Sau khi buổi lễ kết thúc, Thẩm Thụy Trạch được đưa về phòng ngủ.
Cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, làm sao có thể quen biết những vị khách này, thà rằng trốn vào phòng trước có lẽ sẽ ổn hơn. Gương mặt tiểu Omega vẫn còn ửng hồng nhè nhẹ, giống như không thể quên được nụ hôn dịu dàng cùng khuôn mặt quá mức anh tuấn đó. Nhưng khi nghĩ đến việc nào đó thì sắc mặt Thẩm Thụy Trạch bỗng tái đi, đến lông mày cũng hơi nhíu lại.
Cậu có một bí mật.
Một bí mật mà vốn dĩ… Không thể nói cho người khác biết.
Buổi tiệc rượu vốn dĩ được diễn ra trong thời gian dài nhưng giờ đây nó kết thúc chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, sau khi cơn mưa tin tức tố lần nữa ập đến, Thẩm Thụy Trạch gần như muốn trốn mình trong chiếc chăn bông. Nhưng cánh cửa đã bị đẩy ra, Tống Thế Minh đứng thẳng tắp cách đó không xa, dùng đôi mắt u ám chăm chú nhìn cậu. Trên mặt anh chưa bao giờ nở một nụ cười, bởi vậy khó tránh khỏi làm người khác lo lắng khi bị nhìn trúng.
“Tống… Tống tiên sinh…” Omega thì thào nhẹ nhàng như mèo con “Ngài đã quay về rồi ư…”
Alpha khàn giọng “Ừ” một tiếng.
Anh thuận tay đóng cửa phòng lại, hoàn toàn không để ý tới đám đông đứng đối diện đang ngơ ngác vì đám cưới kết thúc thật gấp rút.
Đôi chân thon dài thẳng tắp chỉ cần bước vài bước đã đến trước mặt Thẩm Thụy Trạch. Tin tức tố của anh vẫn bá đạo như vậy, căn bản không hề cho tiểu Omega chút cơ hội né tránh. Không khí cậu hít thở bỗng chỉ toàn là mùi của đối phương, cho dù chưa đến thời kỳ động dục nhưng vẫn không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ.
“Ngài… Ngài mệt rồi sao…” Thẩm Thụy Trạch lắp bắp, cố gắng tìm ra vài câu để nói chuyện phiếm với chồng mình, “Khách bên ngoài đều đi rồi ạ?”
“Mặc kệ bọn họ đi.” Alpha cao lớn hơi cúi người, nhẹ nhàng ngửi mùi Omega của mình. Từ nãy đến giờ anh chưa hề ngửi thấy chút mùi hương nào từ hơi thở của tiểu gia hỏa này, còn tự hỏi không biết có phải do thẹn quá nên đã dùng thuốc ức chế tin tức tố rồi hay không. Nhưng bây giờ đến sát như vậy mà vẫn không có chút gì, liền nghĩ đến một đáp án có vẻ khả thi, sắc mặt Tống Thế Minh bỗng hơi lạnh đi...
“Ưm…”
Bàn tay to lớn của Alpha đột nhiên duỗi ra, vừa nhanh chóng lại gọn gàng cởi phanh áo của cậu.
Thẩm Thụy Trạch không nghĩ rằng nhanh như vậy đã đến bước này, cậu sững sờ tại chỗ, vừa kinh ngạc lại hụt hẫng, muốn tránh nhưng lại không dám, chỉ có thể run rẩy tiếp tục ngồi ở mép giường, hốc mắt bắt đầu hơi ươn ướt. Điều cậu sợ... Rốt cuộc lại không nằm trong dự đoán. Bây giờ chỉ là cởϊ áσ khoác thôi, nếu đến khi quần cũng bị bắt cởi ra...
Bộ quần áo nhỏ màu trắng của lễ cưới bị ném sang một bên. Cổ áo sơ mi cũng được cởi ra, nhưng chỉ tháo vài nút thắt, cổ áo mở ra để lộ chiếc cổ mảnh khảnh. Tống Thế Minh mím đôi môi mỏng, chạm vào giữa cổ cậu rồi cẩn thận ngửi thêm lần nữa.
Đây là nơi tập trung các tuyến thể của Omega, cho dù không động dục, nhưng cũng cực kỳ nhạy cảm, sao có thể để Alpha ngửi một cách tuỳ tiện như vậy. Huống hồ mũi của anh ấy thật sự quá thẳng, khó tránh khỏi việc cọ nhẹ lên các tuyến thể của cậu. Thẩm Thụy Trạch thở hắt ra, từng giọt nước mắt lớn lần lượt rơi xuống. Cậu gắng gượng lẩm bẩm chữ “Không”, nhưng Alpha bên cạnh vẫn tiếp tục vươn đầu lưỡi liếʍ láp từng chút một lên các tuyến thể trên người cậu.
“Ưm!” Một cơn chấn động đáng sợ làm các đầu ngón chân của Thẩm Thụy Trạch đều duỗi thẳng ra.
Sao lại có thể… Sao lại có thể như vậy…
Đại não trống rỗng, thậm chí giờ đây cậu còn quên mất hai người đã là vợ chồng hợp pháp, đừng nói đến việc liếʍ mấy tuyến trên người, cho dù có bị ấn lên giường cưỡиɠ ɧϊếp cũng sẽ được luật pháp bảo vệ. Nhưng Tống Thế Minh chỉ liếʍ một chút, dường như không có ý định bắt nạt tiểu Omega trước mặt. Vẻ mặt của anh lại lạnh thêm vài phần, nhưng lời nói ra Hắn thần sắc lại lạnh vài phần, nhưng lúc này đây lời này nói ra nhất định chính xác...
“Em vẫn chưa trải qua kỳ động dục của mình đúng không?”