Trì Yến nghĩ rằng Quan Hạo cũng sắp trở về, vì thế làm cho trên cổ mình lộ ra mấy vết hôn tươi sáng, đau đến mức ngay cả môi cũng run rẩy.
Cậu soi gương, tóm lại là Quan Hạo ngay cả dấu hôn của mình in ở đâu cũng không nhớ rõ chứ?
Và còn, ngày hôm qua bị sưng khô ... Phải tìm chút thuốc bôi lên một lớp.
Trì Yến không chút khách khí mở hộp thuốc của Quan Hạo ra, bên trong thật ra có không ít dược vật, ở tận thế đều được trân quý. Dược vật trân quý hiếm lạ bị Trì Yến dùng như vậy, Quan Hạo trở về sẽ không tức giận chứ?
Trì Yến nhếch môi, anh tức giận thì càng tốt, tốt nhất là có thể tức giận đến mức đuổi thẳng cậu đi.
Lúc Quan Hạo trở về, Trì Yến vội vàng nhào vào trong ngực anh, lập tức có thể ra ngoài gặp dị năng giả khác, làm sao có thể không vui đây?
Thanh niên không khách khí chấp nhận sự yêu thương nhớ nhung của mình.
“Rất nhớ anh nha … Anh à, chúng ta có thể ra ngoài chơi không?” Khuôn mặt xinh đẹp vùi vào trong l*иg ngực của Quan Hạo mà cọ cọ, dính dính sát sát, so với gà con màu vàng nhạt mới sinh còn náo loạn hơn.
“Không vội, bôi thuốc trước.” Quan Hạo từ trong túi lấy ra một tuýp thuốc mỡ, phía trên viết trị viêm tiêu sưng, bôi ở đâu không cần nói cũng biết.
Ngược lại Trì Yến còn không nghĩ tới anh cẩn thận như vậy, trở về còn mang thuốc cho mình, giống như người đàn ông của tối hôm qua như dã thú triệt để xuyên suốt cậu, ngay cả ngón tay nắm lấy ga giường đều bị anh mạnh mẽ nắm giữ trong tay mà hôn, thậm chí còn uy hϊếp không ngoan sẽ tiến vào tử ©υиɠ nhỏ không phải là anh vậy.
Cầu xin tha thứ như thế nào cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể há miệng thở dốc, ngay cả khi nói ra một câu hoàn chỉnh cũng không có hơi sức.
“Em đã bôi qua rồi.”
Quan Hạo đến gần cậu ngửi ngửi, tư thái nguy hiểm lại thân mật, tựa như dã thú đang ngửi con mồi của mình.
Anh ngược lại cũng không so đo với Trì Yến, tự tiện sử dụng dược vật trân quý như vậy để trị liệu khi bị sưng đỏ.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, chậm rãi nói, “Lần sau nên dùng cái này đi. Đó là điều trị chấn thương, nếu tiêu sưng thì thích hợp hơn.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt tối tăm không rõ, “Nhưng nếu em thích dùng thuốc chữa trị ngoại thương ... Tôi cũng không phải là không thể làm hài lòng em.”
Trước khi ra ngoài, Quan Hạo nhìn vết hôn trên cổ cậu, biểu cảm có chút kỳ quái, tựa như không muốn bị người khác nhìn thấy, nhưng lại không muốn dễ dàng để chúng biến mất.
Do dự trong chốc lát, vẫn là ưu thế độc chiếm, anh đưa cho Trì Yến một viên thuốc. Trì Yến trơ mắt nhìn vết hôn trên cổ mình trong gương từng chút từng chút biến mất, không thể tin được người đàn ông này cho mình uống thứ này chỉ vì không muốn cho người khác nhìn thấy dấu hôn —— Với anh có nhiều thứ tốt như vậy nhưng ngay cả chút đồ ăn ngon cũng không có.
Điều khiến cho Trì Yến kinh ngạc chính là, hôm nay lại là “So đấu hữu nghị” giữa người dị năng, căn cứ nổi danh đều phái người tới, căn cứ thực lực mạnh mẽ tự nhiên sẽ càng thuận lợi hơn trong việc mời chào dị năng giả cường đại.
Điều này ... Trì Yến rất thích, có thể trong trường hợp này mà lên đài, khẳng định không phải là nhân vật trung tâm, nhưng cũng không phải là quá kém, cái này không phải rất phù hợp với “Nhu cầu” của cậu sao? Hơn nữa căn cứ lớn hơn đều phái người tới, cậu cũng không cần mình phí tâm tư đi căn cứ khác.
Nếu không phải vì Quan Hạo, khoảng cách giữa cậu và dị năng giả cũng không thể gần như vậy.
Trì Yến hài lòng nhìn Quan Hạo một cái, chỉ cảm thấy mặt mày vốn anh tuấn của người đàn ông càng lúc càng thuận mắt, lúc trước bộ mặt đáng ghét cũng biến thành mày kiếm mắt sáng, nhịn không được hôn lên mặt anh một cái.
Quan Hạo kỳ quái nhìn cậu, chỉ coi như cậu lại làm nũng, dứt khoát ôm cả người cậu vào lòng, để cậu ngồi trên đùi mình.
“Đừng làm loạn.”
Quan Hạo rất hưởng thụ sự ỷ lại của Trì Yến, ngay cả biểu tình cũng hòa hoãn không ít, ngoài miệng thì bảo người khác đừng làm loạn, nhưng tay mình lại mượn áo khoác che kín, đưa vào trong áo quần Trì Yến.
Thắt lưng của Trì Yến non nớt, lại nhỏ, Quan Hạo vốn chỉ muốn sờ một chút, lại bị cảm giác như tơ lụa quyến rũ, ma xui quỷ khiến tiếp tục di chuyển lên trên.
Ngón tay của Quan Hạo thô ráp, sờ lên thắt lưng non như đậu hũ, thô ráp giống như giấy nhám, thuận lợi mài đến khi làn da mềm mại nổi lên vết đỏ, giống như là trên người nở rộ một mảng lớn hoa anh đào dâʍ ɭσạи.
Bàn tay của người đàn ông không nhanh không chậm chạm lên trên, cho đến khi kẹp núʍ ѵú nhỏ nhắn, hồng hào non nớt, khiêu da^ʍ vuốt ve, giống như đùa giỡn với một hạt đậu nhỏ, kẹp ở đầu ngón tay vuốt ve đùa giỡn, không kiêng nể gì và không chút thương tiếc.
Áo khoác rộng thùng thình che lại động tác của hai người, Trì Yến mở to hai mắt, tràn đầy nước hoảng sợ nhìn Quan Hạo —— Ở đây có quá nhiều người, cậu không dám trốn, cũng không dám kêu.
Cậu cưỡi trên đùi của người đàn ông, theo động tác của anh mà run rẩy, đau nhức từng đợt chạy dọc theo cột sống, đau đớn và thoải mái, giống như bị điện giật, ngón tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông, dùng sức đến nỗi các đốt ngón tay nổi lên màu tái nhợt.
Quan Hạo là dị năng giả rất lớn mạnh, nhưng dường như không thể làm chủ được những thế mạnh nhỏ bé này, bóp đến núʍ ѵú đau nhức, chỉ vài phút sau đã cứng rắn như hai viên đá nhỏ, vừa sưng vừa đỏ, thậm chí có thể có một chút rách da —— Trì Yến cũng rất khó khi không hoài nghi là anh cố ý.
Quan Hạo nhìn thoáng qua tay kia của mình, ngón tay đều là vết chai, thon dài hữu lực, nhưng cũng thập phần thô ráp, sờ đến cậu nhất định là rất đau.
Quan Hạo cũng không tỏ ra thương tiếc, ngược lại còn bắt lấy thịt vυ' mềm mại nhào nặn, tùy ý đùa nghịch đủ, phảng phất như đang nhào nặn bột mềm mại.