa nhất định của hoàng đế, cho nên từ sớm đã phòng vương, cũng cho đất phong tốt nhất.

Vũ Văn Mân biết, nếu như bây giờ ra ngoài thỉnh đại phu sẽ không ổn, nhưng nếu tiểu lang quân này nói hắn biết chút y lý, vậy thì để hắn thử một chút cũng được.

Nghĩ rồi hất hất cằm với y, ý bảo y tiến lên xem sao.

Lục Hàm Chi đi tới trước mặt Sở Vương, lấy tay sờ sờ trán hắn, lại làm bộ làm tịch bắt mạch cho hắn.

Quả nhiên, không có gì bất ngờ, hệ thống liền lên tiếng nhắc nhở: “Sinh mệnh của mục tiêu thật sự rất suy yếu, chuẩn đoán sơ bộ là viêm phổi cấp độ hai. Có thể kết hợp sử dụng Macrolide cùng Cephalosporin khuẩn tố, hoặc kết hợp thuốc ức chế Penicillin - lactamase phổ rộng, Carbapenem và thuốc tiêm.”

Lục Hàm Chi:…Tiêm?

Nga, cũng đúng, dù sao thì đối với viêm phổi tương đối nặng thì luôn phải đưa vào ICU.

Hắn bị viên phổi loại này thì uống thuốc sẽ không có tác dụng, chỉ có thể điều trị bằng việc tiêm thuốc và uống kháng sinh.

Hệ thống còn thực tri kỷ đưa cho y phương án xử lý: “Các loại dụng cụ cần thiết: Chín ống tiêm dùng một lần, một hộp thuốc tiêm Penicillin, một hộp kháng sinh đường uống Spiramycin. Tổng số điểm cần đổi là ba điểm, xin hỏi ký chủ có đổi hay không?”

Lục Hàm Chi:??????

Ngươi cũng thật tri kỷ a!

Lục Hàm Chi có thể nói không sao? Y chỉ có thể xác nhận đổi!

Ba điểm! Đây chính là đồ ăn của Thiền béo suốt một tháng đấy a!

Lục Hàm Chi làm bộ làm tịch xem mạch xong thì gắt gao nhíu mày, đứng dậy nói với Vũ Văn Mân: “Vương gia, thật không dám giấu giếm, tình hình bây giờ của Sở Vương điện hạ tương đối nguy cấp, cần lập tức triển khai cứu chữa. Thảo dân có bí thuật tổ truyền, chỉ là bí thuật không thể truyền ra bên ngoài, hy vọng Vương gia có thể tránh đi một chút.”

Trong mắt Vũ Văn Mân cho thấy hắn không tin tưởng lắm, thầm nghĩ tổ tông nhà ngươi làm buôn bán, sao có thể biết y thuật được?

Nhưng hắn cảm nhận một chút hơi thở của Vũ Văn Giác, không còn cách nào khác.

Chỉ có thể mắt lạnh liếc nhìn y một cái, đến bên giường của A Thiền, ngay cả bước chân cũng có phần điên cuồng y như con người hắn vậy.

Hắn một tay nâng tiểu đoàn tử mềm như bông lên, nói với Lục Hàm Chi: “Ngươi trị đi, ta ra ngoài chờ.” Nói xong liền đem theo A Thiền làm con tin, đi ra khỏi phòng.

Nhìn Vũ Văn Mân như đang nâng mâm đồ ăn đi ra ngoài, Lục Hàm Chi bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Có cảm giác như giây tiếp theo, mầm đồ ăn kia sẽ bị hắn một ngụm nuốt chửng.

Lục Hàm Chi thầm nghĩ tổ tông ơi, ngài có thể nhẹ nhàng chút hay không! Đây là con của ngài đấy! Tốt xấu gì cũng là cốt nhục của mình, không thể nói nuốt liền nuốt được.

Bất quá nhìn thái độ cua Vũ Văn Mân, chắc sẽ không chấp nhặt với một đứa trẻ mấy tháng tuổi đâu.

Dù sao thì trong tiểu thuyết, chưa từng nghe nói qua Vũ Văn Mân gϊếŧ nữ nhân cùng trẻ con.

Dùng chính cách nói của hắn là, hắn gϊếŧ người, đều là những người hắn cảm thấy nên gϊếŧ.

Cho dù là xét nhà diệt tộc, nữ nhân cùng trẻ con phần lớn chỉ lưu đày hoặc sung nô thôi.

Vì thế y nhìn Vũ Văn Mân đóng cửa lại, liền lấy công cụ từ trong hệ thống ra.

Chín ống tiêm dùng một lần, một hộp Penicillin thuốc tiêm, một hộp thuống kháng sinh đường uống.

Cổ đại không có kháng sinh, cho nên người bị bệnh về phổi như Vũ Văn Giác có tỉ lệ tử vong cực cao.

Hơn nữa là có người cố ý để cho hắn bị thành như vậy, cho nên bệnh sẽ nghiêm trọng hơn một chút.

Trong nguyên tác, Vũ Văn Giác vì bệnh nặng mà chết trong ngục, mẫu phi của hắn là Nhung phi cũng sống không bằng chết, nhưng vì đứa con khác của mình nên chỉ có thể tham sống sợ chết.

Thẳng cho đến một ngày bà hi sinh thân mình bảo vệ Vũ Văn Mân đào tẩu mà bị 72 mũi tên nhọn bắn chết, cho nên cuộc đời bà cũng chấm dứt tại đó.

Ai, bà cũng là một người đáng thương.

Lục Hàm Chi đem glucose được tặng kèm với Penicillin tiêm vào lọ thuốc, sau đó lắc lắc cho nó hòa tan với nhau.

Cũng may lúc y học đại học cũng từng học qua một ít kiến thức về tiêm thuốc, hơn nữa, cho dù chưa thấy qua thịt heo nhưng cũng đã gặp qua heo chạy.

Nhờ từ nhỏ vẫn luôn ốm yếu bị bệnh ban tặng, y cũng từng trải qua không ít lần tiêm bắp.

Đau đến muốn chết muốn sống, quả thực không phải là chuyện người làm.

Lục Hàm Chi rút thuốc tiêm xong, sờ sờ trán Vũ Văn Giác, Đại hoàng tử phát sốt đến kiệt sức mơ mơ hồ hồ kêu: “Mẫu phi…”

Ai, đứa trẻ đáng thương, tính ra thì cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, vậy mà lại gặp phải loại thủ đoạn này.

Vừa nghĩ, Lục Hàm Chi vừa mở đai lưng của Đại hoàng tử, hòa toàn không có gánh nặng tâm lý gì mà lột quần của hắn.

Người Đại hoàng tử rất nóng, Lục Hàm Chi không có do dự, tìm tìm cơ lớn nhất trên mông của hắn, dứt khoát đâm xuống.