Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn

Chương 11: Thứ Vương Sát Giá

“Đây là trò chơi với độ chân thực trăm phần trăm sao? Cảm thấy còn khẩn trương hơn gấp một trăm lần khi tham gia phỏng vấn lúc ta mới tốt nghiệp nữa…”

Lúc này, Triệu Hải Bình mới cảm nhận được cái gì gọi là áp lực như núi.

Lúc còn chơi những trò chơi thực tế ảo khác, hắn chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Vừa đi vào ảo cảnh còn không có cảm giác gì, dù gì lúc đó thời gian vẫn chưa chảy, trước mắt hắn chỉ là một cảnh tượng đang đứng yên. Cung điện trước mặt tuy khí thế to lớn, có hơi chấn động nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nhưng khi hắn thật sự bị hai hàng thị vệ giáp đỏ nhìn chằm chằm, sau đó chậm rãi bước lên bậc thang cao trăm mét kia. Dưới bầu không khí vô cùng uy nghiêm và quá trình đi lên dài đằng đẵng đó, thật giống như một con lạc đà bị một bó rồi lại một bó rơm đè xuống vậy.

Nếu đây là cảnh tượng trong hiện thực, chỉ sợ rất nhiều người tố chất tâm lý kém chưa đi tới đại điện thì hai chân đã nhũn ra rồi.

Cũng may trong tầm mắt có thể nhìn thấy các thông tin trong trò chơi, lúc nào cũng nhắc nhở hắn đây là trò chơi, hắn chỉ đang sắm vai một nhân vật trong trò chơi mà thôi. Như vậy mới làm tâm trạng của Triệu Hải Bình nhẹ nhàng hơn không ít.

Cuối cùng cũng đi tới điện chính.

Một thị vệ giáp đỏ bước tới tiến hành lục soát người lần cuối cùng.

Sau khi bị sờ soạng từ trên xuống dưới một cách thô bạo, Triệu Hải Bình mới được cho phép đi vào.

Trước khi cho người vào, tên thị vệ giáp đỏ này vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Tuy Triệu Hải Bình đã bị dọa tới mức hai chân hơi nhũn ra, nhưng tên thị vệ này lại vẫn như đang gặp kẻ địch.

Chắc chuyện này là do hiệu quả của kỹ năng [Hùng Hổ Dọa Người].

Nhưng hắn cũng nhân cơ hội này nhìn thấy được tên trên đầu của thị vệ này.

Tuy hai bên đại điện lúc hắn đi qua cũng có thị vệ giáp đỏ, nhưng Triệu Hải Bình căn bản không dám nhìn ngó lung tung. Huống hồ, những thị vệ đó cách hắn quá xa, căn bản không thể nhìn rõ dòng chữ trên đầu là gì.

Bây giờ hắn mới được nhìn rõ: Xích Giáp Quân Đại Yến.

Não Triệu Hải Bình nhanh chóng vận chuyển, nghĩ ra được rất nhiều thông tin.

“Đúng rồi, nhìn thấy những thị vệ này đều mặc giáp màu đỏ mình nên liên tưởng tới Đại Yến. Là triều đại nhất thống đầu tiên của Cửu Châu, tôn sùng Hỏa đức cho nên thích màu đỏ. Xích Giáp Quân lại càng là đội quân tinh nhuệ nhất của triều đình Đại Yến.

“Không đúng, nếu là quốc quân vương triều Đại Yến thì phải là nhân vật tốt mới đúng chứ. Vì sao Quy Tự Giả lại muốn thứ vương sát giá?

“Chẳng lẽ…

“Nhân vật hiện giờ mình đang sắm vai là người ám sát Yến Linh Đế?”

Triệu Hải Bình nhìn hộp gỗ trong tay mình, tuy nó không xuất hiện bất cứ thông tin gì bên trên, nhưng dựa vào hình dạng và kích thước của nó, lại không thể nghi ngờ là hoàn toàn phù hợp với suy đoán của hắn.

Triệu Hải Bình cũng không phải là người am hiểu lịch sử, nhưng mức độ nổi tiếng của đoạn lịch sử này quá cao, lại được mọi người tán dương nên hắn không thể không biết.

Yến Linh Đế là một vị bạo quân nổi tiếng trong lịch sử, thích làm những việc lớn và đạt được những thành tựu lớn, sưu cao thuế nặng, làm cho dân chúng lầm than. Hiệp sĩ Nhϊếp Nhượng mượn cơ hội hiến điềm lành ám sát Yến Linh Đế. Tuy hắn chết, nhưng vị vua mới lên ngôi đã loại trừ tệ nạn, làm cho vương triều Đại Yến tồn tại thêm hơn một trăm năm nữa.

Đương nhiên, khi hiến điềm lành, Nhϊếp Nhượng vẫn là một người vô danh. Sau khi ám sát Yến Linh Đế hắn mới được gọi là kiếm khách đứng đầu, đời sau lại càng được gọi là mười sát thủ đứng đầu.

Tóm lại, trong lịch sử, Yến Linh Đế là một nhân vật ác. Sắm vai Nhϊếp Nhượng thứ vương sát giá thuộc về hành động trừ hại cho dân.

“Nếu như vậy thì phương pháp vượt qua phó bản này cũng rất rõ ràng.

“Bây giờ mình phải sắm vai hiệp sĩ Nhϊếp Nhượng, tái hiện tình huống ám sát Yến Linh Đế năm đó.

“Vật được đựng trong cái hộp này chắc hẳn là Mặc Ngọc Kỳ Lân, thứ được gọi là điềm lành đó.”

Bây giờ Triệu Hải Bình mới hiểu vì sao thông báo tuyển nhận người chơi thử nghiệm lại yêu cầu người chơi có tri thức lịch sử nhất định.

Nếu là người thất học không biết tí gì về lịch sử mà vào phó bản này chắc còn chẳng đoán được nhiệm vụ chính là gì, hoàn toàn luống cuống thì sao mà vượt qua được?

Thái giám nhanh chóng bước lên đại điện, hành lễ rồi nói với Yến Linh Đế ngồi phía trên: “Bệ hạ, Nhϊếp Nhượng tới hiến điềm lành Mặc Ngọc Kỳ Lân đã chờ ở ngoài điện.”

Yến Linh Đế dáng người cao lớn uy mãnh cười vang: “Ồ? Vậy cho hắn diện thánh! Chư vị ái khanh, hãy theo Trẫm đi nghênh đón điềm lành!”

Thái giám lập tức cao giọng hô: “Tuyên Nhϊếp Nhượng yết kiến!”

Triệu Hải Bình biết tới lượt mình bèn vội vàng cúi đầu nhanh chóng bước vào điện chính.

Lúc này, văn võ bá quan triều đình Đại Yến đang đứng hai bên làm cho áp lực của Triệu Hải Bình càng lớn hơn, trên trán không khỏi đổ mồ hôi, nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó, hắn quỳ xuống mặt đất giống như trong những bộ phim mà mình đã từng xem, hai tay giơ hộp gỗ lên cao: “Thảo dân khấu kiến bệ hạ!”

Một lúc sau cũng chưa thấy ai trả lời.

Triệu Hải Bình có hơi thắc mắc, thầm nghĩ chẳng lẽ là bug của trò chơi à? Sao còn đứng lại vậy?

Hắn theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại phát hiện Yến Linh Đế cao cao tại thượng đang híp mắt nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác.

“Ngẩng mặt nhìn vua? Quả nhiên là cố ý thứ vương sát giá!

“Từ lúc ngươi vừa bước vào đã tràn ngập sát khí, Trẫm liếc mắt một cái là nhận ra ngươi ắt là kẻ ác độc không để vua vào trong mắt!

“Người đâu? Kéo ra ngoài chém đầu!”

Triệu Hải Bình choáng váng: “Ôi má ơi!”

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai thị vệ giáp đỏ đã nhanh chóng chạy tới bắt lấy hắn không để cho hắn kịp giải thích.

Triệu Hải Bình cũng muốn phản kháng, nhưng hai tên thị vệ này đã khóa chặt hắn lại, làm hắn không thể tránh thoát.

Hắn còn chưa kịp giảo biện thì đã bị họ kéo ra ngoài điện, giơ kiếm chém xuống, đi đời nhà ma.

Nếu là vị hoàng đế khác thì còn có thể nhốt vào ngục rồi mới chém đầu, nhưng Yến Linh Đế là bạo quân nổi tiếng trong lịch sử, gϊếŧ người không cần chờ tới ngày hôm sau.

Triệu Hải Bình chỉ cảm thấy cổ vừa lạnh, hai mắt tối sầm lại, chỉ còn một nửa câu chửi bậy phun ra từ cái đầu không cam lòng của hắn.

“Mẹ nó…”