Sau khi đi qua lối vào ảo cảnh, Triệu Hải Bình phát hiện mình đang ở bên trong một cung điện cổ đại, không khí ở đây khá là lạnh lẽo.
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy khoảng cách từ nơi cao nhất tới nơi thấp nhất của tòa cung điện này lên tới trăm mét, ba bên thềm đá chạy dài về phía nơi cao trong cung điện.
Bên cạnh là hai hàng thị vệ giáp đỏ với thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo. Họ mặc áo giáp, cầm vũ khí, giống như mỗi một người đều là tinh anh bước ra từ núi thây biển máu vậy.
Chẳng qua lúc này ảo ảnh thời không rõ ràng đang ở trong trạng thái dừng lại và vẫn chưa bắt đầu vận chuyển.
Trước mặt Triệu Hải Bình xuất hiện ba lá bài với hình dáng và màu sắc khác nhau, bên trên còn ghi rõ.
[Quý – Bình Thản Ung Dung (Trắng): Cảm xúc của ngươi trấn định, có thể bình tĩnh ứng đối với nguy hiểm.]
[Quý – Tinh Thông Kiếm Thuật (Xanh): Trình độ kiếm thuật của ngươi sẽ được tăng lên.]
[Nhâm – Hùng Hổ Dọa Người (Trắng): Ngươi sẽ phát ra khí thế tràn ngập cảm giác áp bách, làm kẻ địch sợ hãi.]
Bên dưới còn có vài dòng nhắc nhở.
“Cấp bậc kỹ năng từ cao tới thấp: Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý.”
“Độ hiếm của kỹ năng: Màu Trắng bình thường, màu Xanh hoàn mỹ, màu Vàng truyền thuyết.”
Triệu Hải Bình nghiêm túc quan sát ba lá bài và đọc kỹ năng của chúng nó một cách cẩn thận.
“Vậy nên trang chủ nói không sai, trò chơi này thật sự có chứa cách chơi roguelike.
“Có vẻ như mình sẽ nhận được các kỹ năng khác nhau trong thí luyện ảo cảnh này, mà việc lựa chọn những kỹ năng này sẽ quyết định hướng đi sau đó của mình trong trò chơi.
“Lựa chọn thiên phú giống như trong trò roguelike à? Mình phải suy nghĩ thật kỹ mới được.”
Trò chơi roguelike có một điểm đặc biệt là tính ngẫu nhiên rất mạnh, hơn nữa mỗi lần tử vong không thể hồi sinh tại chỗ mà phải hồi sinh từ lúc bắt đầu.
Rất nhiều trò chơi roguelike đều sẽ rút ngẫu nhiên kỹ năng trong trò chơi đó để người chơi tự mình lựa chọn. Sau khi lựa chọn sử dụng kỹ năng đó, người chơi còn phải điều chỉnh kế hoạch vượt ải, học tập kỹ năng và cách sử dụng. Đây cũng là niềm vui lớn nhất khi chơi trò roguelike.
Mà lúc này, Triệu Hải Bình đang trong tình huống như vậy.
Kỹ năng chắc chắn là có tốt có xấu, chọn kỹ năng khác nhau có thể tạo thành kết quả khác biệt như trời với đất, nếu không thì làm sao phải lựa chọn?
Triệu Hải Bình bắt đầu nghiêm túc phân tích.
“Độ mạnh yếu của kỹ năng hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của hai nhân tố là cấp bậc và độ hiếm. Cấp bậc càng cao, càng hiếm thì chắc chắc kỹ năng đó càng mạnh.
“Vậy là có thể loại bỏ lựa chọn đầu tiên, giờ chỉ cần lựa chọn hai kỹ năng còn lại thôi.
“Mục tiêu của phó bản này là thứ vương sát giá, cho nên thật ra mình là một sát thủ. Vậy thì tinh thông kiếm thuật chắc là rất quan trọng. Thời điểm quan trọng mà trượt tay một cái là kết quả sẽ chênh lệch rất lớn.
“Hùng hổ dọa người này… Là kỹ năng cấp bậc cao, nhìn qua cũng không tệ.
“Dù gì chắc chắn bên cạnh Hoàng Đế sẽ có thị vệ, đến lúc đó thị vệ vây quanh muốn gϊếŧ ta, cho dù có kiếm thuật cũng chưa chắc đánh thắng được nhiều người như vậy.
“Nhưng hiệu quả của hùng hổ dọa người là làm kẻ địch sợ hãi, vậy thì càng có khả năng phá vây, thành công ám sát Hoàng Đế…
“Một cái hiếm hơn, một cái cấp cao hơn, khó chọn thật.
“Thôi, cứ chọn bừa một cái trước, nhìn xem độ khó cụ thể của phó bản này rồi tính tiếp.
Triệu Hải Bình nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng chạm vào lá bài [Hùng Hổ Dọa Người], lá bài lập tức biến thành từng điểm sáng hội tụ vào trong cơ thể hắn, mà hai lá bài kia đã biến mất.
Lúc này, Triệu Hải Bình có một loại cảm giác vô cùng đặc thù, giống như hắn có được một khí thế rất đặc biệt vậy!
Khí thế mạnh mẽ phát ra trong từng cử chỉ.
Thậm chí Triệu Hải Bình còn cảm thấy, nếu lúc này hắn gặp phải mấy tên côn đồ trên đường cái, không cần ra tay, chỉ cần gầm lên một tiếng là có thể dọa lui bọn chúng rồi!
“Kỹ năng này cấp bậc cao cũng có lý. So với trình độ kiếm thuật mà con người chỉ cần chăm chỉ luyện tập là có thể nắm giữ, loại khí thế này càng khó có được hơn.”
Triệu Hải Bình khá hài lòng về lựa chọn của mình.
Trong chớp mắt khi hắn vừa lựa chọn kỹ năng, toàn bộ ảo cảnh đều bắt đầu chuyển động.
Thái giám dẫn đường phía trước bắt đầu bước đi, Triệu Hải Bình bèn vội vàng đuổi theo.
Lúc này, hắn mới chú ý tới trên tay mình đang nâng một cái hộp gỗ với hoa văn tinh tế, xinh đẹp, nhất định bên trong là một thứ quý hiếm nào đó.
Triệu Hải Bình tò mò muốn biết bên trong là thứ gì, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hai hàng thị vệ giáp đỏ bên cạnh, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải cúi đầu đi theo thái giám phía trước qua một thềm đá dài tới điện chính.
Mỗi lần bước lên một bậc, hắn đều cảm thấy không khí áp lực hơn vài phần. Trái tim cũng không chịu được mà đập nhanh, càng ngày càng vang.
Tới khi hắn bước vào điện chính, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy, cũng làm hắn khó có thể áp chế cảm giác nơm nớp lo sợ trong lòng.