Cậu ngủ một mạch bốn tiếng đồng hồ.
Trong bốn tiếng này, Tống Thế Minh cũng không làm chuyện gì khác mà chỉ ôm tiểu Omega trong lòng rồi nhìn ngắm cơ thể cậu thật kỹ càng. Tai của thỏ tai cụp khẽ run rồi hơi dựng thẳng lên chứ không mềm oặt rũ ra như lúc ban đầu nữa. Cậu khẽ kêu một tiếng và chậm rãi mở mắt ra.
“Tống tiên sinh…”
Tại sao Tống tiên sinh lại trở nên to lớn như vậy nhỉ?
“Thụy Trạch.” Alpha xoa cái đầu nhỏ bé của cậu rồi nhỏ giọng nói: “Em động dục rồi.” “Hả?” Omega ngẩn ra một lúc.
Do mãi chưa động dục nên thậm chí cậu còn cho rằng đời này mình sẽ không động dục nổi. Tuy nhiên, bây giờ nó lại đến một cách đột ngột như vậy khiến cậu chưa kịp chuẩn bị gì hết. Mãi đến tận lúc này Thẩm Thụy Trạch mới cảm nhận được sự khô nóng của cơ thể, cậu hoang mang luống cuống cuộn tròn trong lòng đối phương. Thậm chí cậu còn quên mất là phải làm thế nào tiếp theo, may mà có Tống Thế Minh nhẹ giọng nhắc cậu...
“Tôi sẽ ở cạnh em, nào, biến về hình người trước đã…”
“Nhắm mắt lại, từ từ nghĩ…”
Nóng ran cả người vì giọng nói trầm khàn của anh, Thẩm Thụy Trạch ngoan ngoãn làm theo từng nước một.
Một cậu Omega trần trụi cả người và cực kỳ xinh đẹp ngã vào lòng Tống Thế Minh. Chân tay cậu đều rất mảnh dẻ, thân hình nhỏ hơn Alpha tận một cỡ nên trông cậu lại càng giống một đứa trẻ khi ngồi trong lòng người kia. Thật ra cậu đã qua tuổi trưởng thành từ lâu rồi, qua mấy tháng nữa đã đến sinh nhật mười chín tuổi…
Thẩm Thụy Trạch căng thẳng định né tránh.
Cậu vẫn còn nhớ những lời đối phương nói hôm qua… Rằng đợi đến khi cậu động dục sẽ đánh dấu hoàn toàn. Nhưng làm sao có thể để Tống tiên sinh nhìn thứ phía dưới của cậu chứ? Do quá sợ hãi, mắt tiểu Omega lại rưng rưng lần nữa, nhưng cơ thể cậu đã nhũn ra do động dục rồi nên không còn sức để tự đứng lên bước đi nữa. Cũng may Tống Thế Minh không vội tách hai chân cậu ra ngay, anh chỉ ôm Omega vào lòng rồi khẽ vỗ về vuốt ve lưng cậu, đồng thời cúi đầu hôn lên gương mặt nhẵn mịn của cậu.
“Không phải sợ.” Anh an ủi Omega của mình: “Tôi sẽ không làm em đau đâu.”
“Ư... Tống tiên sinh…”
Thẩm Thụy Trạch khe khẽ khóc.
Cuối cùng, cậu vẫn bị đặt ở trên giường, cho dù cậu có che tay cuộn người để che ngực nhưng vẫn bị đặt hoàn toàn ở dưới thân đối phương. Tống Thế Minh biết cậu đang sợ mình, nhưng anh sẽ không rời đi khi vợ mình đang trong kỳ động dục. Anh vừa thầm thở dài vừa cố gắng an ủi Omega trong lòng mình và không ngừng hôn khẽ lên khóe mắt và cánh môi cậu. Một lát sau, đến khi Thẩm Thụy Trạch ngớt nước mắt, anh mới dịu dàng nạy hàm răng của nhóc con ra rồi luồn lưỡi vào dụ Omega hôn sâu với mình.
Thẩm Thụy Trạch vụng về suýt nữa không thở nổi.
Vậy mà đầu lưỡi của cậu lại quấn lấy dây dưa với đầu lưỡi của Tống tiên sinh. Cảm giác tê dại dâng lên khiến bụng dưới cậu nhũn ra, suýt nữa đã bắn tinh luôn. Tống tiên sinh thì cứ ôm cậu chặt đến vậy, để cơ thể hai người hoàn toàn kề sát bên nhau. Cậu không có kinh nghiệm hôn ai nên một lát sau đã thở dốc. Cậu vừa nén nước mắt vừa cố gắng thở, nhưng lại bị bắt nuốt nước bọt ướŧ áŧ của cả hai. Lúc này cậu lại không thấy khó chịu chút nào mà còn mong Alpha của mình làm chút chuyện quá mức hơn nữa.
Giống như… Cảnh trong mơ hôm qua vậy.
Nhưng phía dưới của cậu…
Vừa nghĩ đến chuyện này, Thẩm Thụy Trạch càng khóc dữ dội hơn.