Chín giờ mười phút tối.
Biệt thự Hồ Đảo nằm ở khu vực xa hoa nhất trong khu những người giàu có của thành phố Lịch, môi trường cây xanh đẹp vô song, rất nhiều ông lớn không lắm tiền thì nhiều quyền đều xem như “vật sưu tập” rồi bỏ ra số tiền lớn để mua lại.
Bước vào nhà chính, Tạ Âm Lâu hơi đảo mắt nhìn quanh phòng khách một lượt, phát hiện cái chốn rộng rãi sang trọng này hoàn toàn không có hơi người, không giống như nơi người ta đã ở lâu dài.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Bên cạnh cô, Phó Dung Dự tùy tiện ném chìa khóa xe lên tủ giày, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của cô.
“Đang suy nghĩ xem tổng giám đốc Phó có thường làm loại việc thiện, xem chuyện giúp người khác là niềm vui này không?”
Đưa người phụ nữ mới có duyên gặp nhau ba lần như thế này về nhà, việc này làm Tạ Âm Lâu muốn nhìn ra điều gì đó từ trong đôi mắt màu hổ phách của anh. Đáng tiếc là Phó Dung Dự chưa từng dễ dàng bộc lộ ra cảm xúc thật của mình ra thế giới bên ngoài, ánh mắt khẽ chuyển động, cánh môi cong lên một độ cong như cười như không: “Bị cô nhìn ra rồi à?”
Tạ Âm Lâu thầm nghĩ trong lòng, thực sự không nhìn ra được gì cả.
Cô khẽ quay mặt đi, ánh mắt tình cờ rơi vào bàn tay đang từ từ mở nút tay áo của anh, những khớp ngón tay rõ ràng và mạnh mẽ, khi chạm vào lớp vải trắng như tuyết lại càng thêm sạch sẽ và tinh xảo.
Nghĩ đến cách đây không lâu, bàn tay này còn đang đặt nhẹ lên mi mắt của cô, đầu ngón tay mát lạnh, nhiệt độ xuyên qua lông mi mang theo hơi thở quen thuộc khó giải thích được, khiến Tạ Âm Lâu nhất thời cảm thấy hơi thất thần, chờ đến khi cô hoàn toàn phản ứng lại thì đã đến chỗ của anh rồi.
Sau một hồi im lặng, cô hơi mất tự nhiên đổi chủ đề, lên tiếng hỏi: “Đây là chỗ ở của anh à? Trông có vẻ như đã lâu không có ai sống ở đây...”
Phó Dung Dự không giải thích quá nhiều, ngắn gọn nói: “Nhà riêng, các phòng trên tầng đều bỏ trống, cô muốn ở phòng nào?”
Đôi môi Tạ Âm Lâu thầm thốt lên một tiếng “ồ” nhẹ, lại hỏi: “Anh ở phòng nào?”
“Phải xem cô đã.”
Tạ Âm Lâu khựng lại một thoáng, nhưng nhìn thấy nụ cười dành cho mình trên mặt của Phó Dung Dự không thể tự nhiên hơn, chỉ là cuộc trò chuyện bình thường đàng hoàng này hiện tại lại có vẻ hơi mập mờ.
Cô không trả lời câu hỏi này, bình tĩnh nói: “Khách thì nên theo ý chủ.”
Lập tức, đôi mắt của Tạ Âm Lâu hơi rũ xuống: “Có gì ăn không?”
Phó Dung Dự: “Cô muốn ăn gì, tôi biết nấu cơm.”
Tạ Âm Lâu hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói thì đã thấy người đàn ông đi chầm chậm về phía phòng ăn.
Chủ nhân không thường về biệt thự qua đêm, nguyên liệu trong tủ lạnh cũng chỉ có rau quả đơn giản mà thôi.
Khi Phó Dung Dự đang rửa rau trong căn bếp kiểu mở, Tạ Âm Lâu ngồi trên bàn và chờ đợi, nhìn người đàn ông quay lưng về phía mình. Ánh sáng màu cam ấm áp phác họa rõ đường nét cơ thể cao và thẳng của anh, vẻ ngoài quá mức sạch sẽ và lạnh lùng, rất dễ đem lại cho người ta thứ khí chất giữ giới và cấm dục.
Tuy nhiên, nhìn thoáng qua thì không thể nhìn ra được lai lịch thực sự của anh.
Tạ Âm Lâu quan sát một hồi, lại hạ hàng mi cong xuống, đầu ngón tay mở điện thoại ra, tìm thấy người liên lạc ở cuối cùng trong danh bạ: [Chú Tần, giúp cháu điều tra một người...]
*
Các món ăn nhanh chóng được nấu xong, cả phòng ăn tràn ngập một mùi thơm hấp dẫn.
Tạ Âm Lâu đan hai tay vào nhau, ngồi vào bàn ăn trắng như ngọc, nhìn hai bàn tay thon dài và tinh xảo của Phó Dung Dự từ từ đặt một bộ chén đũa bằng sứ xuống trước mặt cô.
“Ăn thoải mái đi nhé.”
Những người thân quen với cô đều biết rằng bụng của Tạ Âm Lâu được nuôi nấng trở nên rất khó chiều, có rất nhiều yêu cầu cầu kỳ đối với món ăn mà cô ăn, cô chỉ ăn ở những nhà hàng thường hay lui tới, đồ ăn phải được nấu vừa thơm vừa mềm, chỉ cần quá lửa một chút xíu thôi đã không được rồi.
Nhưng màu sắc, mùi hương của những món ăn này đã khơi gợi cảm giác thèm ăn của cô.
Thật kỳ lạ, dường như anh rất hiểu cô.
Rõ ràng là cả hai không thân thiết với nhau.
Tạ Âm Lâu cầm đôi đũa nhỏ màu bạc lên với vẻ mặt hân hạnh, nói với người đàn ông bằng một giọng điệu lịch sự: “Cảm ơn.”
Khóe miệng Phó Dung Dự nở nụ cười nhàn nhạt như có như không, lúc này tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên, anh quay người ra mở cửa trước.
Tạ Âm Lâu vừa chậm rãi ăn, đồng thời ngước mắt nhìn xuyên qua phòng khách rực rỡ ánh đèn, nhìn thấy bên cạnh cửa có bóng dáng của một người thư ký mặc vest.
Thư ký đưa túi hàng hóa mới mua đựng đồ dùng tắm rửa và thay đồ của phụ nữ sang, nhỏ giọng báo cáo với Phó Dung Dự: “Tổng giám đốc Phó, những người hâm mộ đặt vòng hoa dưới lầu nhà cô Tạ đều đã bị bắt rồi, đêm nay sẽ bị giam tại đồn cảnh sát.”
“Ừm.” Phó Dung Dự cầm lấy túi đồ, không nói nhiều.
Thư ký không dám nói thêm nữa, lén lút liếc nhìn về phía phòng ăn một cái, mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp đang yên lặng ngồi dưới ngọn đèn, lập tức thu hồi ánh mắt tò mò, không dám nhìn cái nữa.
Cánh cửa lại bị đóng lại, ban đêm trong phòng yên tĩnh.
Tạ Âm Lâu chậm rãi nhai lá rau, khi thấy Phó Dung Dự quay lại lần nữa, rõ ràng cô đã nghe thấy lời của thư ký nói: “Bố tôi đã từng dạy tôi rằng, trên đời này, ơn nghĩa chính là thứ khó trả lại nhất. Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì đừng nhận ân tình của người khác, nếu không sẽ rất phiền phức...”
Cô ngừng nói, mỉm cười với Phó Dung Dự, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt hơi cong trở nên long lanh và xinh đẹp dưới ánh sáng: “Ừm, hiện tại tôi không có tiền, hay là tôi viết cho anh một tờ giấy nợ giấy trắng mực đen nhé?”
Bóng dáng Phó Dung Dự đứng bên cạnh bàn trong phòng ăn, đốt ngón tay tùy tiện gõ nhẹ, ấm áp nói: “Cô Tạ đang tỏ ra xa lạ à?”
Trong giây tiếp theo, ngược lại Tạ Âm Lâu bị thu hút sự chú ý bởi xương cổ tay thon dài lộ ra dưới ống tay áo sạch sẽ của người đàn ông. Vì đích thân đi nấu nướng nên anh đã xắn cổ tay áo lên, hình xăm bằng chữ Phạn quấn quanh nước da trắng lạnh của anh lộ rõ
ra ngoài ánh sáng.
Tạ Âm Lâu hiếm khi thấy có người xăm vào cánh tay loại chữ cổ xưa và bí ẩn này, đôi mắt đen của cô lướt qua mang theo một chút tò mò, bị ánh mắt đang cúi xuống của Phó Dung Dự bắt gặp, chỉ thấy giọng nói trong trẻo của anh chậm rãi hỏi: “Muốn xem cái này à?”
Sau đó, những chiếc cúc áo sơ mi tinh xảo được mở ra vô cùng hào phóng.
Bắt đầu từ cổ áo, từng cái từng cái đi xuống dưới, dần dần lộ ra một l*иg ngực cường tráng và đẹp đẽ, ngón tay thon dài dừng ở cúc thứ ba, nhìn thấy ánh mắt Tạ Âm Lâu cũng không có né tránh, vài giây sau anh liền tiếp tục cởi ra.
Mãi cho đến khi chiếc áo sơ mi bằng vải mỏng bị ném lên lưng ghế.
Tạ Âm Lâu ở một khoảng cách gần như vậy cẩn thận quan sát, những dòng chữ Phạn xăm trên cánh tay của người đàn ông đặc biệt rõ ràng, cô hơi nắm tay, chống lại ý nghĩ muốn chụp ảnh lại để khi quay về có thể nghiêm túc tìm trong sách cổ để đọc được phần chữ Phạn bên trên.
Vừa nghĩ tới điện thoại, giống như hưởng ứng, nó thật sự đổ chuông.
Tạ Âm Lâu nhìn thấy người gọi đến là chú Tần, cô bèn quay mặt đi và nghe máy.
——
[Âm Lâu, người mà cháu bảo chú điều tra là một nhân vật mới, cực kỳ nổi tiếng trong giới kinh doanh của thành phố Tứ. Anh ta khởi nghiệp từ lĩnh vực đầu tư và thu mua. Theo đánh giá của những người trong giới, ngoài mặt Phó Dung Dự trông giống như một quân tử từ trong sách thánh hiền bước ra, trên thực tế lại là người chỉ cần ngửi thấy một cơ hội kinh doanh béo bở, là anh ta sẽ dốc toàn lực để giành được nó, thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ, không phải là một nhân vật đơn giản.]
Chú Tần là trợ lý đặc biệt của Tạ Âm Lâu, bình thường nếu cô muốn điều tra một bí mật nào đó, ông đều sẽ cố gắng hết sức để tìm ra tài liệu.
Sau khi trò chuyện về lý lịch xong, ông lại kể về cuộc sống riêng tư: “Trong kinh doanh, Phó Dung Dự không thích làm việc tuân theo các quy tắc, nhưng trong các mối quan hệ cá nhân, anh ta là một người có kỷ luật hiếm có. Chú Tần không điều tra ra anh ta có dây dưa tình cảm gì với những người phụ nữ khác...]
Nói đến đây, Tạ Âm Lâu giống như hoàn hồn, quay sang nhìn về phía người đàn ông đẹp trai bên cạnh.
Phó Dung Dự nhìn thẳng lại bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, gần như có thể làm bỏng da của người ta, khiến đồng tử của cô khẽ run lên. Không đợi chú Tần nói xong, cô đã cúp máy.
Bầu không khí trong phòng ăn đột nhiên lặng như tờ, sự ái muội càng muốn đậy càng lộ ra âm thầm dâng tràn trong không khí, Tạ Âm Lâu cảm thấy lỗ tai hơi đỏ lên rồi.
Còn Phó Dung Dự hiển nhiên là cũng nghe thấy nội dung cuộc gọi không sót chữ nào, môi mỏng tuôn ra âm thanh, đánh tan sự im lặng: “Có cần tôi cho cô xem giấy khám sức khỏe không, tôi rất khỏe mạnh.”
Tạ Âm Lâu hơi cụp mắt xuống, che giấu ánh mắt đang nhìn hình xăm trên cánh tay anh.
Giả ngốc.
Trong đêm nay Phó Dung Dự đã bị cô nhìn chằm chằm bằng đôi mắt ngấn nước này hơn một lần rồi. Đêm đen tĩnh mịch rất dễ khiến cho người ta cởi bỏ lớp ngụy trang ban ngày. Anh tự nhiên vươn tay quấn lấy lọn tóc đen như gấm trên bờ vai mỏng manh của cô, sợi tóc lướt giữa kẽ ngón tay càng thêm mập mờ.
“Cô Tạ, hỏi cô một câu...”
“Ừm?”
“Em đã gặp được người yêu vừa mạnh mẽ cường tráng vừa dịu dàng nọ chưa?”
Tạ Âm Lâu nhìn vào sâu trong đôi đồng tử màu hổ phách của anh, không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ trong một giây ngắn ngủi, cô nghe thấy giọng nói của chính mình:
“Gặp được rồi.”
Từ nhỏ gia đình đã nghiêm khắc dạy dỗ cô rất truyền thống và bảo thủ.
Nhưng bản thân Tạ Âm Lâu vốn dĩ đã thấm đẫm sự không an phận từ trong xương tủy. Thật trùng hợp, cô cũng là một người làm việc không theo quy tắc.
Khi cô bị cánh tay của người đàn ông ôm lấy, đặt trên ghế sô pha, cổ áo chiếc váy của cô đã trượt đến xương quai xanh, chiếc cổ mảnh mai trắng nõn và mềm yếu lộ ra. Cô ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Phó Dung Dự, tay nghề cởϊ áσ lột đồ của anh rất điêu luyện, dịu dàng từ tốn di chuyển lên từng chút một dọc theo làn váy.
Tạ Âm Lâu không né tránh, hai người đã ra ám thị rõ ràng, loại chuyện này từ xưa tới này đều là đôi bên tình nguyện.
Khi hơi thở thiêu đốt của anh chạm vào vành tai của cô, đuôi mắt cong dài của cô cũng đỏ theo, cô nhớ ra và hỏi: “Anh có sở thích đặc biệt nào không?”
Đôi môi mỏng của Phó Dung Dự dán chặt vào cổ cô, làn da thật sự rất trắng, như thể chỉ cần cắn nhẹ một cái là sẽ vỡ ra. Anh dừng lại nửa giây, cổ họng khô khốc đã lâu tràn ra âm thanh khàn khàn lạ thường, dùng ánh mắt đè ép cô:
“Cứ làm theo cách bình thường là được.”
“Ừm…”
Tai của Tạ Âm Lâu rất nhạy cảm, bị nhiệt độ tác động vào, hô hấp của cô trở nên ngưng trệ, những giọt nước mắt trong veo nhuộm lên nốt ruồi lệ dưới lông mi. Cô không khỏi quay mặt đi, chóp mũi lướt qua yết hầu của người đàn ông, men theo mạch đập của anh, cô đột nhiên ngửi thấy mùi hương tuyết tùng bí ẩn quen thuộc.
Rất quen thuộc, đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, không thở nổi.
Ý thức mơ hồ đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong mùi thơm bí ẩn và nồng nàn đó.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Âm Lâu cảm thấy mình đã rời khỏi ghế sô pha, đầu ngón tay trắng trẻo bị người ta véo và chơi đùa liên tục.
Theo màn đêm đang lặng lẽ trôi qua, Phó Dung Dự lấy cà vạt dưới gối ra, mặt không hề biến sắc siết chặt cổ tay cô vào lòng bàn tay, quấn chặt vào nhau.
...
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh, phủ lên sàn nhà màu nâu một vầng sáng mờ ảo, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp. Tạ Âm Lâu thức dậy trên chiếc giường lớn, ở cổ tay đặt trên gối có một chiếc cà vạt quấn quanh mấy vòng, hai đầu cà vạt rủ xuống mép giường, lặng lẽ lắc lư.
Cô mở to đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy căn phòng ngủ của một người đàn ông xa lạ, ngẩn người ra hồi lâu.
Ôm chăn chầm chầm ngồi dậy, mái tóc đen xõa tung ngang lưng cũng không giấu nổi những dấu hôn màu đỏ nhạt trên vai. Dưới tiếng thở rất nhẹ, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền đến, quay đầu nhìn sang một chút.
Đêm qua trước khi Tạ Âm Lâu đi ngủ, cô mơ hồ cảm thấy Phó Dung Dự bế cô vào phòng tắm, tắm rửa cho cô trong bồn tắm, những ngón tay thon dài tắm rửa sạch cho cô không sót một nơi nào, từ mái tóc cho đến ngón chân trắng nõn nà của cô.
Bây giờ cô tỉnh dậy, cơ thể ngoại trừ một chút khó chịu thì rất sạch sẽ.
Chẳng qua là…
Tạ Âm Lâu cụp mắt, ánh mắt mơ hồ lại rơi vào cổ tay mảnh khảnh của mình.
Chiếc cà vạt đen của người đàn ông quấn quanh làn da mỏng manh của cô, một đêm trôi qua đã để lại vết hằn đỏ.
Còn nói là không có sở thích đặc biệt!
Cô hít sâu một hơi, không suy nghĩ nữa mà cởi cà vạt ra.
Tiếng bước chân rất nhẹ, cô lấy hết tất cả quần áo đang đặt ngay ngắn trên ghế sô pha lên mặc từng cái vào người.
Phó Dung Dự còn chưa ra khỏi phòng tắm, cô đã rời đi trước.
Một cuộc tình mong manh ngắn ngủi, sau khi tỉnh táo lại thì cũng không cần phải tiếp tục dây dưa với nhau nữa.
Tạ Âm Lâu đi xuống cầu thang, phòng khách vẫn giữ nguyên trạng thái như đêm qua, gối trắng như tuyết và áo sơ mi của người đàn ông tùy tiện vứt trên thảm, cô cúi xuống chỉ lấy đồ của mình rồi đi về phía cửa.
Tạ Âm Lâu đưa tay ra và nắm nhẹ tay nắm cửa, đèn kích hoạt bằng âm thanh đột nhiên sáng lên, nó đã được bật lên trước từ bên ngoài.
Có người đang ấn mật khẩu đi vào.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy màu xanh đậm đứng ngoài cửa, tay cầm một tập tài liệu, ánh mắt quyến rũ như biết dụ dỗ người khác, khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Âm Lâu, cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, ánh mắt của Tạ Âm Lâu bình tĩnh lướt qua cô ta và chậm rãi bước ra khỏi biệt thự.
Ngay khi bóng dáng màu đỏ tươi sắp biến mất trước mặt.
Hình Lệ đã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm bóng lưng của Tạ Âm Lâu, sau đó phất cờ hò reo trong nhóm Wechat.
[@cả nhóm, bán tin, bán tin đây, tin cực sốc, đảm bảo là thật... giá khởi điểm một trăm nghìn!]
Nhóm chat vốn dĩ yên lặng như nước lập tức trở nên sôi nổi.
Có người nhắc đến Hình Lệ: Hình Hồ Ly, cô cướp tiền à, cô đếm xem nó có bao nhiêu số 0!
Khóe môi tuyệt đẹp của Hình Lệ cong lên, cô ta gõ chữ lại: “Tổng giám đốc Phó không đáng cái giá đó sao?”
Không đợi có kẻ ngu ngốc nói câu nghi ngờ, cô ta đã ném ra đòn quyết định: “Vừa rồi... tôi tình cờ gặp một người đẹp cổ điển ở biệt thự Hồ Đảo.”
—— [Vãi thật, tối hôm qua tôi nghe Trần Nguyện lén lút nói, tổng giám đốc Phó nổi giận vì người đẹp, bắt anh ta có lật tung mọi ngóc ngách lên ngay trong đêm thì cũng phải tìm ra mấy người hâm mộ đu idol kia bằng được.”
—— [Còn có chuyện này nữa à?]
—— [Tôi nghe nói là bởi vì những người đu idol kia đã gửi vòng hoa đám tang cho người đẹp đó, còn muốn biết chi tiết thì phải hỏi Trần Nguyện.”
Thấy vậy, Hình Lệ nhân cơ hội tăng giá ngay tại chỗ: “Ai muốn xem bóng lưng của người đẹp, giá tăng lên rồi, hai trăm nghìn một tấm!!!”
Tất cả những người trong nhóm đồng loạt @Hình Lệ: “Làm người đi, Hồ Ly à.”
Tất nhiên, cũng có những người không chịu nổi lòng tò mò mà chuyển tiền đến.
Hình Lệ đang cầm tập tài liệu, cô ta nghĩ rằng đánh chữ quá phiền phức, vì vậy cô ta dứt khoát nói: “Xem ra có vẻ như lần này tổng giám đốc Phó của chúng ta gặp khó khăn rồi, người đẹp đó rời đi không lưu luyến chút nào, giống như lâm hạnh một người đàn ông xong rồi tiện tay vứt đi vậy ha ha ha ha ha.”
Vừa cười xong.
Hình Lệ ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Phó Dung Dự mặc áo choàng tắm đứng trên cầu thang, khuôn mặt điển trai bị bóng râm che khuất nên không thấy rõ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Buồn cười lắm à?”