Cuộc nói chuyện ngày hôm nay, Lục Tư Nguy tất nhiên không thể nói ra ngoài.
Chỉ là tất cả mọi người đang trong trạng thái bất an, thì đột nhiên Đại Chiêu truyền ra tin tức, nói là Tứ hoàng tử Lăng An Vương cướp Đại Chiêu ngục, đem Đại hoàng tử cướp đi rồi.
Điều này khiến cho Lục lão thái thái càng thêm bất an, hơn nữa hai ngày này Lục Hạo Chi chạy về nhà, chạy đến chỗ bà khóc lóc sướt mướt, càng khiến cho bà thêm khó chịu.
Thái Tử tuyển thị quân, hắn vẫn luôn muốn người tiếp nhận thành chỉ là Lục gia tam thiếu gia Lục Hàm Chi.
Thánh chỉ đưa đến Lục gia, Thái Tử phủ cũng cho rằng người gả qua sẽ là Lục Hàm Chi.
Chính là không biết vì sao, cuối cùng người gả qua lại là Lục Hạo Chi.
Vốn dĩ thánh chỉ đưa đến chỉ nói Lục gia tuyển thị quân cho Thái tử, cũng không chỉ định là Lục Hàm Chi hay là Lục Hạo Chi.
Hơn nữa Thái Tử cũng đã gật đầu, chấp thuận Lục Hạo Chi vào cửa.
Đại khái là vì dung mạo của Lục Hạo Chi, thật sự không lọt được vào mắt Thái Tử, ngay cả đêm động phòng cũng không đυ.ng đến, ba ngày sau lúc về Lục gia thì vẫn còn một thân nguyên vẹn.
Đỗ di nương tức giận đến mức đóng cửa thật mạnh, Lục phu nhân ngay cả đi đường cũng có thể cười ra tiếng.
Nàng cao hứng đến mước viết cho Lục Hàm Chi một phong thư, nói là hai ngày nữa đợi khi cha hết tức giận, thì sẽ đến thăm y.
Trong nhà thì không bớt lo, tiểu thϊếp không hợp lễ pháp của tiểu thϊếp, chủ mẫu không có tâm cơ của chủ mẫu, nói cho cùng cũng bởi vì con mình không ra gì.
Lúc này Tô Uyển Ngưng đang ngồi thất thần thưởng thức trà, Lục lão thái thái nói: “Nếu ngươi mệt mỏi, thì trở về nghỉ ngơi đi! Đông Thanh cùng Xuân Thanh đâu rồi.”
Tô Uyển Ngưng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trà trên tay cũng đổ ra ngoài.
Nàng có chút không được tự nhiên, xấu hổ cười, nói: “Ngọc tổ mẫu, Ngưng Nhi đang suy nghĩ, chùa Hàn Thọ ở nam giao rất linh nghiệm. Mấy ngày nay ngoại tổ mẫu không khỏe, ngày mai ta muốn đi lễ chùa cầu phúc cho người”
Lục lão thái thái trong lòng vẫn luôn lo lắng chút chuyện, không có hứng thú vẫy vẫy tay, nói: “Ngươi thích là được rồi, đi nghỉ ngơi đi!”
Lục lão thái thái ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong trận chiến đoạt đích, sợ nhất là lên nhầm thuyền.
Lúc trước, thánh chỉ Thái Tử tuyển thị quân được đưa đến Lục gia, từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều cao hứng, chỉ có bà là không.
Tuy Thái Tử có mẫu gia chống đỡ, Hoàng Hậu cũng có thịnh sủng của Hoàng Thượng, nhưng xem thế cục trên triều, Thái Tử lại chính là người yếu nhất.
Tam hoàng tử từ trước đến nay cường thế, trong tối ngoài sáng đều lộ ra một tia ngang ngược.
Mấy năm nay Hoàng Thượng thân thể càng lúc càng không tốt, có thể đi bất cứ lúc nào.
Nhưng Tứ hoàng tử từ trước đến nay luôn im hơi lặng tiếng, tại sao lại đột nhiên cướp Đại Chiêu ngục?
Đại Chiêu ngục thủ vệ nghiêm ngặt, Tứ hoàng tử vừa mới tròn18 tuổi, xem ra lời đồn Tứ hoàng tử võ công kỳ giai cũng không phải chỉ là đồn đại.
Trong thôn trang, Lục Hàm Chi lại rất vô tư.
Y phát hiện khi rời khỏi chốn thị phi kia, dù rằng không quá hạnh phúc đủ đầy, nhưng mỗi ngày lại trải qua cuộc sống như thần tiên.
Một đám hạ nhân vây quanh y, sáng sớm lúc chạy bộ, những người trong thôn trang lại cứ một tiếng hai tiếng gọi tam thiếu gia.
Y kêu người trồng trong viện của mình không ít trúc và thược dược, còn làm cả xích đu nữa, vừa thấy liền biết đây là cuộc sống rất chi thoải mái.
Thoải mái mà thanh lịch.
Hôm qua nghe được tiến độ của chủ tuyến, nhưng thực chất cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình, tuy rằng y cũng có chút lo lắng, Tứ hoàng tử thay đổi chủ tuyến liệu có ảnh hưởng gì đến tương lai hay không.
Nhưng điều này cũng chả liên quan gì đến y.
Có liên quan đến y lúc này, cũng chỉ có cái hệ thống này mà thôi.
Vừa nghĩ đến hệ thống, trong tinh thần không gian lập tức vang lên âm thanh nhắc nhỏ: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, đã hoàn toàn khống chế được mầm bệnh. Được cộng mười điểm, giá trị trung thành với quân vương được cộng thêm một điểm, hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng.”
Lục Hàm Chi đôi mắt bling sáng lên, oa nga! Đồ ăn của Tiểu A Thiền tới rồi!
Nhưng điểm gia trị trung thành quân vương là gì?
Lục Hàm Chi nhíu mày, những thứ không quan trọng y tạm thời bỏ qua.
Hai ngày này Tiểu A Thiền ăn cũng càng lúc càng nhiều, còn chưa đến một tuần, mà hộp sữa bột mới mở trước đó không lâu cũng sắp hết rồi.
Lục Hàm Chi rất sầu, mình chỉ có một ít của cải như vậy, có thể nuôi nổi tiểu tham ăn này hay không a.
Nhưng thật ra sữa bột có độ dinh dưỡng rất cao, A Thiền rõ ràng bụ bẫm xinh xắn hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.
Lúc này bé con đang một cái yếm màu đỏ thêu chữ phúc, nằm dang tay ra hình chữ X trong nôi được đặt trước cửa sổ, chớp chớp mắt nhìn ra ngoài.
Lục Hàm Chi nhìn bé con, nhịn không được muốn che mặt, cái tư thế này có chút không nhìn được!
Nghĩ vậy y liền lấy chăn mỏng đắp lên cho bé con, nghĩ nghĩ, lại vào thương thành đổi mấy hộp sữa bột khác.
Chừng này chắc đủ uống hơn một tháng. Lại nhìn số điểm còn thừa lại, chỉ còn dư lại bảy điểm.
Trước đó Lục Hàm Chi đã dùng một ít điểm để đổi lấy thuốc rồi, bởi vì có liên quan đến nhiệm vụ phụ, hệ thống mở một cửa, chỉ cần mội ít điểm trao đổi thôi nhưng có thể đổi được rất nhiều thứ, không có giới hạn. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, cửa đó cũng hoàn toàn đong lại.
Cũng may Lục Hàm Chi có lo xa, đổi ra nhiều chút đề đề phòng, lỡ sau này gặp phải tình trạng tương tự thì còn có cái mà dùng.
Lục Hàm Chi không có thói quen ngủ trưa, nên liền bắt đầu nghiên cứu công thức làm xà phòng.
Nhờ trước đây lúc đi học hắn thường xuyên đi làm thêm, Lục Hàm Chi cũng biết cách làm xà phòng thủ công bằng bồ kết như thế nào.
Chỉ là về nguyên liệu lại không được đầy đủ, không biết có thể làm ra loại có hiệu quả như mình mong muốn hay không.
Y nhờ Cầm Sắt lấy tới cho mình không ít tụy lợn cùng hương liệu, nhưng lại cảm thấy những hương liệu này không thể thuyết phục được mình.
Cuối cùng hạ quyết tâm, dùng điểm để đổi tinh dầu.
Loại tinh dầu này, mùi hương tươi mát, hương thơm lưu lại lâu, chắc chắn người cổ đại chưa từng ngửi thấy.
Một lọ tinh dầu nho nhỏ, nếu ở hiện đại có thể bán được vài trăm tệ.
Loại này chỉ có thể dùng trong hàng thượng đẳng thôi, đối với những loại hàng thấp hơn, chỉ có thể dùng những loại hương liệu rẻ tiền hơn.
Đầu tiên y đem bồ kết sấy khô trộn chung với thanh mộc hương, cam tùng hương, bạch đàn hương, xạ hương, đinh hương, năm loại hương liệu phơi khô mài thành bột, sau đó trộn chung với ít bột đậu, thêm cả lòng trắng trứng gà và cả tụy heo nữa.
Cuối cùng cho thêm hương liệu vào rồi trộn đều cho đến khi vón cục lại, sau đó để dưới bóng râm phơi khô.
Bởi vì thử thôi, cho nên chỉ làm mười cục thôi.
Nếu có thể thành, thì khi đó y sẽ bắt đầu bán nó.
Lục Hàm Chi đang ở trong một triều đại hư cấu, cho nên có rất nhiều cái y không thể tìm thấy được, vì không có.
Có thể là bởi vì thiết lập triều đại không hoàn thiện, cho nên cũng không thật sự giống với bất kỳ triều đại nào.
Sau khi quan sát thói quen sinh hoạt của bá tánh, cũng co thể thấy nó cũng có chút tương tự với thời Đường.
Tóm lại, còn rất nhiều cái vẫn cần y đi tìm hiểu.
Đợi khi hoàn thành, Lục Hàm Chi bảo Cầm Sắt đến Cẩm Lan Các mời Thải Vi cô nương, hoa khôi đầu bảng đến một chuyến.
Cầm Sắt vừa nghe, cả kinh muốn rớt cằm.
Tuy rằng biết một số lời nói không nên nói, nhưng Cầm Sắt vẫn nhịn không được nhắc nhở nói: “Thiếu… thiếu gia, ngài… không được sao?”
Y là tiểu lang quân, không thể làm gì được với nữ nhân cả, chỉ khi nào hoan hảo với nam tử mới có cảm giác mà thôi.
Lục Hàm Chi đầu đầy hắc tuyến, nói: “Ta biết! Ta không thể cùng các cô nương giao lưu giao lấy kinh nghiệm trên một số phương diện nào đó được sao?”
Lời vừa thốt ra, Lục Hàm Chi liền hối hận, trách y biểu đạt không rõ ràng.
Chính là đã muộn, Cầm Sắt đã hiểu lầm.
Nàng hắng giọng nói, nói: “Cái này… đây là điều bình thường của một con người, nếu thiếu gia thích, cũng không phải là không được.”
Lục Hàm Chi:…
Quên đi, y cũng lười giải thích, càng giài thích càng đen.
Cầm Sắt đi vào trong thị trấn mời người, Lục Hàm Chi lại đi xem xà phòng thơm thủ công của mình.
Vì để cho bề ngoài đẹp chút, y còn tạo hình cho nó nữa.
Có hình hoa hồng, có hình trái tim, còn có hình mây, tất cả đều là những hình đơn giản.
Rất nhanh, Thải Vi cô nương liền tới.
Những cô gái đầu bảng trong lâu, đều biết một chút cầm kỳ thư họa, nên khí tức phong trần trên người cũng không quá nặng.
Thải Vi cô nương chính là tài nữ nổi tiếng gần xa, làng trên xóm dưới tú tài mở tiệc văn nhã, chắc chắn sẽ gọi nàng.
Cho nên, nàng đều có quen biết với nhóm người tài tuấn trong thị trấn, chỉ là từ trước đến này chưa hề nghe nói đến vị Lục công tử này.
Chỉ có điều Lục công tử ra tay rộng rãi, ném một nén bạc cho tú bà, Thải Vi cô nương liền bị đuổi đến đây.
Thân là đầu bảng, tất nhiên là có vài phần thanh quý, đương nhiên rất khinh thường những nên thô lỗ chỉ biết ném tiền.
Cho nên thời điểm này đến đây, trong lòng có chút khó chịu.
Rất nhanh, Loan Phượng tới báo, Thải Vi cô nương tới rồi.
Lục Hàm Chi lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi gặp vị Thải Vi cô nương xinh đẹp kia.
Mới vừa qua cửa thứ hai, Lục Hàm Chi liền nhíu nhíu mày, y quên lấy xà phòng thơm đến. Vì thế y lại xoay người trở về phòng, đi lấy hàng mẫu.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, Lục Hàm Chi liền cảm thấy có chút không đúng lắm, thời điểm y đi cửa không đóng, vì sao lúc này cửa lại đóng?
Là Loan Phượng đến đây dọn dẹp phòng sao? Không thể, Loan Phượng biết y không thích âm y, ban ngày không được đóng cửa.
Tưởng tượng đến đủ loại khả năng, trong lòng Lục Hàm Chi liền căng thẳng, ngay sau đó đẩy cửa ra, vội vàng đi về phía giường nhỏ của A Thiền.
Sau khi nhìn thấy giường nhỏ trống không, l*иg ngực Lục Hàm Chi thình thịch nhảy lên, gân xanh trên thái dương cũng nổi hẳn lên. Lo lắng tràn ngập trong lòng y, lòng bàn tay là một tầng mồ hôi mỏng.
Lúc này cửa phía sau lưng đóng lại, chỉ thấy sau cửa có một bóng đen của một nam nhân, tay cầm kiếm, đặt trên cổ mình. Trên tay hắn đang bế A Thiền chỉ dài bằng cẳng tay của hắn, giọng nói trầm thấp thập phần đe dọa: “Đừng lên tiếng, cũng không được nhúc nhích, nếu không thì cẩn thận con của ngươi.”
Lục Hàm Chi nhịn không được lui về phía sau một bước, bàn tay đầu mồ hôi nháy mắt lạnh đi. Nhìn thấy A Thiền thì y cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được mà chửi má nó trong lòng. Tiểu vương bát đản này cũng quá là to gan rồi! Người ta đang muốn bóp chết ngươi đấy, vậy mà vẫn còn ngủ ngon như thế được là sao cơ chứ.
Cái tên bắt cóc này chắc là sau khi y rời đi mới tiến vào, muốn dùng A Thiên để uy hϊếp y sao?
Lục Hàm Chi duỗi tay, nói: “Đại hiệp bình tĩnh! Trẻ con vô tội, nếu không ngài đến bắt ta làm con tin đi?”
Đối phương lại không để ý tới y, chỉ ném trọng kiếm, đỡ lấy người đang nằm sấp phía sau hắn kia. Lục Hàm Chi lúc này mới phát hiện không chỉ có một người tiến vào, đã vậy còn là một thanh niên mặc áo tù nhân nữa.
Vừa nhìn thấy người này, Lục Hàm Chi liền nhíu mi, kinh ngạc nói: “Đại đại đại… Đại hoàng tử?”
Nghe thấy Lục Hàm Chi kêu lên như vậy, tên hắc y nhân kia cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn tùy tay kéo khăn che mặt trên mặt mình xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn tuyện luân kiệt ngạo khó thuần, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Chi, lạnh giọng nói: “Nếu dám để lộ ra bên ngoài, cái thôn trang này của ngươi, ngươi cũng đừng cần nữa.”
Ân, lần đầu tiên trong đời, y cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập vào chân mình.
Ai cho ngươi tay tiện, ai bảo ngươi viết thư cho Tứ hoàng tử?