Thẩm Thụy Trạch hơi mím môi.
Cậu im lặng nhìn màn hình một hồi lâu, cuối cùng cũng chọn chuột vào chữ chọn lớp học ở bên cạnh. Sau đó, cậu kéo xuống dưới cùng chọn một vài lớp không được các sinh viên ưa thích như sinh lý giải phẫu, y học, dược học,… Hồi sáng cậu vừa mới bị nói là không cần chuẩn bị đồ ăn nữa nên đến tối cũng không dám tự ý chuẩn bị mà chỉ ngoan ngoãn xuống tầng chờ Alpha của mình quay về.
Mãi đến sáu giờ Tống Thế Minh mới về.
Dù đế vương muốn tước binh quyền, nhưng với tư cách là một thượng tướng, anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Huống chi mới vừa đại thắng quân địch xong, chuyện xử lý tù binh còn cần thống nhất để xử lý. Nhân viên công tác trong quân đội không mong thượng tướng rời đi chút nào, thậm chí họ còn mong anh ở lại làm việc 24/24 như hồi trước. Nhưng mới vừa năm rưỡi chiều hôm nay, Tống Thế Minh không nói hai lời mà đứng dậy đi mất, hiển nhiên là không có ý định làm quá giờ.
Anh phải về với Omega của mình.
Tuy nhiên, khi đi vào cửa nhà, có một mùi hương ngọt ngào thơm ngát của hoa dành dành phả vào mũi anh.
Vào khoảnh khắc đó, thậm chí anh còn nghĩ rằng người hầu cắm hoa dành dành để trang trí nữa. Nhưng ngay sau đó anh đã nhớ ra rằng bây giờ không phải mùa hoa dành dành. Mùi hương ngọt ngào trong không khí khiến bản năng của anh bắt đầu nóng lên. Người đàn ông cau mày lại rồi bỏ cặp táp xuống rảo bước đi vào phòng khách.
Có một con thỏ trắng như tuyết đang cuộn tròn trên sô pha.
Thẩm Thụy Trạch cũng không biết mình đã động dục.
Trước đây cậu chỉ sống một mình, đế quốc có chu cấp tiền trợ cấp nhưng lại bị họ hàng xa lấy đi mất. Omega nhỏ tuổi chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của bạn bè của hai người cha để sống. Cậu sợ về sau mình không có chỗ nương nhờ nên lần nào cũng giữ lại chín phần mười số tiền, chỉ để lại một chút xíu để tiêu pha hằng ngày. Đương nhiên vì thế vào lúc dậy thì cậu lại bị thiếu dinh dưỡng, thế nên mãi mà vẫn chưa động dục.
Nhưng có lẽ là do đêm qua bị đánh dấu tạm thời nên tuyến thể vẫn luôn bị kìm nén lập tức trưởng thành.
Cậu chỉ cảm thấy buồn ngủ nên bèn ngủ luôn trên sô pha.
Cơ thể đã biến thành trạng thái ngụy trang, thỏ con trắng như tuyết đang rụt lại đầy bất ổn, lỗ tai rũ xuống gần như che khuất cơ thể cậu. Tống Thế Minh ngừng thở trong thoáng chốc rồi lập tức đi đến trước mặt Omega nhà mình.
“Thẩm Thụy Trạch…” Anh khẽ gọi cậu, sau đó duỗi tay ôm bé thỏ mềm như bông vào lòng.
Thẩm Thụy Trạch vẫn còn đang ở trong trạng thái mê man trước khi đến kỳ động dục nên dù có bị bế lên cậu vẫn chẳng hay biết gì. Tuy nhiên, cậu vẫn còn nhớ rõ mùi tin tức tố này, cho nên dù có đang nhắm mắt cậu vẫn khẽ rúc vào lòng Tống Thế Minh. Người đàn ông nhìn nhóc con trong lòng với vẻ đầy yêu thương. Khẽ thở dài một tiếng, anh ôm cậu lên tầng rồi bắt đầu chuẩn bị cho lần đầu tiên đến kỳ động dục của Omega nhà mình. Cùng lúc đó, anh cũng nhắn cho phía quân đội xin nghỉ mười ngày liên tục, lý do cũng được giản lược vô cùng...
“Omega động dục, cần người ở cạnh.”
Ngay sau đó, anh lập tức tắt thiết bị liên lạc rồi tháo nó ra khỏi cổ tay và ném xuống đất.
Với tư cách là một Alpha lớn tuổi hơn Thẩm Thụy Trạch một giáp, đương nhiên Tống Thế Minh đã có trạng thái ngụy trang của riêng mình. Nhưng để tránh dọa sợ bé con trong lòng, anh cũng không biến thành nó mà chỉ tiếp tục duy trì hình người ôm lấy thỏ tai cụp trong lòng và chờ cậu tỉnh lại từ trong cơn ngủ mơ. Thẩm Thụy Trạch vốn chẳng ngủ được yên, cậu cứ mơ về hồi trước khi cha cậu qua đời. Nhưng khi tin tức tố đó dịu dàng bao bọc lấy cậu, cậu đã từ từ ngủ yên dần và vùi vào lòng người kia mà không cựa quậy chút nào.