Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn

Chương 12: Npc Này Căn Bản Không Đi Theo Kịch Bản

Lại quay về địa điểm ban đầu.

Thời gian và không gian trong ảo cảnh lại tiến vào trạng thái đứng im, phải đợi sau khi Triệu Hải Bình chọn kỹ năng xong thì ảo cảnh mới bắt đầu lần chuyển động thứ hai.

Triệu Hải Bình có chút kinh hồn bạt vía mà khẽ sờ cổ mình.

“Làm người ta sợ muốn chết, còn tưởng là chết thật rồi cơ…

“Vẫn rất đau, giống như là đột nhiên bị cắt qua một nhát vậy, chắc là trò chơi cố ý điều chỉnh cảm giác đau thấp lại. Hình như là khoảng từ hai mươi đến ba mươi phần trăm.

“Cũng may, nếu cảm giác đau cũng là trăm phần trăm chắc mình không chịu được mất. Như bây giờ thật ra còn có thể miễn cưỡng thích ứng thử xem.

“Trò chơi này đúng là khó!

“Không chỉ không có lời nhắc nhở nào mà vừa bắt đầu đã để độ khó ở mức max. Mình còn chưa nói được gì thì đã bị hoàng đế chém đầu rồi!

“Hơn nữa điều làm mình không ngờ tới chính là trong ba kỹ năng thiên phú còn có lựa chọn sai lầm. Kỹ năng [Hùng Hổ Doạ Người] này nhìn qua thì không tệ, nhưng trên thực tế còn không phải là cái thứ lừa ông đây chọn à?

“Lương tâm tác giả này đúng là xấu xa! Xem ra là một kẻ thích ngược đãi người chơi đây đây mà.”

Tâm trạng của Triệu Hải Binh dần ổn định lại.

Khi hắn đi tới đại điện, tinh thần đã đạt tới trạng thái căng thẳng, nhưng sau khi chết một lần thì lại thả lỏng hơn không ít.

Đặc biệt là sau khi thấy tử vong hoàn toàn không có hình phạt nào lại còn có thể hồi sinh vô số lần, làm cho tính chất đặc biệt nào đó của người chơi trong cơ thể hắn bị kích hoạt.

Chỉ cần có thể hồi sinh thì là thần hắn cũng gϊếŧ được!

Làm người chơi trung thành của thể loại game hành động, ngày thường Triệu Hải Bình lấy việc càn quét phó bản làm niềm vui. Vì để tạo ra một lưu trình gϊếŧ Boss hoàn mỹ, hắn gϊếŧ mấy chục lần, mấy trăm lần cũng là còn ít.

Còn chuyện tử vong trong trò chơi thì lại càng không thể đếm xuể.

Mà tuy trò chơi này vô cùng chân thực, nhưng cũng chỉ là trò chơi mà thôi. Mà chỉ cần là trò chơi thì không có gì phải sợ cả.

Triệu Hải Bình nhìn về phía ba lá bài kỹ năng lần thứ hai.

[Quý – Bình Thản Ung Dung (Trắng): Cảm xúc của ngươi trấn định, có thể bình tĩnh ứng đối với nguy hiểm.]

[Quý – Tinh Thông Kiếm Thuật (Xanh): Trình độ kiếm thuật của ngươi được tăng lên.]

[Nhâm – Hùng Hổ Doạ Người (Trắng): Ngươi sẽ phát ra khí thế tràn ngập cảm giác áp bách làm kẻ địch sợ hãi.]

“Hả? Không thay đổi gì sao?

“Hẳn là phải đổi sang ba kỹ năng mới mới đúng chứ?”

Triệu Hải Bình nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện bên dưới còn có một dòng chữ nho nhỏ:

“Mỗi một lần tử vong đều sẽ làm cho một trong những kỹ năng thiên phú đó tạm thời không xuất hiện, nhấn vào lá bài đã chọn là có thể đổi sang kỹ năng thiên phú khác.”

Triệu Hải Bình bừng tỉnh: “Ồ, hoá ra là vậy.

“Mỗi một lần tử vong là có thể loại được một đáp án sai, cứ tiếp tục đổi mới kỹ năng như vậy cho đến khi rút ra được kỹ năng thiên phú thích hợp.”