Người Đẹp Cổ Điển Của Ông Trùm Tư Bản

Chương 1

Thành phố Lịch còn chưa vào đêm, mây đen bỗng nhiên ùn ùn kéo đến nuốt chửng ban ngày, bầu trời bất chợt tối sầm lại.

Một tia chớp bất ngờ lóe lên, chiếu vào phòng ngủ tối tăm, dường như thắp sáng ngọn nến hình hoa tường vi bên cạnh cửa sổ.

Ánh nến trong phòng lộ ra sự ảm đạm hoa lệ.

Người đàn ông tuấn tú đứng dưới rèm cửa sổ, ngón tay với những khớp xương cân xứng chậm rãi cởi bỏ cà vạt, đầu của chiếc cà vạt bằng vải lụa màu xanh sẫm giống như ngấm nước, quấn quanh ngón tay rồi trượt xuống.

Tạ Âm Lâu nằm trên chiếc sô pha nhung màu xanh đậm, im lặng nhìn về hướng cà vạt trượt xuống.

Áo sơ mi màu trắng hơi mỏng của người đàn ông đã thấm đẫm nước mưa từ lâu, gần như trong suốt dán sát vào ngực, lộ ra đường cong cơ thể sạch sẽ tuyệt đẹp, ngay cả trong ánh sáng lờ mờ cũng vô cùng hút mắt.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, người đàn ông đột nhiên cúi người xuống, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô rồi kéo lại gần, giọng nói lành lạnh mang theo sự mê hoặc: "Đẹp không?”

Hai chữ ngắn gọn khiến Tạ Âm Lâu ngạc nhiên chớp mắt một cái. Cô khẽ đảo mắt, rồi đột nhiên nhìn thấy xương cổ tay thon dài lộ ra từ cổ tay áo người đàn ông.

Trên làn da trắng lạnh in dấu hình xăm chữ Phạn màu đen, ăn sâu vào tận xương như những sợi dây leo quấn lấy nhau. Nó thấp thoáng trên ống tay áo đã thấm nước lộ ra vẻ quyến rũ bí ẩn.

Tạ Âm Lâu có chút ngẩn ngơ, theo bản năng ghé sát lại nhìn kĩ, hơi thở ẩm ướt lơ đãng rơi vào vị trí hình xăm của người đàn ông.

Giây tiếp theo, cô cảm thấy bàn tay của chính mình bị nắm chặt, sau đó giọng nói của người đàn ông hàm chứa đầy cảm xúc cọ xát bên dưới vành tai: "Âm Âm...”

"Tôi." Đuôi mắt cô hơi đỏ, giống như vừa dụi mắt.

Vừa muốn lên tiếng giọng nói đã bị chặn lại, cô mất cảnh giác mà bắt lấy xương cổ tay của anh, trong nháy mắt đã chạm tới hình xăm chữ Phạn.

Nhiệt độ của hình xăm kia cao cực kỳ, khiến cô đột nhiên bị bỏng.

...

Lông mi cong vểnh nhắm chặt của Tạ Âm Lâu khẽ run, vài giây sau, bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Sau vài hơi thở gấp gáp, cô mới dần bình ổn lại, cơ thể gầy gò của cô chậm chạp không phản ứng kịp ngồi dậy khỏi chiếc sô pha nhung màu xanh sẫm, đôi mắt vô hồn nhìn ra khung cảnh xung quanh.

Thông qua cửa sổ sát đất được che bởi rèm voan mỏng, mơ hồ có thể thấy là sắc trời đã nhá nhem tối rồi.

Trong phòng chỉ còn ánh nến lờ mờ kiều diễm, xuyên thấu qua lớp màn mỏng màu trắng, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, chiếu vào trên tấm thảm. Trong bầu không khí yên lặng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của hoa tường vi, lại không có một bóng người.

Sau khi hoàn toàn lấy lại tinh thần, Tạ Âm Lâu mới cảm giác đầu ngón tay hơi bỏng nhẹ, lông mi hơi rủ xuống, nhìn thấy ngọn nến tường vi vô ý bị làm đổ trên mặt đất, ánh nến còn sót lại sáng li ti.

Hóa ra cơn nóng như thiêu đốt trong mơ kia là đến từ đây.

Tạ Âm Lâu bị giấc mộng ướŧ áŧ này quấn lấy mấy ngày liền.

Sau khi tỉnh lại cô đã không còn nhớ rõ hình ảnh lẫn lộn mơ hồ trong mộng nữa, chỉ có hình xăm chữ Phạn màu đen khắc nơi xương cổ tay trên làn da màu trắng lạnh kia in dấu rõ ở trong đầu cô một cách lạ thường.

"Reng reng...”

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng ngủ lặng ngắt như tờ.

Suy nghĩ trôi xa của Tạ Âm Lâu lại một lần nữa bị kéo về, cô ngẩng đầu tìm phương hướng của điện thoại, vươn cánh tay trắng nõn ra mò mẫm ở dưới gối.

Màn hình điện thoại sáng lên, bên trên hiển thị:

... Dư Oanh.

"A lô?”

Khi kết nối, giọng của cô rất nhẹ, đồng thời cũng mệt mỏi đứng dậy khỏi ghế sô pha. Chiếc váy ngủ bằng sa tanh mềm mại rũ xuống, lộ ra mu bàn chân trắng như tuyết cong cong xinh xắn. Cô chầm chậm bước trên tấm thảm mềm mại, thanh cao thoát tục, tinh xảo đến mức không có khuyết điểm.

Lúc đi vào phòng tắm, Dư Oanh ở đầu dây bên kia hỏi: "Tiểu tiên nữ, phỏng vấn di sản nghề thêu lần trước tớ nhắc với cậu, cậu đã suy nghĩ chưa? Có đồng ý không?”

Phỏng vấn?

Tạ Âm Lâu hồi tưởng một giây, cuối cùng cũng nhớ ra.

Cô hiếm khi nhận trả lời phỏng vấn trên đài truyền hình nên miễn cưỡng từ chối: "Không, cảm ơn....”

Đầu ngón tay cô ấn nhẹ, mở loa ngoài, nhân tiện gác điện thoại lên bồn rửa tay, cởi vạt áo ngủ mềm nhẵn xuống.

Dư Oanh là phóng viên tin tức, gần đây công việc của cô ấy ở đài là phụ trách việc liên quan đến phỏng vấn về di sản nghề thêu, kiên trì quấy rầy Tạ Âm Lâu một thời gian rất dài, đến nay vẫn chưa hết hy vọng, nghe vậy rồi cô ấy lại đổi cách thức thuyết phục:

"Đừng từ chối vô tình như vậy mà, không lẽ cậu định đóng cửa tiệm không tiếp tục kinh doanh nữa? Nói thật, bây giờ không khí trong giới fan showbiz rất loạn, nếu cậu không bác bỏ tin đồn xấu với Ôn Chước, lâu ngày sẽ thành chuyện thật mất.”

Tạ Âm Lâu xuất thân con nhà gia giáo, giống như người đẹp cổ điển bước ra từ trong tranh, trong lòng thiếu một chút thất tình lục dục, ngày thường mở một cửa tiệm sườn xám, theo lý thì sẽ không đến mức bị mắng trên mạng như vậy.

Vừa khéo là, sau khi Tạ Âm Lâu quay một đoạn video múa Lạc Thần dưới nước cho đài vào năm trước, bất ngờ trở nên nổi tiếng trên mạng, được truyền thông ca tụng là đệ nhất mỹ nhân cổ điển, thu hút vô số fan và công ty giải trí đến mời cô ra mắt.

Nhưng mà, Tạ Âm Lâu không ra mắt, tuy vậy độ hot vẫn cao như trước.

Có không ít ngôi sao nhỏ trong giới giải trí bám vào để dựa hơi, trong đó Ôn Chước công khai dính lấy Tạ Âm Lâu PR khắp nơi suốt hơn nửa năm, chờ có lưu lượng rồi, cậu ta lại công khai mối quan hệ tình cảm với nữ chính trong bộ phim mới.

Cứ như vậy, Tạ Âm Lâu bị cuốn vào trong vòng xoáy dư luận của chuyện tình tay ba, theo đó mà trang weibo chính thức của cửa tiệm sườn xám bị fan couple phim tàn sát.

Tạ Âm Lâu khẽ cau mày, nhắc đến dư luận bịa đặt trên mạng, cô lại có chút khó thở.

Suy nghĩ một hồi, cô lên tiếng: "Cậu nói cũng có lý.”

Dư Oanh cảm thấy có hi vọng, nhanh chóng thương lượng: "Cho nên, nhân dịp tuyên truyền truyền thống văn hóa mặc sườn xám của nước ta, lúc phỏng vấn, còn có thể sắp xếp để cậu làm sáng tỏ tin đồn đấy...”

Tạ Âm Lâu cúi đầu, ngón tay trắng nõn mảnh mai cầm lấy điện thoại một lần nữa, nhẹ nhàng kéo dài âm thanh: "Hừm, để tớ nghĩ lại đã.”

Ngay sau đó, một tin nhắn Wechat gửi đến. Sau nửa giây ánh mắt rơi trên màn hình, cô không nghe Dư Oanh nói chuyện nữa, mà nói: "Tớ phải đến cửa tiệm đã.”

Ý trong lời nói là muốn tắt điện thoại.

Trước khi Dư Oanh bị ngắt máy, không quên dặn dò: "Tiểu tiên nữ, buổi tối tớ đợi tin tức của cậu đó!”

Một lúc lâu sau.

Tạ Âm Lâu buông điện thoại, đưa tay cởϊ áσ ngủ xuống mắt cá chân, xoay người tìm một bộ sườn xám lụa mỏng màu xanh lá cây đậm trong tủ quần áo thủy tinh.

Sau khi thay đồ xong, cô lập tức bước nhẹ đến bàn trang điểm, cầm chiếc vòng tay bằng ngọc trắng đang đặt trên đó lên, chậm rãi đeo vào. Chất ngọc bóng bẩy như mỡ, một đôi chuông rũ xuống giữa cổ tay, tôn lên vẻ đẹp đôi tay rất gầy của cô.

...

Bên ngoài trời vừa đổ mưa, cả thành phố phồn hoa tươi đẹp giống như ngâm mình trong mưa bụi, từ xa nhìn lại chỉ còn ánh sáng mơ hồ.

Tạ Âm Lâu đứng bên đường đón taxi, nửa giờ sau, cô đến trước một sân nhà cổ trong ngõ Thanh Thạch Vũ.

Trước cửa sân treo một tấm biển gỗ viết chữ "phường Biệt Chi", bên trong là một khoảng sân nhỏ được chăm sóc cẩn thận. Bức tường bên ngoài màu trắng được bao phủ bởi nhiều lớp cây tường vi, làm sáng lên màu vàng bị lãng quên của khu phố cổ.

So với trước kia, khoảng sân bây giờ thật sự vắng vẻ.

Tạ Âm Lâu đẩy một cánh cửa đi vào, đập vào mắt đã thấy vòng hoa cúc trắng đặt trong sân, bên cạnh là trợ lý Thang Nguyễn đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm mặt, mãi không nhúc nhích, cứ như là đã ngủ rồi vậy.

Thấy cô đã đến, Thang Nguyễn mở to mắt, lập tức đứng dậy, nhanh chóng khoa tay múa chân ra hiệu.

Tạ Âm Lâu yên tĩnh nhìn Thang Nguyễn, vì đã ở chung một thời gian dài, trong lòng theo bản năng đã có thể phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu của anh ấy thành âm thanh: "Hù chết anh, hù chết anh... Có người xông tới đặt vòng hoa này xuống rồi chạy, anh đuổi theo ba con phố cũng không đuổi kịp!”

Yên lặng một lúc lâu.

Tạ Âm Lâu gật gật đầu, ngược lại không bị vòng hoa này chọc giận, ngón tay trắng nõn cẩn thận tỉ mỉ cầm lấy câu đối phúng điếu trên hoa cúc trắng, vòng ngọc trên tay phát ra tiếng vang trong trẻo. Sau đó, cô nhếch môi, cười nhạt: "Sao lại viết tên em thành Tạ Âm Lâu (*) này... Xem ra fan tặng hoa mà chưa chuẩn bị tốt rồi.”

(*): chữ Lâu trong tên cô là 楼 nhưng bị viết sai thành 搂.

Nhàm chán thả câu đối phúng điếu xuống, Tạ Âm Lâu xoay người hỏi Thang Nguyễn: "Ngoại trừ việc này, anh gọi em đến tiệm còn có chuyện gì khác không?”

Thang Nguyễn lại khoa tay múa chân: "Chủ nhà sắp đến thu tiền thuê nhà rồi. Việc buôn bán tháng này rất tệ, cửa tiệm bên cạnh đã cướp mất khách hàng của chúng ta... không có tiền trả tiền nhà.”

Nhắc đến việc trả tiền thuê nhà.

Hiện tại Tạ Âm Lâu đã nghèo đến mức gần như không còn gì trong tài khoản nữa rồi.

Cô khẽ thở dài: "Lần đầu tiên em phát hiện ra sự thật là bản thân mình không có năng lực kiếm tiền.”

Người xung quanh đều nói cô là viên ngọc quý của nhà họ Tạ, mang lại cho người ta cảm giác kỳ ảo tuyệt đẹp giống như tên cô vậy.

Mà Tạ Âm Lâu biết rõ bản thân cũng chỉ là người thường mà thôi.

Dù trông có nề nếp đến đâu, đôi khi cô vẫn sẽ có những suy nghĩ lệch lạc, giống như việc cô không chấp nhận chi phí sinh hoạt hàng tháng do gia đình chu cấp để có được sự tự lập.

Bây giờ cho dù Tạ Âm Lâu không trả nổi tiền thuê cửa tiệm, thì cũng phải giữ thể diện, sẽ không chạy về nhà tìm bố xin tiền tiêu vặt.

Thang Nguyễn yên lặng đưa điện thoại tới trước mắt cô, là giao diện Weibo.

Bình thường Tạ Âm Lâu không thích lướt Weibo, cửa hàng trực tuyến đều do Thang Nguyễn quản lý, bây giờ tùy ý nhìn thấy đã có hơn một nghìn bình luận mắng cô tạo tin đồn để nổi.

Thang Nguyễn tròn mắt nhìn chăm chú Tạ Âm Lâu gần ngay bên cạnh.

Tối nay Tạ Âm Lâu mặc một bộ sườn xám lụa mỏng màu xanh lá cây đậm ôm sát người, như nụ hoa ngọc lan cắm trong bình, đẹp như có một vầng sáng kiều diễm bao quanh người, xương nhỏ eo thon, như thể trời sinh không nên giấu mình trong một chiếc váy bình thường, mà nên được tôn lên bởi một chiếc sườn xám thật tinh xảo.

Tạ Âm Lâu chính là bảng hiệu sống của "Biệt Chi", bây giờ bảng hiệu đã bị dính nước bùn.

Suy nghĩ của Thang Nguyễn rất đơn giản, chỉ cần làm sáng tỏ tin đồn, tất cả mọi vấn đề nan giải đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Anh ấy khoa tay múa chân ra hiệu: "Về tin đồn xấu của em và ngôi sao nam đó, bố em có thể giúp em đăng báo làm sáng tỏ.”

Đôi mắt của Tạ Âm Lâu ngưng lại một lúc, quay mặt đi: "Em đã nói vài lần rồi, em không thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu...”

Cứ nhắc tới việc không thích nghe là cô sẽ giả vờ mình không hiểu ngôn ngữ ký hiệu.

Thang Nguyễn buông tay, tức giận cầm lấy một bông hoa cúc trắng mỏng manh trên vòng hoa, ngắt cánh hoa không thương tiếc.

Tạ Âm Lâu ngồi xuống một bậc thềm sạch sẽ, lẳng lặng suy xét chuyện làm rõ tin đồn, đôi mi cong khẽ rũ xuống.

Cô đột nhiên hạ quyết tâm, quay đầu định nói: "Thang Nguyễn, đưa điện thoại cho em...”

Còn chưa dứt lời, đã thấy Thang Nguyễn ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhét bông hoa cúc trắng vào miệng, vô cùng giận dữ mà nhai.

"...”

Quên đi, loại hoa cúc trắng này nhìn qua cũng biết là không có độc.

Tạ Âm Lâu để anh ấy tự chơi, cầm điện thoại mở Wechat, trả lời Dư Oanh: "Gặp mặt nói chuyện.”

...

Địa chỉ gặp mặt Dư Oanh chọn là một quán trà mới mở gần đó. Lúc đến nơi, thấy cô chờ đã lâu, không khí quán trà vắng vẻ, Dư Oanh nhỏ giọng nói: "Chỗ này bình thường còn có hát kinh kịch, nhưng đêm nay quán nói trên lầu có khách quý đang bàn chuyện làm ăn, lại thích yên tĩnh, nên ở dưới lầu không thể gây ra tiếng động quá lớn.”

Tạ Âm Lâu đi theo vào, đảo tầm mắt, phòng trà được trang trí hoàn toàn theo kiểu cổ, phía trước sân khấu nhỏ dựng ở trung tâm còn có treo đèn l*иg, rất lịch sự trang nhã, ít người qua lại... vô cùng tĩnh lặng.

Sau khi ngồi xuống, Dư Oanh đưa bản thảo phỏng vấn qua, nhân lúc rảnh rỗi nói:

"Tối nay chỉ là kiểm tra trước một chút, phần phỏng vấn riêng được xếp cuối cùng, có câu hỏi liên quan đến tin đồn giữa cậu và Ôn Chước.”

Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu chậm rãi lật xem nội dung phỏng vấn, giọng rất nhẹ: "Ừm.”

Dư Oanh múc một thìa lá trà đã được sấy khô bỏ vào ấm trà, đợi nước sôi.

Sau đó, cô ấy vui vẻ nhìn về phía Tạ Âm Lâu. Có lẽ vì từ nhỏ đã vất vả học múa, Tạ Âm Lâu ngồi rất nghiêm chỉnh, tấm lưng gầy thẳng tắp tự nhiên, hòa thành một bức tranh mỹ nhân cùng với tấm bình phong thủy mặc phía sau.

Chờ Tạ Âm Lâu xem kế hoạch phỏng vấn xong, Dư Oanh mới thuận tiện tán gẫu: "Người như Ôn Chước cũng chỉ ở giới giải trí dựa vào cái mặt mà lừa được mấy cô gái nhỏ thôi. Lúc trước mấy chú của cậu giới thiệu cho cậu bao nhiêu cậu ấm nhà giàu, cậu còn không coi trọng ai, huống chi là anh ta? Còn dám đi bài là hai người từng có tình cảm mập mờ, đúng là buồn cười.”

Đôi mắt Tạ Âm Lâu lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: "Cậu ta dựa vào cái mặt?”

Mặt cậu ta trông thế nào?

Dư Oanh nhìn biểu cảm của cô là biết cô gái này không chừng ngay cả mặt mũi của Ôn Chước cũng không nhớ rõ.

Vậy nên cô ấy chuyển đề tài: "Gương mặt của mấy ngôi sao nam cậu đều không vừa mắt, rốt cuộc là thế nào mới vừa mắt cậu?”

Ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu đang cầm bản kế hoạch khẽ ngừng một lát, nơi đuôi mắt cong cong có một nốt ruồi lệ màu son, cô nhoẻn cười, toát lên vẻ đẹp rực rỡ khó tả: "Tớ thô tục, chỉ thích người mặt đẹp.”

Dư Oanh hoa cả mắt vì nụ cười của cô, đột nhiên nhớ đến bộ bài tarot mới trong túi, thò tay lấy ra rồi đặt lên bàn trà: "Được rồi, vậy để tớ tính xem, khi nào thì tiểu tiên nữ có thể nghênh đón bạn đời có giá trị nhan sắc nghịch thiên nào.”

"Lấy tớ ra giải khuây à..." Tạ Âm Lâu cầm ấm trà lên rót cho mình một chén, chậm rãi nhấp một ngụm. Trông thấy dáng vẻ xoa tay đậm chất diễn sâu của Dư Oanh, cô bèn rút đại một lá.

Dư Oanh bình thường thích xem bói kiểu này, cầm lấy xem, chẳng mấy chốc đã kinh ngạc, vậy mà lại là một lá bài hoa đào: "Tin tức lớn đây, dạng chuyên né duyên như cậu mà lại rút được lá này, nhưng mà lá bài hình như chưa nói đóa hoa đào này là nam hay nữ...”

Lời nói thốt ra quá nhanh, Dư Oanh không kịp dừng xe.

Cô và Tạ Âm Lâu là những người bạn rất thân trong cuộc sống riêng tư. Cô cũng đã nghe nói về việc xu hướng tính dục của Tạ Âm Lâu đã trở thành một câu đố trong giới nhà giàu, bình thường đều ăn ý tránh nói về chủ đề này.

Thực sự đã nhắc tới rồi.

Nhưng nó hiếm khi khiến Tạ Âm Lâu cảm thấy xúc động, bởi vì cô gần như quên mất từ khi nào thì mình bắt đầu bị đồn đại về xu hướng tính dục trong việc lựa chọn bạn đời. Lâu ngày nghe quen, cũng có lúc hoài nghi chính mình... thật sự không có hứng thú với đàn ông sao?

Ngay sau đó, cô chợt nghĩ đến giấc mơ mà cô thường xuyên gặp phải gần đây, những đầu ngón tay cầm tách trà đông cứng lại trong một giây.

Dư Oanh hắng giọng nói: "Lá bài trước tớ bói không chính xác, cậu rút lá khác nhé?”

Bài tarot được cẩn thận đưa tới trước mắt, Tạ Âm Lâu đành phải rút lại.

Lần này Dư Oanh xem bói rất cẩn thận, thậm chí còn lấy điện thoại tra Baidu để giải bài.

Đôi môi Tạ Âm Lâu cong lên thành một nụ cười yếu ớt, cô từ từ chiêm ngưỡng những đồ trang trí tinh xảo xung quanh mình, không lên tiếng quấy rầy vị đại sư xem bói này, nhìn thoáng qua bóng người thấp thoáng trên cầu thang bên kia.

Tạ Âm Lâu nhìn về phía cầu thang, đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai bị vây quanh xuất hiện.

Có lẽ, đó là người mà quán trà bảo là vị khách quý thích yên tĩnh.

Hiếm khi Tạ Âm Lâu bị một người đàn ông làm kinh ngạc, người đàn ông này dù chỉ mặc một bộ đồ màu xám nhạt đơn giản, nhưng thân hình cao lớn thẳng tắp, lững thững bước xuống cầu thang. Vầng sáng của đèn l*иg bên cạnh xuyên qua lớp vỏ được chạm trổ hoa văn, trên khuôn mặt tuấn tú dường như được mạ một lớp men trắng lạnh, càng làm cho đường nét khuôn mặt góc cạnh của anh trở nên tinh xảo hơn.

Đến khi bàn tay gầy và sạch sẽ của anh từ từ cài cúc tay áo của bộ vest, Tạ Âm Lâu sững sờ, lướt từ đốt ngón tay xuống đường xương cổ tay thon dài, hình xăm lấp ló trên làn da trắng lạnh, đôi mắt của cô ngạc nhiên trong giây lát.

Là anh, người đàn ông trong mộng.

Sau khi bất ngờ nhận ra, Tạ Âm Lâu nhanh chóng rũ mi xuống, không nhìn chằm chằm người ta như một kẻ cuồng rình trộm nữa, đầu ngón tay mảnh khảnh chậm rãi xoay tách trà bằng sứ trắng.

Lúc này, Dư Oanh đột nhiên vỗ mạnh vào bàn, khiến chén trà rung lên.

"Tiểu tiên nữ, rốt cuộc tớ cũng bói ra lá bài tarot này rồi!”

"Trên lá bài ghi là gần đây cậu sẽ gặp một người yêu rất mạnh mẽ và dịu dàng.”

Tạ Âm Lâu sửng sốt một hồi, nghe được lời của Dư Oanh, cô vô tình làm đổ tách trà sứ trắng, đôi chuông trên chiếc vòng giữa cổ tay phát ra âm thanh giòn giã.

Khi đoàn người này đi ngang qua bàn trà, cô chợt bừng tỉnh, yên lặng như một pho tượng ngọc tinh xảo, nhưng cô có thể mơ hồ ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng bí ẩn lướt qua, giống như mùi thơm lan tỏa trong không khí sau khi đốt trầm hương, rất độc đáo.

Người đàn ông dẫn đầu đi vào phòng trà dừng lại, đứng thẳng tắp như không để ý đến những vị khách uống trà khác, mấy thư ký xách cặp tài liệu theo sát phía sau, có thể nghe thấy thư ký đang hạ giọng: "Tổng giám đốc Phó... xe đã đỗ ở bên ngoài rồi ạ.”

Người đàn ông không trả lời, ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt đẹp như đào mận của Tạ Âm Lâu xuống ngón tay cô.

Dưới ánh sáng.

Nơi đầu ngón tay trắng muốt có vài giọt nước đang lăn xuống.

Anh chậm rãi lấy một chiếc khăn tay màu xanh da trời từ trong túi áo ra đưa cho cô, giọng nói lạnh nhạt êm tai: "Lau đi.”

Hai chữ đơn giản khiến bầu không khí của quán trà đột nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi…