Đôi lông mi dài của Tạ Âm Lâu khẽ rũ xuống, cô dùng đầu ngón tay nhặt chiếc khăn lên. Loại vải lụa này cực kỳ đắt tiền, một chữ Phạn bí ẩn được thêu ở góc dưới bên trái. Dưới ánh đèn, những hoa văn chìm phức tạp toát ra màu sắc bóng bẩy.
Cô nhận ra từ tiếng Phạn này, nó là:
... chữ “Phó”.
Thời gian trôi qua vài giây, Tạ Âm Lâu ngồi thẳng lên một chút, quay đầu đi, ánh mắt giống như đang xem phim quay chậm, lặng lẽ xuyên qua cửa sổ của quán trà, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu bên cạnh đèn đường mờ nhạt ở bên ngoài.
Thư ký mở cửa xe.
Bóng người đàn ông thon dài, phía sau là màn đêm, là cảnh sắc phồn hoa của con phố dài đèn đuốc sáng rực.
"Tiểu tiên nữ, tớ chắc chắn có thể thu phí cao cho trình độ xem bói của mình ..." Dư Oanh đẩy lá bài tarot qua, không hề ngạc nhiên trước cảnh tượng vừa rồi Tạ Âm Lâu được bắt chuyện. Đây là đặc quyền dành riêng cho người đẹp, cô ấy đã quen rồi.
Điều ngạc nhiên là kết quả bói bài tarot này.
Cô nhìn chằm chằm Tạ Âm Lâu với đôi mắt sâu xa, nói: "Quẻ bói nói cuộc gặp gỡ định mệnh của cậu diễn ra vào 9 giờ 10 phút 3 giây tối, cậu xem đi.”
Tạ Âm Lâu liếc nhìn cô, sau đó quay sang điện thoại.
Thời gian hiển thị: "9 giờ 10 phút 3 giây.”
Dư Oanh chống cằm nhớ lại: "Có thể cậu chưa nhìn rõ... Người bắt chuyện với cậu kia siêu đẹp trai, nhưng mà khí thể có cảm giác chèn ép người khác. Kiểu này á, tớ nghĩ cho dù là có người dám thèm muốn khuôn mặt kia, thì cũng không dám dễ dàng mạo phạm."
Tạ Âm Lâu gập ngón tay, nhẹ nhàng cầm chiếc khăn tay màu xanh da trời, chờ Dư Oanh tán thưởng hồi lâu mới lên tiếng: "Tớ nhìn rõ rồi...”
“Hả?” Dư Oanh sững sờ rồi mới phản ứng lại, Tạ Âm Lâu lại nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó.
Cô loay hoay với những lá bài tarot: "Chơi trò lạt mềm buộc chặt giữa nam và nữ à. Chủ động thể hiện tình cảm chứng tỏ là thèm muốn cơ thể của cậu rồi. Cậu nhìn xem, anh ta vẫn chưa đi kìa, chắc là đang đợi cậu đến xin phương thức liên lạc đấy. “
Vừa mới dứt lời, Tạ Âm Lâu cười nhẹ: "Anh ta đi rồi.”
Dư Oanh lập tức im lặng, duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã không còn ở trên phố nữa.
...
Trước khi trời sáng, Tạ Âm Lâu từ quán trà trở lại chung cư Thiên Phủ.
Cô vào cửa, trước tiên bật ngọn đèn tường nhỏ mờ ảo, giơ tay tùy ý cởi cúc sườn xám, sau đó đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Tạ Âm Lâu mặc một chiếc áo choàng tắm bằng vải bông màu trắng tinh khiết. Áo tắm choàng qua bờ vai trần mỏng manh, che đi làn da trắng như sứ. Cô bước trên tấm thảm mềm mại, đi đến thẳng ghế sô pha.
Còn chưa ngồi xuống, trước hết cô nhìn thấy ngọn nến tường vi đã bị đánh đổ trước đó, trong đầu không khỏi nhớ lại khuôn mặt của người nọ.
Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Âm Lâu gặp anh ta.
Khoảng nửa tháng trước, vì thói quen ngửi hương thôi miên rồi ngủ từ khi còn nhỏ của mình, hôm đó, cô đến nhà người bạn thời thơ ấu Trì Lâm Mặc để lấy nến thơm tường vi mới nhập từ nước ngoài về.
Tạ Âm Lâu có chìa khóa dự phòng và đã đến đây nhiều lần.
Vì vậy, ngay lúc đẩy cửa bước vào, cô chưa từng nghĩ rằng trong không gian rộng rãi và sang trọng lại có một người đàn ông lạ mặt bán khỏa thân đứng dưới tấm rèm cửa.
Anh vừa mới cởϊ áσ sơ mi, một bên vai được ánh đèn chiếu rọi, đường cong cơ bắp tuyệt đẹp tương phản với những hình xăm chữ Phạn trên làn da trắng lạnh của anh.
Tạ Âm Lâu đột nhiên khựng lại, không kịp đưa mắt đi, ngây người nhìn bóng dáng người đàn ông bất thình lình xuất hiện ấy.
Giọng người đàn ông lười biếng và trầm thấp: "Nếu cô cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi sẽ hiểu lầm...”
Giọng nói hơi khàn mang theo ý cười làm cho vành tai Tạ Âm Lâu nóng lên, cô vô thức mở miệng hỏi: "Hiểu lầm cái gì?”
Nhưng anh hoàn toàn không có ý thức tìm quần áo che thân, đôi môi mỏng chậm rãi nhả ra một câu: "Hiểu lầm cô tưởng tôi là một tên háo sắc.”
Tên háo sắc?
Đôi mắt của Tạ Âm Lâu khẽ run lên, sau nửa giây, cô bình tĩnh chuyển ánh mắt khỏi bộ ngực trần của người đàn ông, nhưng tai cô lại thoáng đỏ ứng lên.
Lúc này, có tiếng mở cửa từ phòng ngủ chính bên cạnh cô.
Trì Lâm Mặc đột nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ và mơ hồ, kêu một tiếng rất rõ ràng: "Phó Dung Dự...”
...
"Phó Dung Dự.”
Tạ Âm Lâu đọc tên người đàn ông vài lần trước khi đi ngủ. Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, ánh nắng bên ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu vào đầu giường dọc theo những khe hở trên tấm rèm trắng.
Cô mở đôi mắt ngái ngủ, nằm im lần tìm điện thoại dưới gối.
Màn hình được đầu ngón tay sạch sẽ bật sáng lên, còn chưa nhìn thời gian, rất nhiều tin nhắn văn bản chưa đọc đã liên tục nhảy ra, hết cái này đến cái khác, tất cả đều đến từ: "Thang Nguyễn không muốn nói chuyện”
"Dậy rồi à?”
"Cô mau nhìn cái tủ bên trái phòng cất đồ, có phải có một bộ trang phục kinh kịch không... Hình như có một khách hàng đã đặt làm trong cửa hàng từ hai, ba tháng trước, sau khi làm xong thì để trong căn hộ, chúng ta quên không gửi! “
“Bây giờ khách gọi điện đến hỏi, hóa đơn cuối cùng vẫn chưa thanh toán...”
Cuối cùng, Thang Nguyễn chụp hóa đơn cuối cùng gửi qua.
Hóa đơn cuối cùng!
Đầu ngón tay đang lướt trên màn hình của Tạ Âm Lâu khựng lại, sau đó nhanh chóng nhấc chăn ra khỏi giường, chân trần chạy đến phòng cất đồ.
Ngay sau đó, cô tìm thấy một bộ trang phục kinh kịch được may rất đẹp trong tủ quần áo mà Thang Nguyễn nói, cô rút một tay ra, gửi giọng nói qua: "Có.”
Thang Nguyễn nhanh chóng đáp: "OK!”
Tạ Âm Lâu hơi cúi đầu, mái tóc dài khẽ rũ xuống má, đầu ngón tay cẩn thận gõ phím hỏi: "Khách hàng còn cần không?”
Nếu vẫn còn cần, tiền thuê cửa hàng tháng này có chỗ trông cậy rồi!
Giây tiếp theo.
Thang Nguyễn gửi địa chỉ do khách hàng chỉ định, thuật lại không sót một chữ: "Khách hàng muốn cửa hàng giao đến ngay hôm nay, hóa đơn cuối cùng thanh toán ngay tại chỗ.”
Tạ Âm Lâu rũ mắt xuống, nhìn thấy địa chỉ: Quán trà Đắc Nguyệt Đài, số 136 đường Thanh Thạch Vũ, Phố cổ.
Quái lạ.
Đây chính là nơi cô đã đến ngày hôm qua.
Tạ Âm Lâu không có thời gian để suy nghĩ kỹ, thấy thời gian không còn sớm, cô thay một chiếc váy dài đến mắt cá chân, vội vã ra ngoài.
...
Ba giờ chiều, Tạ Âm Lâu đến lầu dưới của quán trà, mang theo một chiếc hộp gỗ tử đàn đựng trang phục kinh kịch.
Tối qua không nhìn rõ, lúc này ngẩng đầu lên mới thấy một tấm bảng treo phía trên quán trà...
Ba chữ được viết trên tấm bảng:
"Đắc Nguyệt Đài”
Có lẽ là mới khai trương, chưa có nhiều khách đến uống trà.
Cô vừa bước vào, một nhân viên đã lễ phép bước tới chào hỏi: "Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người?”
Tạ Âm Lâu nói với nhân viên theo thông tin địa chỉ mà khách hàng đưa trên điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi là người của phường Biệt Chi, đến đây để giao trang phục.”
Nhân viên hiển nhiên đã được dặn dò trước, nghe thấy người của phường Biệt Chi thì đón cô vào trong.
Tạ Âm Lâu đi theo anh ta lên tầng hai của quán trà.
Hành lang hẹp rất yên tĩnh, xung quanh không có một bóng người, chỉ có cửa phòng trà khép hờ, nhân viên làm động tác "xin mời", rồi lập tức nghe thấy dưới lầu có người gọi nên rời đi trước.
Tạ Âm Lâu đứng một lúc, đoạn gõ nhẹ vào cửa bằng những đốt ngón tay trắng nõn, sau đó mới bước vào.
Không gian của phòng trà không lớn, có một người đang ngồi trên sô pha phía bên kia bình phong, ghế sô pha bọc da màu đen càng tôn lên tư thế lạnh lùng của người đó. Gương mặt tuấn tú khẽ nâng lên, một cặp kính gọng vàng có dây xích gác trên sống mũi. Dưới cặp kính, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ngay khi cô vừa xuất hiện.
Bỗng dưng, phản ứng đầu tiên của Tạ Âm Lâu là quay trở lại hành lang.
Cô xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới bộ trang phục kinh kịch trong chiếc hộp gỗ tử đàn trên tay.
Mỗi thành phẩm ở phường Biệt Chi đều do cô làm thủ công hoàn toàn, mất rất nhiều thời gian, ngay cả một hình thêu tinh xảo trên cổ tay áo, để theo đuổi sự hoàn hảo cũng phải mất ba bốn giờ để may.
Hơn nữa, đây là một bộ trang phục kinh kịch hoàn chỉnh!
Nếu như ngày thường, cô sẽ để món đồ này trong cửa hàng như một món đồ trang trí, nhưng bây giờ thứ cô thiếu không phải là trang phục kinh kịch!
Mà là khoản thanh toán cuối cùng!
Sau ba giây bình tĩnh, Tạ Âm Lâu quay đầu lại, đường nét gương mặt rất đẹp, sau mấy giây đối diện với người đàn ông, cô chủ động nói: "Thật xin lỗi, mạo muội quấy rầy...”
Người đàn ông nhìn cô một lúc, trong mắt như có ý cười nhàn nhạt, như là đã nghe được điều gì rất thú vị.
Ngay sau đó, anh gập ngón tay cân đối lại, gõ nhẹ lên bàn trà: "Mời ngồi.”
Tạ Âm Lâu không ngồi xuống, sau khi đặt hộp gỗ tử đàn trên tay xuống, giọng điệu vẫn luôn nhẹ nhàng, như là đối xử với những vị khách bình thường: "Tôi đến đây để giao trang phục kinh kịch.”
Người đàn ông lại không vội kiểm tra trang phục, bàn tay thon dài và tinh tế nhấc ấm trà lên, từ từ rót vào tách sứ trắng, vài mảnh lá trà bồng bềnh và chìm xuống, thoang thoảng hương thơm của trà.
Có lẽ là động tác quá đẹp mắt, Tạ Âm Lâu vô thức đưa mắt nhìn theo.
Nhìn thấy nụ cười nhẹ trên môi người đàn ông, cô không nhịn được hỏi: "Anh cười cái gì?”
Anh không trả lời, cầm tách sứ trắng lên, chậm rãi nhấp một ngụm, giọng nói trong trẻo gọn gàng: "Cô Tạ?”
"Vâng?”
"Xin mạo muội hỏi, cô bị mù mặt à?”
Nghe vậy, Tạ Âm Lâu dừng khóe môi hơi nhếch lên.
Lúc trước cô vô tình đυ.ng phải bộ dạng nửa thân trần của anh tại nhà Trì Lâm Mặc, nhưng lại giả vờ như chưa từng thấy, bây giờ tờ giấy bị đâm thủng, cô không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Lúc trả lời anh, cô lại cười: "Tôi không mù mặt, chỉ là tổng giám đốc Phó có thân phận cao quý. Nếu tôi chào hỏi làm quen, nhưng anh lại không nhớ tôi, thì chẳng phải tôi sẽ xấu hổ lắm sao?”
Phó Dung Dự thay đổi tư thế ngồi nhàn nhã, nhưng giọng điệu của anh lại trầm xuống:
"... Không thể quên được ấn tượng sâu sắc lần đầu gặp cô Tạ.”
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Đôi mi cong của Tạ Âm Lâu hơi rũ xuống, nhìn ra ngoài phòng trà, ở tầng dưới, có tiếng nói chuyện rôm rả của những vị khách, còn có tiếng hí khúc như oanh ca yến hát dọc theo cầu thang truyền đến.
Điều này khiến cô chợt nhận ra là Phó Dung Dự đã đặt trang phục kinh kịch ở phường Biệt Chi từ ba tháng trước.
Nó được chuẩn bị cho diễn viên ở trên sân khấu.
...
Sau khi nghe xong ca khúc ở tầng dưới, thời gian đã muộn.
Tạ Âm Lâu lặng lẽ đứng trước bệ cửa sổ lấy lại tinh thần, không muốn ở trong quán trà lâu như vậy, cô ngước mắt nhìn người đàn ông vẫn đang ngồi trên sô pha uống trà.
Nhận ra ánh mắt của cô, Phó Dung Dự đặt tách trà xuống, từ từ đứng dậy đi tới.
Lúc này, một cánh hoa đào màu hồng nhạt bị gió thổi bay vào cửa sổ gỗ, vừa vặn rơi trên làn váy bên cạnh mắt cá chân của cô.
Phó Dung Dự cúi đầu, những ngón tay thanh mảnh giúp cô nhặt cánh hoa trong váy lên: "Tôi đưa cô về...”
Tạ Âm Lâu lẳng lặng nhìn anh.
Chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện ra con ngươi của Phó Dung Dự có màu hổ phách rất đẹp. Dưới cặp kính trong suốt, trông nó nhạt màu đi một chút, nhưng ánh mắt khi nhìn người ta lại vừa sâu xa vừa mơ hồ, trong lúc nhìn lên nhìn xuống, suýt nữa là chạm đến lòng người.
Có lẽ anh thật sự là một cao thủ tán tỉnh.
Tạ Âm Lâu nghĩ bụng.
Chỉ cần dùng ánh mắt này của anh là đủ rồi.
...
Trời chập tối, những ngọn đèn đường vàng ấm áp chiếu vào con đường Thanh Thạch Vũ, ánh sáng loang lổ trên đất.
Tạ Âm Lâu nhấc váy dài lên, khom lưng ngồi vào ghế phụ, bên trong xe được sưởi ấm với nhiệt độ thích hợp, rất sạch sẽ, không có mùi lạ. Cô hơi cúi đầu, những ngón tay trắng nõn chậm rãi thắt dây an toàn.
Cảm giác trong đáy lòng rất đặc biệt, bình thường ngoại trừ ghế phụ của bố hoặc em trai, đây là lần đầu tiên cô ngồi vào ghế phụ của một người đàn ông lạ.
Phó Dung Dự hỏi cô đường về nhà: "Đi đâu?”
Tạ Âm Lâu nói địa chỉ của chung cư Thiên Phủ, rồi yên lặng ngồi.
Chung quy hai người cũng không quen nhau, vẫn chưa đến mức có thể trút bầu tâm sự, may mà đường về nhà rất gần, cũng không có gì khó khăn.
Sau khi xe khởi động một lúc lâu lâu, điện thoại phát ra một tiếng "Đinh...", có tin nhắn Wechat chưa đọc.
Tạ Âm Lâu dùng đầu ngón tay mở ra, thấy người nhắn là Ôn Chước: "Tối nay tôi bay đến thành phố Lịch, có thời gian không? Có muốn gặp mặt nói chuyện một chút không?”
Người này vẫn chưa bị cô cho vào danh sách đen.
Tạ Âm Lâu không trả lời, đầu ngón tay vẫn dừng trên màn hình, sau đó dường như cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Phó Dung Dự.
Trong xe tối om, màn hình điện thoại sáng như vậy, liếc cái là thấy ngay.
Cô im lặng cất điện thoại đi, đang định nói gì đó thì Phó Dung Dự đã chậm rãi đậu xe ở chung cư Thiên Phủ.
Tạ Âm Lâu quay người muốn mở cửa: "Tới rồi à?”
Vừa dứt lời đã bị người ta nắm lấy cổ tay trắng nõn, kéo lại rất nhanh.
Tấm lưng mảnh khảnh đập vào ngực người đàn ông, cả cơ thể cô bị bao phủ trong một nhiệt độ nóng bỏng xa lạ, đầu óc cô thoáng chốc trở nên trống rỗng, ánh mắt mờ mịt nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe.
Một hàng vòng hoa tang lễ được đặt ở dưới lầu, câu đối phúng điếu ghi tên cô. Lần này, chúng được tạt màu máu đỏ tươi, đánh mạnh vào thị giác trong đêm.
Ngay sau đó.
Hai ngón tay thon dài che mắt cô.
"Nhắm mắt lại, đừng nhìn...”
Phó Dung Dự nói rất chậm, mùi gỗ tuyết tùng bí ẩn phả vào bên cổ cô, khơi dậy chút lửa nóng trên làn da mỏng manh của cô. Đây là hơi thở thuộc về anh.