Do kỳ động dục mà cậu ấy đã không thể đến báo danh trong thời gian chính thức được, hôm nay là thời hạn bổ sung nhưng lại bị anh trai đè trên giường nói muốn giao lưu buổi sáng một trận. Dươиɠ ѵậŧ đâm chọc suốt đêm không rút ra bắt đầu ra vào trong lỗ nhỏ của cậu khiến cậu vừa bắn tinh vừa đạt cực khoái, cái mông nhỏ ướt dầm dề. Lục Thừa Húc lại còn bắn trong khoang sinh sản của cậu, lấp đầy cơ thể cậu ấy bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ, đến tận bây giờ cậu ấy vẫn còn đang kẹp chúng trong người đây.
“Tiểu An, đừng chạy, đi chậm chút.” Trên mặt Lục Thừa Húc đang mang nụ cười, chẳng nhìn ra dáng vẻ xấu xa khi bắt nạt em trai mình vào ban sáng nữa. Anh ấy vừa dẫn em trai vào văn phòng vừa chú ý đến Omega còn lại đang đợi làm nốt thủ tục nhập học. Thẩm Thụy Trạch ngỡ ngác nhìn đôi người yêu này rồi nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước.
Lục Hữu An lại sáng rực mắt lên khi nhìn thấy một Omega giống mình.
“Cậu cũng đến báo danh hả?”
“Ừm… Chào cậu.”
“Tớ cũng thế nè! Trùng hợp quá.” Lục Hữu An nở nụ cười, cùng lúc đó, cậu ấy lấy giấy tờ của mình ra khỏi túi rồi đưa cho giáo viên: “Tớ tên là Lục Hữu An, cậu thì sao…? Tớ cứ tưởng rằng chỉ có một mình tớ đến báo danh muộn chứ.”
“Tớ tên là Thẩm Thụy Trạch.” Cậu khẽ cười, cuối cùng cũng thoải mái hơn chút kể từ lúc đến đế đô. Lục Hữu An trợn tròn mắt, đương nhiên cậu ấy biết cậu là ai ngay khi nghe thấy tên cậu. Cậu ấy nhìn Omega trước mặt mình với vẻ khó tin. Không lâu sau đó, Lục Hữu An lại nở một nụ cười thân thiện và chủ động đi đến nắm tay cậu.
“Đúng rồi, vừa lúc hai đứa mình đều là Omega, có gì thì chăm sóc lẫn nhau như hai người bạn tốt nhé.”
Có thể là do người với người có duyên với nhau thật.
Dù chưa từng gặp mặt nhưng khi vừa gặp Lục Hữu An, Thẩm Thụy Trạch đã thả lỏng cả người, Lục Hữu An hỏi cậu cậu cũng đáp lại khá nhiều, hai người nhanh chóng trở thành bạn của nhau. Lục Thừa Húc cũng sẵn lòng cho em trai mình cơ hội kết bạn nên đã chủ động ôm đồm xử lý thủ tục không ở lại ký túc của hai người và để cho em trai và người bạn mới quen ra ngoài nói chuyện phiếm. Hai người trao đổi số của máy liên lạc, sau khi hẹn ngày mai cùng đến trường đi học mới vẫn tay tạm biệt nhau.
Thẩm Thụy Trạch lại ngồi trên phương tiện phi hành để quay về biệt thự.
Thú thực là cậu cũng chẳng biết mình nên làm gì. Sau khi về nhà, cậu tìm tài liệu học trên mạng rồi cầm một quyển vở ghi ra chuẩn bị bài. Có lẽ là được kế thừa khiếu học hành của hai người cha, Thẩm Thụy Trạch học rất giỏi. Cậu nghiêm túc ghi chép những kiến thức nền tảng của chương đầu xong mới nhớ ra phải lên trang mạng của trường chọn lớp. Cậu vội vàng đăng nhập tài khoản của mình.
Vào lúc mới đầu, đại học trung ương sẽ dạy chung các môn chứ không phân chuyên ngành. Cho đến khi lên năm ba mới có thể dựa vào thành tích học và mục đích học tập để chia và lựa chọn chuyên ngành.
Ngoại trừ những môn học bắt buộc, mỗi sinh viên còn phải lựa chọn các môn học đại cương để tích lũy đủ học phần mà trường yêu cầu để tốt nghiệp. Thẩm Thụy Trạch chọn chậm nên gần như môn nào cũng đã đủ số người rồi. Cậu nhìn một lượt từ trên xuống dưới và nhận ra lớp có số lượng sinh viên đăng ký đông nhất là Lịch sử đế quốc. Có hơn năm nghìn người đăng ký trên tổng số năm trăm suất học, e là tất cả sinh viên năm nhất của trường đều đã chọn môn đó.
Nhưng khi nhìn thấy giáo viên dạy môn này, cậu hiểu ra ngay.
Là Tống Thế Minh.