Sinh Nhãi Con Cho Bạo Quân Vai Phản Diện Phải Làm Sao Đây

Chương 12: Chỉ số trung thành

Một châm đâm xuống, toàn thân Đại hoàng tử run rẩy.

Kỹ thuật của Lục Hàm Chi thật sự chẳng ra gì, cứ đâm xuống như vậy, chắc là đang đau đến mức hoài nghi nhân sinh đây.

Nhưng vì ý thức lúc này của Đại hoàng tử mơ hồ, cũng không có giãy giụa.

Khiến Lục Hàm Chi cảm thấy thần kỳ chính là, Đại hoàng tử tốt xấu gì cũng là nam nhân hai mươi tuổi rồi, chỉ tiêm một mũi thôi sao lại khóc thảm như vậy chứ?

Vẻ mặt y vô ngữ ném ống tiêm đã tiêm xong vào hố rác của hệ thống, tiến lên lấy khăn tay xoa xoa nước mắt cho Đại hoàng tử.

Hoá ra Sở Vương là một người thích khóc a, hèn gì từ đầu đến cuối hắn hoàn toàn không có cái ý nghĩ trở thành hoàng đế.

Cái tính tình này của hắn, thật sự không thích hợp với ngôi vị hoàng đế.

Khác xa một trời một vực với Vũ Văn Mân!

Sau khi tiêm xong cho Vũ Văn Giác, Lục Hàm Chi lại đem thuốc kháng sinh đút cho hắn.

Sau khi uống thuốc xong Đại hoàng tử lại bắt đầu ngủ, Lục Hàm Chi mở cửa, để Vũ Văn Mân đi vào.

Lục Hàm Chi thấy hắn cứng đờ đứng ngoài cửa, nhíu mày nhìn viên thịt tròn tròn mềm mềm trên tay, dường như không biết nên làm gì với cái thứ nhỏ nhỏ mềm oặt này bây giờ.

Hắn gϊếŧ người vô số, nhưng lại chưa bao giờ ôm trẻ con.

Tiểu A Thiền mới chỉ một tháng, nằm trên cánh tay hắn vặn vẹo vặn vẹo.

Rầm rì như một con chó con, mông trắng nhỏ mập mạp đặt trên lòng bàn tay hắn.

Vũ Văn Mân vừa lo nhãi con này sẽ ngã xuống đất, lại lo nhãi con này sẽ tiểu lên người hắn thêm một lần nữa.

Nhìn mông nhỏ trắng nõn của nhãi con, còn lo lắng hắn sẽ nhận thêm được một món quà to lớn đột ngột nào đó.

Vũ Văn Mân thật sự không có khái niệm gì với trẻ con, nhìn thấy Lục Hàm Chi đi ra, lập tức đem cục bột béo nho nhỏ này nhét trở lại trong lòng ngực của Lục Hàm Chi.

Nhíu mày nói một câu: “Thối muốn chết!”

Lục Hàm Chi:…

Thiền béo, nghe thấy không, cha ruột của con chê con thối kìa!

A Thiền: Thối chỗ nào? Chúng ta rất thơm mà!!!

Sau khi trở lại phòng, Vũ Văn Mân cởϊ áσ ngoài ra, đến bên cạnh Vũ Văn Giác.

Lại xoay người hỏi Lục Hàm Chi: “Khi nào huynh ấy tỉnh lại?”

Lục Hàm Chi nói: “Cái này không nói chắc được, thử xem hôm nay có hạ sốt hay không đã! Nếu hạ sốt, chắc là sẽ nhanh tỉnh lại thôi.”

Vũ Văn Mân gật đầu, lại nhìn thoáng qua Lục Hàm Chi, nói: “Không phải ngươi gả đến phủ Thái Tử phủ sao?”

Bởi vì Vũ Văn Giác có giao hảo với Lục Húc Chi, cho nên Đại hoàng tử thường xuyên mang cái đuôi nhỏ Tứ đệ đến Lục gia ở lại ít ngày.

Ngày thường Vũ Văn Mân không nói lời nào, nhưng người Lục gia hắn đều biết cả.

Chỉ là, Lục Hàm Chi nhíu mày, thử thăm dò nhìn về phía Vũ Văn Mân, nói: “Vương gia ngài chắc nhớ nhầm phải không? Người gả đến phủ Thái Tử phủ chính là đệ Lục Hạo Chi của ta, ta là Lục Hàm Chi.”

Vũ Văn Mân không nói thêm nữa cái gì, dường như không hứng thú với chuyện ai gả đến phủ Thái Tử.

Hắn gấp gáp chạy từ Bắc Cương trở về, chạy chết hai con ngựa, vừa đến nơi ngay cả thở cũng không kịp thở, trực tiếp cướp Đại Chiêu ngục.

Lúc này cuối cùng cũng ngừng lại, liền cảm thấy có chút mỏi mệt.

Lục Hàm Chi nhìn thấy trạng thái bây giờ của hắn, liền nói: “Vương gia ngài nếu mệt mỏi thì lên giường ta ngủ một lát đi, thảo dân bảo người đi làm chút đồ ăn, ngài cứ ăn trước một ít đi, bổ sung thể lực.”

Vị tổ tông này không dễ chọc, y cần phải cẩn thận hầu hạ.

Không biết có phải vì mình xuyên thư hay không, xuất hiện hiệu ứng cánh bướm, cốt truyện bây giờ thật sự rối như tơ vò.

Nhưng nếu Đại hoàng tử không chết, rất nhiều vấn đề xảy ra trong cốt truyện sẽ không xuất hiện.

Lục Hàm Chi không dám xác định được Vũ Văn Mân có tạo phản hay không, cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Rất nhanh, y bưng lên một ít đồ ăn, lại phát hiện Vũ Văn Mân đã dựa ngồi trên ghế trước cửa sổ, tay ôm kiếm, nhắm mắt lại ngủ rồi.

Lục Hàm Chi đem khay trong tay đặt trên bàn, xoay người ôm A Thiền ra khỏi phòng.

Đã lâu như vậy mới đến gặp Thải Vi cô nương, đối phương đã đợi gần một canh giờ.

Nữ nhân này cùng với hình tượng tử tử thanh lâu trong lòng y hoàn toàn không giống nhau, Thải Vi cô nương có gương mặt tươi tắn thoát tục, lại có vài phần tiên khí.

Mặt trái xoan, mắt phượng, mũi nhỏ môi căng mọng, là tiểu tiên nữ hiếm có.

Tiểu tiên nữ Thải Vi cô nương thấy Lục Hàm Chi đế, đầu tiên là hơi kinh ngạc há miệng thở dốc, ngay sau đó hờ hững phúc thân với Lục Hàm Chi: “Chào Lục công tử.”

Lục Hàm Chi cười với nàng, nói: “Sao lại để Thải Vi cô nương đứng như vậy? Tới đây, đến đây ngồi.”

Thải Vi cô nương ngồi xuống, nói: “Xin lỗi Lục công tử, tiểu nữ còn tưởng rằng công tử là cái loại người phóng đáng chỉ biết ăn uống hưởng lạc ham sắc dục, không ngờ ngài lại là một lang quân. Nếu có chỗ nào thất lễ, mong công tử bỏ quá cho.”

Đã vậy còn là một tiểu lang quân xinh đẹp như vậy, ngay cả Thải Vi cũng tự cảm thấy xấu hổ.

Là cô nương đầu bảng nên nàng có hơi kiêu một chút, Lục Hàm Chi cảm thấy dễ hiểu.

Y vẫy vẫy tay cũng không để ý, nói: “Không sao, mời cô đến cũng không phải là nói chuyện sắc dục.”

Chỉ là… Khi là một tiểu lang quân liền bị nhận ra dễ dàng như vậy sao?

Trong nguyên tác không miêu tả tỉ mỉ lắm về cái này, nhưng tiểu lang quân thật ra trên người sẽ có thủ cung ra.

Lục Hàm Chi đã từng thất thân, tất nhiên không có thủ cung ra.

Nhưng nương của y lại muốn che mắt người khác, nhân lúc y hôn mê đã làm một cái thủ cung sa giả cho y.

Vị trí này tương đối khuất, chính là ở phía sau tai.

Tự mình không nhìn thấy được, nhưng người ngoài lại rất dễ nhìn thấy.

Thải Vi đột nhiên đổi thái độ, ngạc nhiên nói: “Nga? Lục công tử tìm nô gia có chuyện gì? Tiểu nữ chỉ biết một ít thơ văn thô tục, không có những cái hương diễm văn thơ, sợ là sẽ khiến cho công tử thất vọng rồi.”

Lời nói cử chỉ này, cho dù có là đầu bảng thanh lâu vùng ngoại ô, cũng thực sự khiến cho Lục Hàm Chi có chút ngoài ý muốn.

Lục Hàm Chi thu hồi ánh mắt tán thưởng, nói: “Cô nương quá khiêm tốn rồi, chỉ có điều hôm nay tìm cô nương đến đây, thứ nhất không phải để ngâm thơ, thứ hai không phải để đánh đàn ca hát. Chỉ là có một thứ muốn đưa cho cô nương xem, không biết cô nương có cảm thấy hứng thú hay không.”

Trong mắt Thải Vi hiện lên một chút hứng thú, hỏi: “Không biết đó là thứ gì?”

Lục Hàm Chi lấy từ trong ống tay áo của mình ra một khối xà phòng thơm, đưa đến trước mặt Thải Vi, nói: “Cô nương nhìn thử xem, ngửi một chút thử đi.”

Thải Vi cầm lấy khối xà phòng thơm, đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, mở miệng nói: “Mùi này… Tươi mát thanh nhã, nhưng nhìn không giống như phấn hồng. Không biết đây là thứ gì?”

Lục Hàm Chi bảo Loan Phượng bưng một chậu nước tới, nói: “Cô nương có muốn thử một chút hay không? Đây là xà phòng thơm, cô nương có thể dùng nó để rửa tay.” Nói rồi Lục Hàm Chi cầm một khối xà phòng khác hình hoa hồng, làm ướt tay, xoa xoa vài cái, rồi sau đó lại đưa tay vào nước rửa sạch.

Không biết có phải do tâm lý hay không, sau khi dùng để rửa tay thì tay trắng nõn ra không ít.

Có thể là vừa rồi y có phần bận rộn, trên tay dính chút bụi, nhẹ rửa một chút liền rửa sạch bụi trên tay.

Thải Vi cũng thực kinh ngạc, nàng lập tức tiến lên rửa thử, sau khi rửa xong, chạm vào làn da mịn màng của mình, cười nói: “Thì ra công tử muốn cho ta xem cái này, vậy thì ngài tìm ta là tìm nhầm người rồi, ngài phải đi tìm Lệ Nương mới đúng.”

“Lệ Nương?” Lục Hàm Chi hỏi.

Thải Vi đáp: “Lệ Nương a! Là vũ cơ trong viện của chúng ta, nàng là người rất yêu cái đẹp. Công tử nếu muốn để cho thứ này được lưu hành phổ biến trên thị trường, thì tốt nhất nên tìm Lệ Nương hỗ trợ, cách ăn mặc trang điểm của Lệ Nương, chính là khuôn mẫu tất cả mọi người đầu đường cuối ngõ muốn bắt chước theo.”

Lục Hàm Chi nghĩ lại thấy cũng đúng, cũng không phải tất cả mọi người đều có khí chất tựa tiểu tiên nữ như Thải Vi.

Đa số mọi người đều sẽ giống Lệ Nương, yêu cái đẹp, thích trang điểm, dùng chính đôi tay khéo léo của mình để khiến mình rạng rỡ hơn.

Thải Vi thấy Lục Hàm Chi như đang suy tư gì đó, ngay sau đó cười cười, nói: “Thôi thì, nếu đã uống một tách trà thơm của Lục công tử, ta đây liền mang mấy khối về, đưa cho Lệ Nương xem thử. Chỉ có điều Lục công tử cũng nên chuẩn bị tinh thần, cửa hàng của ngài cũng nên nhanh chóng dự trữ nhiều hàng hóa một chút, nếu không sợ sẽ không đủ bán.”

Lời này là đang nhắc nhở Lục Hàm Chi, nếu muốn kinh doanh, chắc chắn phải có mặt bằng a!

Cổ đại không giống như hiện đại, có cửa hàng trực tuyến có thể mua hàng trực tuyến.

Ở cổ đại nếu muốn kinh doanh, chỉ có thể mở cửa hàng.

Lục Hàm Chi cảm ơn Thải Vi, cho cho nàng mấy khối xà phòng thơm mang về, sau đó liền gọi Tại Ngự đến.

Cầm Sắt cùng Tại Ngự đều là người mà Lục phu nhân cho y, những chuyện bên ngoài, giao cho bọn họ chắc chắn không sai

Lục Hàm Chi để họ vào thị trấn tìm mặt bằng, cửa hàng không cần quá lớn, nhưng y muốn trang nhã và độc đáo chút.

Tại Ngự nhận nhiệm vụ xong liền rời đi.

Sắc trời đã tối, trong phòng Lục Hàm Chi, Vũ Văn Mân khẽ nhíu mày kiếm, mở mắt ra.

Hắn lập tức đứng dậy đi xem xét tình hình của đại ca, lấy tay nhẹ nhàng đặt lên trán sờ sờ, ngoại trừ ra chút mồ hôi, nhưng cũng đã hạ sốt rồi.

Lúc này Lục Hàm Chi cũng ngoài ý muốn nghe thấy thanh âm nhắc nhở của hệ thống: “Cộng một điểm chỉ số trung thành quân vương, chúc mừng ký chủ.”