Trì Yến thật sự nhịn không được, tay Quan Hạo quá sơ sài, sờ cậu đến phát run, còn có cảm giác quái dị giống như dòng điện bao trùm toàn thân.
“Đau ... A a…” Tiếng khóc nức nở rất nhỏ, giống như muỗi, nếu không phải thính giác của dị năng giả đỉnh cấp, thật sự có thể không nghe được.
Cậu ngồi ở giữa háng người đàn ông, không biết sống chết vặn vẹo giãy dụa, cho đến khi phát hiện bắp đùi đang đè lên một thứ gì đó rất nóng bỏng.
Trì Yến từng chứng kiến sự lợi hại của nó, qυყ đầυ đâm vào huyệt khẩu của cậu đến trắng bệch, gân xanh nghiền ép qua mỗi một tấc thịt mềm, lúc cắm vào tàn nhẫn đến mức hận không thể đem hai viên tinh hoàn nhét vào được.
Trì Yến nuốt nước miếng, biết là do mình đánh thức nó, cậu còn chưa kịp từ trên đùi Quan Hạo chạy trốn, ngực đã bị một cái tát mạnh.
“Ba!” Núʍ ѵú bị tát mà hoảng loạn, hung hăng nghiêng sang một bên, ngay cả thịt vυ' vốn đã lẻ loi cũng bị lực bên ngoài tác động mà run rẩy, sau khi tạm dừng đã rất nhanh cơn đau đớn cùng nhạy cảm mềm mại lan tràn đến toàn thân, cùng với nơi mẫn cảm như vậy cho dù là bị đánh, cũng sẽ có kɧoáı ©ảʍ như có như không.
Không nghi ngờ gì, nếu bây giờ mà vén quần áo của mình lên để xem, phần ngực chắc chắn đã có dấu vết tươi đẹp.
Tay Quan Hạo sờ về phía đầṳ ѵú non bên kia.
“Lại trốn?” Quan Hạo ngay cả đầu cũng không cúi, bộ dáng đang nghiêm túc xem trận đấu, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve đầṳ ѵú bên này, núʍ ѵú đã đứng thẳng, bởi vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hơi lan ra, nhất định là vừa mềm mại lại tươi sáng, giống như hoa đầu xuân.
Nhưng người đàn ông này lại không chút kiêng dè nói với Trì Yến, nếu dám trốn thì vυ' con bên này cũng sẽ bị tát.
Trì Yến mím môi, chủ động áp khuôn mặt nhỏ nhắn lên l*иg ngực Quan Hạo, mặc cho lớp vải thô ráp hút khô nước ướŧ áŧ trên khóe mắt mình, thậm chí cậu còn nâng ngực mình lên, đưa hai đóa hoa mềm mại vào trong tay Quan Hạo, để anh xoa xoa.
Quan Hạo nhạy cảm nhận ra sự ẩm ướt, ấm áp của bầu ngực, trong lòng nói một tiếng yếu đuối, bị sờ sờ núʍ ѵú đã khóc, lực trên tay cũng nhẹ hơn một chút.
Thật lâu, rốt cuộc thì Quan Hạo cũng chịu thu tay lại, hai núʍ ѵú bị anh chơi đùa sưng lên to gấp đôi, núʍ ѵú ửng đỏ một mảng, vừa mềm vừa nóng.
Trì Yến ngẩng đầu lên từ trong l*иg ngực anh, oán hận mà rời khỏi đùi anh, ánh mắt còn ướt sũng trừng Quan Hạo một cái.
Quan Hạo không thèm để ý chút nào, con mèo con nào khi bị chọc mà không vươn ra móng vuốt đâu?
Anh liếʍ liếʍ chân răng, kỳ thật có chút không hài lòng. Đầṳ ѵú quá nhỏ, tuy rằng rất non rất quyến rũ người khác, cởϊ qυầи áo ra nhìn thử, chắc sẽ như là trên bình sứ trắng in hoa mai đi, xin đẹp lại quyến rũ người khác.
Không biết sờ nhiều có thể lớn hay không, yết hầu Quan Hạo lại chuyển động một chút, dù sao cũng là lưỡng tính, nếu có con, vυ' nhỏ như vậy làm sao cho con bú sữa?
Trì Yến tức giận chính mình chủ động hôn Quan Hạo một cái.
Đã sớm biết người đàn ông này chịu không nổi sự quyến rũ, mỗi lần như vậy đều là tiện tay.
Rõ ràng là ngồi bên cạnh Quan Hạo, cậu tận lực dựa vào bên kia ghế dựa, liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn Quan Hạo nữa, Quan Hạo cũng nhìn theo cậu đi.
Trì Yến tức giận đến mức lá gan lớn đến mức trực tiếp nhìn chằm chằm vào dị năng giả kia, cũng nhanh chóng ở trong lòng đánh dấu mỗi dị năng giả nhìn thấy.
Trẻ tuổi này, trên người cũng không có mùi lộn xộn, xác suất lớn xung quanh không có bạn bè, có thể xem xét, người này cơ bắp phát triển, hẳn là rất có thực lực, hơn nữa thành thật, có thể cân nhắc, người này thoạt nhìn rất mạnh, nhưng đối với người bình thường nhìn thấy đều rất không kiên nhẫn, xem ra không ở chung được, không cần suy nghĩ...
Đang ở trên đài chính là một dị năng giả với phong cách thao túng, như bức tường ngăn gió, vừa tấn công vừa phòng thủ, dễ dàng liên tiếp đánh bại đối thủ.
Anh ta dường như không phải người của căn cứ Hải Thành, dị năng giả vây quanh cổ vũ nồng nhiệt với sự chiến thắng của anh ta —— Điều này làm cho Trì Yến càng thêm thích thú hơn.
Trì Yến lẩm bẩm một câu, “Anh ta thật lợi hại…” Loại lợi hại này cũng vừa phải.
Quan Hạo quay đầu nhìn cậu một cái, trong miệng đáp trả lại câu nói kia “Tôi còn lợi hại hơn anh ta.” nhưng không thốt ra khỏi miệng, ở trước mặt một tiểu sủng vật mà tranh giành ghen tuông, còn là bộ dáng tính toán nữa.
Có lẽ tầm mắt trì Yến cá cược thật sự là quá mãnh liệt, người nọ sau khi xuống đài trực tiếp đi về hướng này, hắn có một gương mặt tuấn lãng, sống mũi rất cao thẳng, cùng tầm mắt Trì Yến đối diện. Tiểu mỹ nhân tinh xảo lại sạch sẽ.
Người đàn ông rõ ràng đã có hứng thú: “Tiểu mỹ nhân đã nhìn tôi, đẹp vậy sao?”
Trì Yến còn chưa kịp nói chuyện, anh ta đã nâng cằm lên, chỉ về phía Quan Hạo, “Nhưng hình như bạn trai của cậu ghen rồi.”
Cậu thoạt nhìn rất biết điều mà khoát tay áo, “Nhìn một cái thôi mà, anh lại muốn bất hoà, nghiêm mặt như thế làm gì.”
Nơi này có nhiều dị năng giả như vậy, thừa nhận mình được Quan Hạo quan tâm cũng được, khẳng định mối quan hệ cũng không sao, ai dám tranh giành người với Quan Hạo chứ.
Câu nói ở trong miệng Trì Yến “Anh ấy không phải bạn trai tôi” Còn chưa nói ra, thì khi quay đầu lại đã bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với một đôi mắt thâm thúy. Người đàn ông cao hơn cậu một cái đầu, dáng ngồi cũng cao lớn hơn cậu, ánh mắt lại cường thế, tràn ngập tính xâm lược, làm cho Trì Yến trong nháy mắt vụt tắt mọi tâm tư, nuốt lời nói trong miệng xuống.
Người nọ cười cười, trong giọng nói có chút vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, “Tiểu mỹ nhân, đêm nay sẽ bị chết.”